Phần 204
“Độc Đoán Vạn Cổ!”
Thánh Linh Thiên Vận không có tâm trạng để ý đến kết cục của Kim Linh Thiên Tử.
Lúc này nàng đang muốn thi triển Pháp Tướng Thần Thông của Lạc Nam nhằm đem Nam Thiên Tố một lần duy nhất loại bỏ.
Nhưng mà khoảnh khắc đó, Lạc Nam lại nở một nụ cười.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người sửng sốt, mà ngay cả Nam Thiên Tố dự định toàn lực ứng phó cũng kinh nghi bất định.
BÙM!
Chỉ nghe trong cơ thể Vạn Cổ Bá Tướng phía sau lưng Thánh Linh Thiên Vận phát ra một tiếng nổ lớn, sau đó ầm ầm sụp đổ…
“PHỐC!” Thánh Linh Thiên Vận nhận phản phệ không nhỏ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Toàn trường còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nghe nàng không cam lòng thì thào:
“Tại sao lại như vậy? Tại sao ta không đủ lực lượng thi triển?”
Không sai, đây là lý do Lạc Nam mỉm cười khi thấy Thánh Linh Thiên Vận muốn dùng đến Độc Đoán Vạn Cổ.
Nên biết rằng, ngay cả hắn sở hữu Bá Đỉnh… tập hợp bên trong đó là hàng trăm loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính với nguồn lực lượng gần như vô hạn, vậy mà mỗi khi sử dụng đến Độc Đoán Vạn Cổ đều bị rút sạch Bá Lực, phải lâm vào suy yếu.
Thánh Linh Thiên Vận tuy rằng rất mạnh, nhưng Vô Tướng Chi Lực của nàng chắc chắn không thể dồi dào bằng Bá Lực chân chính của Lạc Nam.
Nếu ở trạng thái toàn thịnh, có lẽ nàng sẽ đủ sức thi triển Độc Đoán Vạn Cổ một lần.
Còn hiện tại sau khi đã trải qua một trận chiến kéo dài, Vô Tướng Chi Lực làm sao đủ để thi triển Độc Đoán Vạn Cổ?
Không đủ lực lượng lại muốn sử dụng ác chủ bài của Lạc Nam, cái kết chính là thi triển Thần Thông thất bại, dẫn đến Vạn Cổ Bá Tướng nổ tung vì không chống đỡ nổi, thậm chí tự phản phệ đến trọng thương.
Có lẽ đây chính là điểm yếu của Vô Tướng Thần Công.
Vô Tướng Chi Lực tuy rằng mô phỏng được Bá Lực, mô phỏng được cả Vạn Cổ Bá Tướng và rất nhiều thủ đoạn khác, nhưng nó vĩnh viễn không thể được nguồn lực lượng khủng bố như Bất Hủ Diễn Sinh Kinh được.
Bản sao suy cho cùng chỉ là bản sao mà thôi, có những thứ không thể sánh bằng bản chính được.
Chứng kiến Thánh Linh Thiên Vận tự mình hại mình, Nam Thiên Tố tuy rằng bất ngờ nhưng cũng biết tận dụng cơ hội.
Thời Không Chi Lực kích hoạt, nàng đã lập tức xuất hiện trước mặt Thánh Linh Thiên Vận, lưỡi kiếm kề ngay cổ ngọc.
Cuộc chiến đã dần đi đến hồi kết…
Kình Thương Thiên Tử đối đầu một mình Nam Thiên Tố đã không hề dễ dàng, lúc này lại gặp phải Diễm Nguyệt Kỳ hừng hực sức mạnh khi được Phượng Tổ và Kim Ô Tổ gia thân, hầu như không có khả năng chống lại.
Rơi vào đường cùng, hắn vừa giận vừa sợ, mở miệng uy hiếp:
“Các ngươi dám, ta sẽ tự bạo kéo theo tất cả chôn cùng.”
“Hiện tại ngươi không có cơ hội đó.” Hoa Ngọc Phượng hừ một tiếng nói.
Nàng tập hợp Trận Pháp phong tỏa không gian, đem Kình Thương Thiên Tử định trụ.
