Phần 223
“Tham kiến Nhật Linh sư huynh.” Lạc Nam chắp tay chào hỏi.
Hắn cũng không thắc mắc thân phận của đối phương, dù sao thì nơi này vẫn còn nằm trong địa phận của Độ Đạo Môn, dưới gốc cây Đạo Thụ, kẻ gian vào được mới là chuyện lạ…
Vị sư huynh này tuy rằng thần thần bí bí, bất quá chắc hẳn là mới xuất quan, là người cùng tông môn.
Lúc này nam tử tự xưng là Nhật Linh cũng chú ý đến tấm da trên tay Lạc Nam, nhất thời cười nói:
“Vực Thần Đạo Kinh à? Ngươi đang tu luyện?”
“Không tệ, là của Thiếu Thần Tử – Bùi Vũ cho ta.” Lạc Nam cũng không che giấu, bất quá vẫn là cười khổ:
“Chỉ là ta vẫn chưa khám phá ra huyền cơ để tu luyện.”
“Vậy sao…” Nhật Linh vuốt vuốt cằm, bỗng nhiên bước đến bãi cỏ nhặt lấy một cành cây khô, hướng mắt nhìn Lạc Nam hỏi:
“Ngươi cảm thấy cành cây này thế nào?”
Lạc Nam mặc dù không hiểu ra sao, vẫn là đáp lại: “Cành cây bình thường thôi, có gì lạ?”
“Thử xem.” Nhật Linh vung cây về phía hắn.
Động tác đơn giản vô cùng, tốc độ hạ xuống của cành cây cũng cực kỳ nhẹ nhàng, không chút lực lượng.
Nhưng sắc mặt Lạc Nam lại đại biến, cảm giác nguy hiểm hàng lâm, lập tức triển khai trạng thái Hoang Thạch gia tăng phòng ngự.
PHỐC!
Hoang Thạch vụn vỡ, máu tươi cuồng phún, Lạc Nam thổ huyết bay ngược vào vách núi.
Hắn kinh hãi thốt lên: “Vực Thần Đạo Kinh?”
Không sai, hắn có thể cảm giác được Nhật Linh sư huynh vừa thi triển cách đánh không khác nào so với Bùi Diệm, cũng là đơn giản và không cầu kỳ, lại khiến một nhánh cây tầm thường đem hắn trọng thương.
“Thế nào? Ngươi nghĩ cành cây này có gì đặc biệt?” Nhật Linh hỏi.
Lạc Nam biết mình gặp được cao nhân, vị này nói không chừng là thiên kiêu nào đó bên trong Vực Thần Đạo Thống, vội vàng thỉnh giáo:
“Tiểu đệ dự đoán Vực Thần Đạo Kinh có thể giúp chủ nhân của nó ngưng tụ và khai mở Vực bên trong cơ thể, nhờ vậy công kích đánh ra cực kỳ cường đại khó lường.”
Hắn dựa theo những hiểu biết của mình về Vô Hạn Trường Sinh Kinh nói.
“Có đúng mà cũng có sai.” Nhật Linh nhẹ lắc đầu:
“Bản chất của Vực Thần Đạo Kinh không nằm ở việc khai mở số lượng Vực, mà nằm ở việc sử dụng nó cho hiệu quả…”
“Điều này đồng nghĩa dù số lượng Vực của ngươi ít hơn đối thủ, nhưng nếu ngươi biết cách tận dụng nó, ngươi vẫn có thể nghiền ép kẻ nhiều Vực hơn ngươi.”
Lạc Nam giật mình, hắn từng nghe sư phụ Đông Hoa nói Vực Thần Đạo Kinh là cách duy nhất để khắc phục nhược điểm về số lượng Vực ít ỏi của mình, không ngờ Nhật Linh lại nói ngay trọng tâm rồi.
“Xin sư huynh dạy ta!” Lạc Nam khiêm tốn thật tâm thỉnh giáo.
Nhật Linh ngồi bên dòng nước, thản nhiên hỏi hắn: “Ngươi hiểu thế nào về Vực?”
Lạc Nam không sợ mất mặt, đem lý giải của mình nói ra:
“Vực có thể xem như một loại khí thế của tu sĩ đã hóa thành thực chất, số lượng khai mở càng nhiều quy mô càng lớn, sức mạnh càng tăng, khi liên kết lại sẽ tạo thành Thế.”
