Phần 20
Ý Chí Pháp Tướng vẫn còn cầm cự được khi xuất động Pháp Tướng Thần Thông, đó là sử dụng thanh Thời Không Kiếm quay ngược thời gian, trở về thời kỳ toàn thịnh nhất.
Bất quá khi có đến 12 vị Chí Tôn Pháp Tướng của Lạc Nam dung hợp thành một, mọi thứ liền chấm dứt.
Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, Chí Tôn Pháp Tướng sau lưng Lạc Nam cùng lúc xuất động 12 loại Pháp Tướng Thần Thông cùng một thời điểm.
Ý Chí Pháp Tướng triệt để hóa thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tan như bầy đom đóm khổng lồ, huyễn lệ và chói mắt.
Thân ảnh Nam Thiên Tố như lông hồng giữa không trung rơi xuống, toàn thân là chằn chịt và đầy rẫy các loại vết thương.
“Bại rồi…” Nàng nhẹ nhàng nỉ non, vô lực nhắm mắt chờ đợi nhận lấy kết liễu.
Nào ngờ toàn thân đột ngột trở nên ấm áp, nàng rơi vào lồng ngực ấm áp của một nam nhân.
“Lão bà, phu quân đã có thể đường đường chính chính kéo xuống khăn che mặt của nàng, nhưng ta muốn để lại cho đêm động phòng.” Bên tai vang lên thanh âm trầm ấm:
“Dù nàng có là một xú nữ nhân xấu xí, ta vẫn sẽ cưới nàng.”
Trong lòng run lên, lông mi nhẹ động, nàng mở ra đôi mắt vừa mới khép lại của mình, liền chứng kiến Lạc Nam đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng già đi.
“Tại sao…” Nam Thiên Tố ngơ ngác hỏi, bàn tay nâng lên vuốt ve gò má đã già cỗi và đầy nếp nhăn của hắn.
Lạc Nam đắm mình trong dòng sông thời gian sau khi thi triển Thiên Thu Trường Hà Chưởng lên chính bản thân mình, tuổi thọ của hắn đang lấy tốc độ chóng mặt nhanh chóng trôi đi.
“Đánh đến mức này ta đã đau lòng muốn chết, sao có thể nỡ kết liễu thê tử của ta?” Thanh âm trở nên khàn khàn, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh trong cơ thể ngâm tụng, tất cả sát khí mà Hư Tử Chiến Trường mang đến đều đã xua tan.
Nam Thiên Tố viền mắt ngấn lệ, yếu ớt nằm trong lòng hắn, trơ mắt nhìn hắn già đi… già đi…
Cuối cùng khi ngay cả mắt của Lạc Nam cũng đã nhắm lại, tóc rụng sạch sẽ, trở thành một cái xác không hồn, Nam Thiên Tố nấc nghẹn.
Các vị Chí Tôn Pháp Tướng quỳ ở xung quanh đưa tiễn, sau đó cũng chậm rãi tan biến.
Đã có một người vẫn lạc, Hư Tử Chiến Trường liền đem Nam Thiên Tố phóng xuất ra ngoài.
Mọi thứ khôi phục nguyên vẹn như cũ, kiếm của nàng đã trở lại, trạng thái toàn thịnh của nàng đã trở lại, chỉ có lòng của nàng vẫn còn đang siết chặt vì đau, đôi mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm thân ảnh nam nhân.
“Đáng giận, thủ đoạn trộm tâm của con hàng này lại gia tăng một bậc.” Diễm Hồng Liên giậm chân, lén lén lau khóe mắt.
Chúng nữ thở dài lắc đầu, mặc dù biết mọi thứ vừa diễn ra là phi thực tế, nhưng tưởng tượng đến cảnh nam nhân của mình không nỡ làm tổn thương mình, chấp nhận đánh đổi bản thân già rồi chết đi, suốt quá trình đó đều ôm chặt lấy mình… cũng đều thổn thức khó tả.
Không ai nghĩ đến hắn sẽ làm như thế, vậy mà thoát khỏi ảnh hưởng từ Hư Tử Chiến Trường mà lựa chọn kết cục đó.
Phải biết rằng tỷ muội thân thiết như Tuế Nguyệt, Cửu Huân Dao khi đặt chân vào Hư Tử Chiến Trường đều chỉ hận không thể làm thịt đối phương bằng mọi thủ đoạn.
Nhìn đường đường Nam Thiên Môn Chủ, Cửu Cảnh Chí Tôn cường đại như Nam Thiên Tố lúc này cũng đang như người mất hồn là đủ hiểu tính sát thương đối với con tim nữ nhân cao đến mức nào.