Diễm Nguyệt Kỳ chỉ chờ có thế, Hoả Lôi Đế Trượng cường thế đập xuống.
RĂNG RẮC…
Xương sọ của Kình Thương Thiên Tử vỡ ra, kiện áo bào hộ thân cũng không thể bảo vệ vùng đầu của hắn, Hoả Lôi cuồng bạo thiêu đốt và nuốt chửng…
Trong lúc nhất thời, một vị Đạo Tử và hai vị Thiên Tử đã ngã xuống.
Ánh mắt chúng nữ đều hướng về phía Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền.
Hai nữ nhân mặt không biểu tình, Điêu Thuyền chủ động bước đến bên cạnh Thánh Linh Thiên Vận, cất tiếng thở dài một hơi:
“Trận này thua không oan, các vị thật sự rất mạnh.”
“Ra tay đi!” Thánh Linh Thiên Vận chấp nhận buông xuôi.
Đã tiến vào trận chiến này, hai nàng đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết… chỉ là trước khi chết chẳng biết vì sao, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Lạc Nam đang ở bên ngoài.
Lạc Nam mặt không cảm xúc, ấn tượng của hắn đối với Điêu Thuyền và Thánh Linh Thiên Vận không tệ, đáng tiếc người không cùng đường, song phương ở thế đối lập…
Hắn đang đứng đầu Ngũ Châu Tứ Vực, đây cũng không phải thời điểm mềm lòng hay thương hoa tiếc ngọc.
Nếu hai nàng không chết, nữ nhân của hắn sẽ chết.
Vậy nên, hắn chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhìn thấy Lạc Nam nhắm mắt, Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền cánh môi nhẹ cong lên.
Ít nhất tên nam nhân kia không nỡ chứng kiến các nàng chết trước mặt hắn.
Diễm Nguyệt Kỳ, Hoa Ngọc Phượng hướng Nam Thiên Tố gật đầu, chờ đợi nàng quyết định.
Nam Thiên Tố không do dự, điều động Ý Chí Kiếm Tướng nâng lên song kiếm.
Cùng lúc đâm xuyên thân thể hai nữ nhân.
Linh hồn như bị ma diệt, sinh cơ tiêu tán, cơ thể như hoa như ngọc, dung nhan khuynh quốc khuynh thành lặng lẽ ngã xuống đất.
Không Gian Pháp Bảo lóe lên, Nam Thiên Tố thu lấy thi thể của các nàng.
“PHỐC!”
Nguyên Thiên Hào, Bách Dương Quân đám viện trưởng thổ huyết.
Mà tất cả đệ tử của các Đạo Thống đều lặng ngắt như tờ, biểu lộ ngơ ngác.
Thiên Tử, Thiên Nữ đều là đối tượng mà bọn hắn ngưỡng mộ, là đối tượng mà bọn hắn mơ ước đạt đến, lúc này lại rơi vào kết cục như vậy… tâm cảnh khó tránh khỏi dao động, đáy lòng sinh ra cảm giác run sợ.
Vô số tu sĩ Ngũ Châu Tứ Vực trợn mắt há hốc mồm, mặc dù đã đặt niềm tin lên năm vị chủ mẫu, nhưng thấy các nàng không hao tổn bất cứ người nào vẫn có thể đem thiên tài hàng đầu của các Đạo Thống tiêu diệt, vẫn có cảm giác không chân thật.
“Khanh khách, đã nói các dì sẽ chiến thắng.” Tiếng cười tự hào của Lạc Thiên Ý phá tan sự im lặng của toàn trường.
“Không sai, ta chưa từng nghi ngờ điều đó.” Lạc Kỳ Nam mở miệng tán thành.
So với tự thân tham chiến, nhìn mẫu thân và các dì đại triển thần uy, hai nữ cảm thấy càng kiêu hãnh.
Yên Nhược Tuyết vui sướng mang theo các tỷ muội nghênh tiếp chúng nữ sau khi trận chiến kết thúc.