“Vậy theo ngươi phạm vi Vực càng rộng sẽ càng mạnh?” Nhật Linh cười.
“Không phải vậy sao sư huynh?” Lạc Nam nói:
“Vực càng nhiều đồng nghĩa phạm vi ảnh hưởng trên chiến trường càng lớn, khi ngưng kết thành Thế như một phiến thiên địa mênh mông tấn công địch nhân, tàn phá tất cả.”
Nhật Linh bất chợt nâng lên bàn tay, một giọt nước từ dòng thác rơi xuống lòng bàn tay hắn, ung dung hỏi:
“Vậy ngươi có từng nghĩ đem Vực của mình cô đọng lại bằng một giọt nước trong tay ta?”
“Làm sao có thể?” Lạc Nam không dám tin, nhắc đến Vực và Thế tất cả đều có nhận thức nó là thủ đoạn quy mô lớn, nếu đem ngưng thành một giọt nước sẽ là hiện tượng gì?
Nhật Linh cong ngón tay bún ra, giọt nước bay thẳng đến Lạc Nam, tốc độ chậm rãi.
Lạc Nam đưa tay tiếp nhận…
ẦM!
Cả cơ thể hắn lún sâu xuống hàng vạn dặm, mặt đất băng liệt…
“HỰ…”
Lạc Nam hãi hùng khiếp vía, chật vật từ dưới lòng đất leo lên, trên mặt còn hoài nghi nhân sinh.
Hắn nhìn về bờ suối, vị Nhật Linh sư huynh kia đã sớm biến mất từ bao giờ…
Mặc dù chưa nói rõ ràng nhưng Lạc Nam cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại thiên phú của hắn cực kỳ cao.
Nhật Linh sư huynh đã chỉ điểm như thế, Lạc Nam trực tiếp bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra ngay từ đầu, hắn đã hiểu sai bản chất của Vực Thần Đạo Kinh.
Cứ tưởng môn công pháp này sẽ khai mở số lượng Vực ẩn trong cơ thể… nhưng bản chất thật sự của nó lại là khả năng thao túng Vực.
Thao túng đến mức đem số lượng Vực khổng lồ dung hợp và cô đọng đến mức tối đa, bé như một giọt nước.
Nếu đem Vực ví như một phương thế giới, vậy nếu một kẻ dùng 100 thế giới với phạm vi mênh mông đè lên ngươi, ngươi chỉ đón nhận sức nặng ở trung tâm của chúng nó, rất nhiều lực lượng dư thừa phân tán xung quanh… còn nếu gặp một kẻ có khả năng dồn nén tất cả sức nặng của 100 thế giới về một điểm duy nhất rơi vào đầu ngươi thì sao?
Hay nói dễ hiểu hơn, nếu ngươi đem 100 mảnh giấy dán lại với nhau thành một mảnh giấy lớn hơn và đem 100 mảnh giấy chất chồng lên nhau thì sao…
Trường hợp nào sẽ khó thể xé nát 100 mảnh giấy hơn?
Càng khủng bố hơn nữa, nếu ngươi đem từng mảnh giấy gấp đôi lại đến mức nhỏ nhất, sau đó mới đem chúng nó chồng lên nhau… ai đủ khả năng xé rách nữa đây?
Vực Thần Đạo Kinh chính là công pháp có thể thao túng số lượng lớn Vực như những mảnh giấy, nguyên lý hoạt động không khác chút nào.
Khiến tất cả Vực dung hợp đến cực hạn, ngưng tụ đến cực hạn, dồn nén đến cực hạn…
Lật đổ khái niệm bao phủ quy mô lớn của Vực và Thế, khiến chúng nó trở thành con bài nguy hiểm khó lường.
Đây có thể giải thích vì sao khi Bùi Diệm đánh ra công kích không thấy hắn có Vực hay Thế bao quanh thân thể, càng không thấy bất cứ sự phô trương nào nhưng vẫn ẩn chứa uy lực khủng khiếp.
Bởi vì Bùi Diệm đã đem Vực ngưng kết đến mức nhỏ xíu, chồng chất lên nhau, nhỏ đến mức không thể thấy được, toàn bộ uy lực đã dồn vào một điểm duy nhất.
Lạc Nam dám khẳng định nếu mình làm được như thế, dù số lượng Vực của mình không nhiều bằng đối thủ, mình vẫn có thể nghiền nát vực của đối thủ ở một điểm duy nhất.