“Khà khà, nếu ta già như vậy, các nàng còn yêu ta không?”
Tiếng cười xấu xa vang lên, Lạc Nam bí hiểm xuất hiện.
Chúng nữ nhịn không được xì một tiếng, ngươi nếu đã già đi… chúng ta cũng có thủ đoạn biến thành bà lão cho xứng đôi, sợ cái gì?
Nam Thiên Tố đưa mắt nhìn hắn, giọng điệu trở nên ôn nhu:
“Phu quân, chúng ta bái đường lâu như thế rồi… cũng nên động phòng.”
“Hết cứu rồi đó.” Các mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau, có thể khẳng định lại thêm một người nữa luân hãm vào ma trảo của hắn.
“Ta rất vinh hạnh.” Lạc Nam đương nhiên mừng rỡ không thôi, rốt cuộc có thể cùng mỹ kiều thê danh chính ngôn thuận.
Hắn ôm lấy vòng eo yêu kiều của Nam Thiên Tố, hướng các thê tử nháy nháy mắt truyền âm:
“Chờ chút sẽ đến lượt các nàng.”
“Ai mà thèm.” Chúng nữ liếc xéo mắt, nhao nhao tán đi.
Lần này được nhìn thấy chiến lực của phu quân, các nàng cũng vô cùng vui mừng, sau này không cần quá lo lắng khi hắn lăn lộn với vô vàn nguy hiểm ngoài kia nữa rồi.
Bởi vì người có thể thật sự gây tổn thương cho hắn đã là cực ít…
Lạc Nam vốn định phu thê động phòng ngay tại khung cảnh tuyệt vời ở Chí Tôn Giới, nhưng Nam Thiên Tố lại thủ thỉ bên tai:
“Thiếp có chuẩn bị tại Nam Thiên Môn.”
“Lão bà, chúng ta đi!” Lạc Nam đương nhiên không có ý kiến gì, liền ôm lấy nàng rời khỏi Chí Tôn Giới.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Vừa mới rời khỏi Chí Tôn Giới hiện ra ở Thanh Long Phủ, đã nghe Bạch Long bẩm báo:
“Có người muốn gặp ngươi!”
“Không gặp!” Lạc Nam trực tiếp từ chối, lúc này kẻ nào dám quấy rối ta và lão bà động phòng, ta sẽ liều mạng với hắn.
“Kẻ đó xưng là Quỷ Đỏ.” Bạch Long tiếp lời.
“Cái này…” Lạc Nam nhất thời do dự, nhưng sau đó vẫn cắn răng:
“Kêu nàng ta chờ mấy ngày đi!”
Nam Thiên Tố nhịn không được nở nụ cười, đưa tay véo hông hắn:
“Gấp cái gì? Ta cũng không có chạy.”
Lạc Nam thở dài, hướng Bạch Long nói: “Cho nàng ấy vào đây.”
Đối với người khác, hắn có thể không thèm gặp.
Nhưng Quỷ Đỏ có ân với hắn, đã giúp hắn giải quyết vấn đề phiền muộn về nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng của Khuynh Hoàng Mị và Lạc Tư Tình, lại thêm giao tình giữa đôi bên từ trước đến nay, thật sự không tiện từ chối a, cũng may lão bà Nam Thiên Tố khéo hiểu lòng người.
Cùng Nam Thiên Tố ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi, vài phút sau Quỷ Đỏ đã tiến vào.
Khiến Lạc Nam chú ý là đi cùng với nàng còn có một thân ảnh già nua, chính là Quỷ Dạ thuộc Tân Quỷ Tổ, theo hắn đánh giá đây là cường giả mạnh nhất của Tân Quỷ Tổ.
“Mời ngồi!” Lạc Nam ra hiệu hai người ngồi xuống, Bạch Long cùng Điệp Mộng Kha phụ trách đưa lên Bàn Đào Quả và Đế Tửu chiêu đãi.
Thấy Lạc Nam dùng Bàn Đào Quả đãi khách, Quỷ Dạ da mặt co rúm lại, vị Đông Hoa Cung Chủ này giàu đến mức này à?
Đôi bên chào hỏi vài câu, liền bắt đầu đi vào chính sự.
“Tiểu Nam, lần này gặp ngươi vì chuyện của Khuynh Hoàng Mị, không biết nàng ấy đã đột phá Chí Tôn chưa?” Quỷ Đỏ cũng không ngó đến Bàn Đào Quả, chỉ đi thẳng vào vấn đề gọn gàng dứt khoát.