“Hự…”
Mà lúc này các nàng cũng như nỏ mạnh hết đà, từng người đều chậm rãi ngã xuống, ngay cả Hồ Khinh Vũ và Phượng Nghi cũng đã rơi ra ngoài.
Lạc Nam và các nữ nhân vội vàng ôm lấy, hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc của các nàng:
“Phu quân rất tự hào về các nàng.”
“Trận sau đến chàng thể hiện.” Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều nhìn hắn nói.
“Haha, thê tử đã cường đại như vậy, phu quân đương nhiên không thể để người khác chê cười.” Lạc Nam thoải mái cười.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Nam, đây là thời điểm niềm tin của mọi người lên cao nhất.
Các vị chủ mẫu đều đã thắng, không có lý do gì chủ công chuyên sáng lập kỳ tích lại không thể giành chiến thắng được.
“KENG, phát động Nhiệm Vụ Chi Nhánh – Chủ Công Hiển Uy, thành công nhận được một lần triệu hoán Thiên Đạo Cấp, thất bại khấu trừ một nghìn vạn Điểm Danh Vọng.”
Đúng lúc này trong đầu Lạc Nam vang lên một thanh âm thông báo.
Lạc Nam có chút giật mình, đã lâu rồi Hệ Thống chưa đưa ra nhiệm vụ cho hắn.
Vội vàng xem lấy Nhiệm Vụ Chú Thích: Trong vòng 10 giây, ký chủ lấy đầu của địch nhân, thể hiện uy thế của chủ công, chấn động toàn trường.
“PHỐC!”
Lạc Nam xém chút tại chỗ phun ra, khóe miệng giật giật:
“Mười giây? Đùa gì thế?”
“Hì hì, công tử cứ cố gắng đi, Hệ Thống đã đặt ra nhiệm vụ đương nhiên phải có tiêu chuẩn và khả năng hoàn thành.” Kim Nhi mỉm cười đắc ý nói.
Lạc Nam vuốt cằm, thầm nghĩ cũng đúng…
Các thê tử đều có thể cùng cấp đánh bại đối thủ trong điều kiện thua thiệt về nội tình.
Còn bản thân hắn tu luyện Cấm Kỵ từ những ngày đầu, nội tình chẳng kém gì ai, nếu trong cùng cấp cũng phải tốn công chiến đấu, sau đó đánh bại địch nhân một cách bình thường thì chẳng có gì khác biệt cả.
Thân là chủ công, phải chứng tỏ được sự độc đáo, khác biệt và cường thế của mình.
Để toàn bộ Ngũ Châu Tứ Vực triệt để tâm phục khẩu phục, để tất cả sinh linh không ai dám có chút dị tâm hay bất kính nào.
Huống hồ phần thưởng của nhiệm vụ quá mức hấp dẫn, đó là một lần triệu hoán vật phẩm đẳng cấp Thiên Đạo, hắn chắc chắn không muốn bỏ qua.
Mà lúc này, thanh âm của Giới Linh đã vang lên:
“Trận chiến cuối cùng là trận chiến quan trọng nhất, người đứng đầu song phương chiến đấu, vậy nên bắt buộc phải phân ra sinh tử, đồng thời người chiến thắng sẽ dành thắng lợi chung cuộc.”
Tiếng nói hư vô phiêu miểu vừa dứt, cột sáng đã chiếu rọi lên người Lạc Nam.
“Chủ công vạn tuế.” Toàn bộ quân đội gầm lên một tiếng lấy khí thế.
“Lão đại, chúng ta tin tưởng ngươi!” Hắc Trư lấy ra một chiếc quần lót cổ vũ gào thét, con Bọ Hung ở bên cạnh nó cũng nhảy nhảy không ngừng.
“Bất kể địch nhân là ai, ở trong cùng cấp lão đại chính là vô địch.” Tôn Hầu Tử, Vô Chi Kỳ, Viêm Minh, Băng Dũng và một đám em vợ của Lạc Nam tự tin nói.
Bọn hắn sùng bái Lạc Nam đến tột đỉnh, chưa từng cho rằng Lạc Nam sẽ thất bại, thậm chí không tưởng tượng ra được viễn cảnh hắn sẽ thua trong một trận chiến cùng cấp là như thế nào.