Vực Thần Đạo Kinh, danh bất hư truyền a…
Đã lý giải được điều này, Lạc Nam bắt đầu nghiên cứu lại tấm da.
Bốn chữ Vực Thần Đạo Kinh lúc này liền trở nên thông suốt…
Dưới ánh mắt của hắn, vô số khẩu quyết huyền bí như các tầng vực đang nội liễm bên trong bốn chữ Vực Thần Đạo Kinh kia.
Ngay lập tức, tất cả những khẩu quyết này như phá xác lao ra, điên cuồng dung nhập vào đầu não của Lạc Nam.
“AAAAA…”
Hắn đau đớn đến mức gầm thét, cả người lăn lộn, sắc mặt lại hưng phấn như điên.
Bởi vì cách thức thống ngự Vực đến mức lô hoả thuần thanh đang tràn vào đầu hắn.
Thời gian dần trôi, Lạc Nam ngồi một mình bên dưới thác nước.
Đã lĩnh ngộ được công pháp, nhưng có thể thi triển được hay không còn là vấn đề.
Vực là thứ lĩnh ngộ và đi theo cả đời chủ nhân mà không phải đi theo cơ thể bên ngoài, vậy nên ở trong túi da của Tiểu Ma, hắn vẫn thoải mái điều động được các loại Vực.
Đương nhiên ngoại trừ những loại Vực cần đến thuộc tính kèm theo như Độc Vực, Long Vực hay Bá Vực.
Lúc này, Lạc Nam thử sử dụng Đao Vực…
10 tầng Đao Vực được hắn điều động bạo phát xung quanh cơ thể, sát khí âm trầm, đao khí phô thiên cái địa.
Lạc Nam niệm khẩu quyết của Vực Thần Đạo Kinh, hai tay kết ấn.
Hắn muốn đem 10 tầng Đao Vực dung hợp vào nhau, sau đó dồn nén và thu hẹp quy mô của chúng nó.
ẦM ẦM…
Nhưng mà chỉ nháy mắt sau đó, cả 10 tầng Đao Vực đều tự ma sát với nhau dẫn đến nổ tung, ngưng tụ thất bại.
Lạc Nam nhíu mày, quả nhiên không đơn giản… dù đã nắm được công pháp trong tay, nhất thời vẫn khó lòng thực hiện.
Uổng cho hắn từ trước đến giờ tự nghĩ do mình tuổi còn trẻ nên không lĩnh ngộ được nhiều Vực như người khác, nào ngờ sự thật là hiểu biết về Vực còn quá non kém.
Mà không chỉ bản thân, ngay cả Võ Tam Nương là dân chơi Vực với số lượng Vực nhiều vô cùng sợ rằng cũng không nắm được phương pháp này.
Nếu có thể đem Vực Thần Đạo Kinh này cho Võ Tam Nương, trong trận chiến với Vương Bằng có lẽ nàng đã dễ dàng chiến thắng.
Lạc Nam kiên nhẫn, tiếp tục tu luyện…
Nửa năm thời gian, hắn thành công đem số lượng lớn Vực ngưng tụ lại một nửa…
Đây chỉ mới là tầng thứ nhất của Vực Thần Đạo Kinh mà thôi.
Ở tầng thứ nhất này, Vực nào phải đi theo Vực đó, chẳng hạn như Kiếm Vực chỉ có thể ngưng tụ cùng Kiếm Vực.
Nhưng ở các tầng kế tiếp của Vực Thần Đạo Kinh, ngươi thậm chí còn có thể đem Kiếm Vực và Đao Vực hòa quyện ngưng kết, khủng bố dị thường.
Vực Thần Đạo Kinh quả là công pháp trấn phái, chẳng trách Vực Thần Đạo Thống được xưng là Đạo Thống có sức công kích mạnh nhất của Độ Đạo Môn.
Với khả năng ngưng tụ Vực đến cực hạn như vậy, không mạnh mới là chuyện lạ.
Kiên trì và nỗ lực, Lạc Nam tiếp tục tu luyện.
Theo thời gian, phạm vi của các loại Vực mà hắn đã cô đọng được ngày càng tiến bộ…
Trong quá trình này, hắn cũng hy vọng Nhật Linh sư huynh kia xuất hiện chỉ điểm thêm một vài chỗ còn nan giải.
Đáng tiếc đối phương như thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ ngày đó đều chưa từng đến gần thác nước thêm lần nào nữa.