“Nhờ tài nguyên ngươi cung cấp, Tiểu Noãn và Tư Tình đều đã thuận lợi đột phá.”
Lạc Nam phất tay, Khuynh Hoàng Mị đã xuất hiện bên cạnh, hiện tại nàng trong tư thái trưởng thành, là một mỹ nhân bại hoại vừa kiều diễm vừa lãnh ngạo, không còn là tiểu nha đầu Tiểu Noãn nữa rồi.
Nguyên nhân vì luyện hóa huyết mạch Vong Linh Quỷ Tộc, Khuynh Hoàng Mị chẳng những đột phá Chí Tôn, mà còn là Nhị Cảnh Chí Tôn, tâm cảnh và thực lực tăng vọt, không còn ưa làm Tiểu Noãn ham chơi làm nũng.
Chứng kiến Quỷ Đỏ và Quỷ Dạ, nàng rất có phong thái hoàng tộc gật đầu một cái, sau đó lẳng lặng ngồi xuống.
Lạc Nam mỉm cười nắm tay Khuynh Hoàng Mị nói:
“Bọn họ đến đây là vì nàng, tương lai của nàng sẽ do nàng tự quyết định.”
Khuynh Hoàng Mị đưa mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt cao quý vô song của nàng là những cảm xúc phức tạp.
“Khuynh Hoàng Mị, hiện tại ngươi đã đột phá Chí Tôn… lại sở hữu huyết mạch chính tông của Hoàng Gia Quỷ Tộc, hoàn toàn đủ tư cách tranh đoạt ngôi vị Quỷ Hoàng.” Quỷ Đỏ lên tiếng nói:
“Ủng hộ ngươi sẽ có Tân Quỷ Tổ và Vong Linh Quỷ Tộc.”
Khuynh Hoàng Mị không đáp, nàng chỉ nhìn người nam nhân bên cạnh, cắn cánh môi anh đào:
“Ngươi sẽ chờ ta chứ?”
“Bên cạnh ta luôn có một vị trí của nàng, bất cứ nơi nào thuộc về ta đều sẽ là nhà của nàng, thậm chí ta sẽ luôn toàn lực ủng hộ nàng.” Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Vậy nên không cần lo lắng điều gì cả, hãy lựa chọn điều mà nàng muốn.”
“Được!” Như chỉ chờ có thế, Khuynh Hoàng Mị liền đứng lên, thanh âm vang vọng:
“Ta sẽ mang cả Quỷ Vực về làm sính lễ hỏi cưới ngươi!”
“Phốc!” Lạc Nam sặc một ngụm rượu.
Ánh mắt Quỷ Đỏ, Quỷ Dạ và Nam Thiên Tố đều trở nên vô cùng quỷ dị.
Lạc Nam sắc mặt đỏ ửng, cái này gọi là dưỡng thê từ bé trong truyền thuyết sao?
Bất quá Khuynh Hoàng Mị ý chí lên cao, hắn cũng không nỡ nói ra lời nào làm nàng nhục chí, chỉ động viên một câu:
“Ta chờ nàng, nhưng đừng quên ta vẫn luôn ở phía sau, nếu gặp vấn đề nan giải cứ việc tìm đến ta.”
Khuynh Hoàng Mị cũng có một cung điện tại Cung Đình Thụ, có thể trở về bên cạnh hắn mất cứ lúc nào.
“Xin Đông Hoa Cung Chủ hãy an tâm, Tân Quỷ Tổ và Vong Linh Quỷ Tộc sẽ toàn lực phò tá, trợ giúp Khuynh Hoàng Mị đột phá tu vi, cường đại nhanh nhất có thể, đường đường chính chính đăng lâm ngôi vị Quỷ Hoàng.” Quỷ Dạ chắp tay thành khẩn.
Lạc Nam lúc này cũng đứng lên, đeo vào ngón tay của Khuynh Hoàng Mị một chiếc Nhẫn Trữ Vật.
Bên trong có một lượng Phản Tỉnh Huyết để nàng giác tỉnh hai loại huyết mạch quỷ tộc, có Sơ Đạo Quyết để nàng nâng cao chất lượng công pháp, có Tre Cổ Việt biến dị với 99 đường Quỷ Văn để nâng cấp Quỷ Hoàng Đăng… và đương nhiên có cả Bất Tử Dịch Thuỷ, Hồn Thạch Nhũ, Trùng Thế Mạng, Phù Chú các loại tài nguyên giữ mạng.
Khuynh Hoàng Mị nhón người lên hôn vào má hắn một ngụm, liền dứt khoát quay lưng rời đi.