Mà lúc này, ở phía đối diện cột sáng cũng đã bao phủ Nguyên Thiên Hào.
Hiển nhiên hắn là Viện Trưởng của Đại Nguyên Thiên Viện, là học viện lớn nhất trong ngũ đại học viện, cũng là nhân vật có quyền hạn cao nhất, tượng trưng cho thân phận người đứng đầu bên phía địch nhân.
Nguyên Thiên Hào lúc này hai mắt đã không che giấu sát khí kinh khủng, càng không che giấu sự oán độc và căm hận ngút trời, gằn giọng như đến từ địa ngục:
“Sớm biết như thế, những ngày đầu ngươi vừa đặt chân đến Trung Châu, ta phải đích thân loại bỏ ngươi.”
Lạc Nam không nói tiếng nào, trong lòng lại âm thầm xem thường.
Hắn nghe sư phụ Đông Hoa nói Phá Đạo Hội luôn dõi theo hắn từ khi hắn vừa đến Trung Châu, nếu nhân vật như Nguyên Thiên Hào lấy lớn hiếp nhỏ vào lúc đó, Phá Đạo Hội sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thậm chí sẵn sàng nhân cơ hội đó đem Nguyên Thiên Hào loại bỏ, huỷ hoại danh dự của Đại Nguyên Thiên Viện.
Đương nhiên Lạc Nam không rảnh mở miệng giải thích cho một kẻ sắp chết.
“Trận chiến bắt đầu.” Giới Linh tuyên bố.
Không hề do dự, Lạc Nam lạnh lùng mở miệng:
“Tử Giới mở!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Hắc Ám Vĩnh Kiếp và tỏa Thiên Hắc Ám lấy trạng thái Tử Giới bắt đầu phong tỏa toàn bộ hiện trường, che đậy tất cả tầm quan sát của người bên ngoài.
Thậm chí bên trên Tử Giới còn có Bất Hủ Kinh Văn khảm vào, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Baba làm cái gì nha?” Lạc Thiên Ý không vui chu môi nói:
“Tại sao không cho chúng ta xem?”
Lạc Kỳ Nam ánh mắt lóe lên, nàng đương nhiên suy nghĩ thấu đáo hơn muội muội, dám khẳng định baba có bí mật nào đó không tiện để đám đông chứng kiến.
Yên Nhược Tuyết, Tuế Nguyệt, Hi Vũ các nàng đưa mắt nhìn nhau, cũng không hiểu lý do vì sao Lạc Nam lại phong tỏa.
Rõ ràng ở trong đấu trường, hắn đâu cần sợ Nguyên Thiên Hào sẽ bỏ trốn?
“Hừ, giả thần giả quỷ.” Huyết Yêu Cơ bĩu môi.
Trong lúc tất cả đều không hiểu, thì Nguyên Thiên Hào lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lạc Nam.
Trực giác của một cường giả khiến ông ta cảm giác được sự bất an, nhưng thân là một Thiên Đạo Cảnh, dù tu vi bị áp chế cũng không khiến ông ta khiếp sợ, ngược lại chủ động thi triển Vô Tướng Chi Lực, chuẩn bị tấn công.
Đúng lúc này, chỉ nghe thanh âm của Lạc Nam nhàn nhạt vang lên:
“Quỳ xuống!”
“Ngươi bị ngu…” Nguyên Thiên Hào còn chưa kịp dứt lời, đột ngột sắc mặt đại biến.
Một cổ lực lượng không thể kháng cự, cao cao tại thượng, bề nghễ chúng sinh, vượt trên tất cả nghiền ép mà đến.
RĂNG RẮC…
Nguyên Thiên Hào chỉ nghe xương cốt vỡ tan, hai chân vô thức quỳ xuống.
“Không… Quy Tắc Chi Lực, ngươi làm sao có thể thi triển Quy Tắc Chi Lực?” Nguyên Thiên Hào nộ hống:
“Giới Linh gian lận, Giới Linh chắc chắn thiên vị ngươi, Giới Linh khốn kiếp…”
Hắn không thể sử dụng Quy Tắc Chi Lực còn Lạc Nam thì lại có thể.
Quy Tắc Chi Lực lúc này chẳng khác nào nguồn sức mạnh của thần linh, còn đánh cái rắm a.
Lạc Nam chỉ có mười giây, vì vậy cũng không muốn nói nhảm.
Hắn dịch chuyển đến trước mặt Nguyên Thiên Hào, Nguyệt Hồng Kiếm đã nâng lên.
“AAAAA…”
Nguyên Thiên Hào hai mắt trừng lớn như dã thú, gào rống đầy sợ hãi, phẫn nộ và bất lực.
Hắn rất muốn phản kháng, nhưng loại Quy Tắc như ý chí của thần này đem hắn định trụ triệt để.
Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ đến mình sẽ chết theo cách như vậy, hắn đã tưởng tượng ra viễn cảnh một trận chiến long trời lỡ đất, cuối cùng lại không hề tồn tại…
PHỐC!
Máu tươi phun trào, đầu lâu tung bay.
Lạc Nam tịch thu thi thể Nguyên Thiên Hào, chỉ cầm lấy đầu của hắn trong tay.
“KENG, Hoàn thành nhiệm vụ Chủ Công Hiển Uy, nhận được một lần triệu hoán Thiên Đạo Cảnh.”
Thông báo vang lên trong đầu, Lạc Nam giải trừ Tử Giới.
Chứng kiến thân ảnh của hắn xuất hiện, trong tay cầm theo cái đầu của Nguyên Thiên Hào…
Tĩnh…
Tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Hàng tỷ sinh linh ngơ ngác như ở trong mộng.
Chết… Nguyên Thiên Hào, viện trưởng của Đại Nguyên Thiên Viện đã chết?
Thời gian vừa trôi qua bao lâu?
Năm giây?
Hình như không đến…
“Làm sao có thể, hoang đường…” Bách Dương Quân cùng Vạn Càn Khôn như gặp quỷ gào thét.
Tiếng gào thét của bọn hắn khiến toàn trường sôi trào.
Ngay cả chúng nữ, những người đầu ấp tay gối với nam nhân kia cũng tròn xoe cả mắt nhìn lấy phu quân của mình.
Các nàng cứ nghĩ trận chiến sẽ gay cấn, phu quân mình sẽ đem Nguyên Thiên Hào đè ra đánh, áp đảo từ đầu đến cuối sau đó đoạt mạng đối phương.
Đó đã là kịch bản tốt nhất mà các nàng mơ đến.
Nhưng mà lúc này, sự thật thậm chí lật đổ nhận thức của các nàng, thần kỳ hơn tưởng tượng của các nàng.
Lạc Nam ngạo nghễ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn khắp toàn trường, nâng cao đầu của Nguyên Thiên Hào lên:
“Trung Châu thuộc về chúng ta!”
“THẮNG!”
“Chủ Công vạn tuế!”
“Đây không phải kỳ tích, đây là Thần Tích!”
Ngũ Châu Tứ Vực sùng bái đến mức điên cuồng, ánh mắt nóng bỏng như núi lửa nhìn lấy thân ảnh nam nhân như thần minh kia.
Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng hắn đem đầu của kẻ đứng đầu bên phía địch nhân loại bỏ trong một nốt nhạc thật sự quá mức chấn động, quá mức kích thích.
Cường đại, thần bí, oai hùng…
Ai không muốn có một vị chủ công như thế dẫn dắt?
Nhìn lấy ánh mắt sùng kính của toàn trường và lượng Điểm Danh Vọng như sóng thần dâng lên, Lạc Nam xem như hiểu vì sao Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ.
Thân là một người đứng đầu, ngoài việc khiến tất cả nể trọng ngươi, tôn sùng ngươi… cần phải để bọn hắn cảm thấy ngươi bí hiểm, khó lường…
Mà Thống Trị Quy Tắc, vượt qua cả sự hạn chế của Giới Linh đã làm được điều đó…