“Cáo từ!” Quỷ Đỏ cùng Quỷ Dạ hướng Lạc Nam chắp tay, cũng vội vàng đuổi theo Khuynh Hoàng Mị.
Nhìn theo bóng lưng bọn hắn dần dần khuất dạng, Lạc Nam thở dài một hơi…
“Lo lắng cho nàng ấy sao?” Nam Thiên Tố hỏi.
“Không quá lo lắng, chỉ là có chút không nỡ…” Lạc Nam nhẹ nhõm cười.
Không phải không nỡ xa cách Khuynh Hoàng Mị, mà là không nỡ để nàng đạp lên con đường tranh đoạt ngôi vị Quỷ Hoàng.
Quá trình này chắc chắn sẽ thấm đẫm máu, mồ hôi… và có thể là cả nước mắt.
Khuynh Hoàng Mị từ khi còn ở trong trứng đã ở bên cạnh hắn cho đến tận hôm nay… nhưng đó là lựa chọn của nàng, Quỷ Tộc là nơi thuộc về nàng, hắn chỉ có thể toàn lực giúp đỡ nàng vô điều kiện.
Về phần lo lắng? Hắn tin tưởng vào chiến lực của Khuynh Hoàng Mị, càng tin tưởng vào người mang Cấm Kỵ như Quỷ Đỏ.
Có Quỷ Đỏ phò tá, Khuynh Hoàng Mị như có được một cánh tay đắc lực, giang sơn Quỷ Vực đã thu về một nửa rồi.
Khuynh Hoàng Mị vừa mới rời đi, lần này đã đến lượt Huyền Lạc Nhi lên tiếng:
“Baba, ta nghĩ cũng là thời điểm mình nên rời khỏi sự che chở của ngươi.”
Vẫn là tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng trong mắt của Huyền Lạc Nhi đã tràn ngập kiên định đứng đối mặt với hắn.
Mà khi Huyền Lạc Nhi đứng ra, bên ngoài liền tiến vào Bồ Ma Thụ và các vị trưởng lão của Mê Linh Sâm Lâm, hiển nhiên bọn họ đã sớm thương lượng với nhau từ trước.
“Chuyện gì nữa đây?” Lạc Nam đau hết cả đầu hỏi.
“Bách Yêu Cung tuy là thế lực do phụ thân là nhân loại lập ra, nhưng hơn chín phần mười thành viên đều là Yêu Tộc.” Huyền Lạc Nhi hồi đáp:
“Yêu Vực mới là nơi Bách Yêu Cung, cũng là Mê Linh Sâm Lâm có thể toàn diện phát triển một cách tốt nhất.”
Lạc Nam trầm mặc, hắn không thể phủ nhận lời này, bởi vì Huyền Lạc Nhi nói không sai chút nào.
Ở tại Yêu Vực mới có thể dễ dàng tìm kiếm các loại tài nguyên cho Yêu Tộc tu luyện, ngay cả hắn khi muốn các thê tử có huyết mạch Yêu Tộc đột phá Chí Tôn, cũng phải lăn lộn đến Yêu Vực tìm kiếm nguyên liệu giúp các nàng đúc Chí Tôn Pháp Tướng.
Vậy thì nếu tiếp tục ở tại Tây Châu, Bách Yêu Cung đào đâu ra tài nguyên để toàn bộ Yêu Tộc bên trong phát triển đây?
Lạc Nam có thể hỗ trợ được Huyền Lạc Nhi, hỗ trợ được các vị trưởng lão… nhưng thử hỏi có thể hỗ trợ hàng chục vạn yêu thú ở trong Bách Yêu Cung không?
Khả năng của hắn có hạn, câu trả lời là rất khó…
Cho nên Bồ Ma Thụ, Huyền Lạc Nhi và cao tầng Mê Linh Sâm Lâm đã sớm thương lượng với nhau, tương lai của Bách Yêu Cung nằm ở Yêu Vực.
Ngày hôm nay Huyền Lạc Nhi đã đột phá Chí Tôn, đúc thành Cửu Yêu Pháp Tướng, sở hữu chín loại huyết mạch Thần Thú và Ma Thú biến dị.
Có thể nói nha đầu này đã đủ lông đủ cánh, muốn phát triển thế lực do phụ thân để lại là thiên kinh địa nghĩa.
“Tiểu hữu ngươi cứ an tâm, dù Bách Yêu Cung tại Tây Châu hay Yêu Vực vẫn luôn là thế lực dưới trướng của ngươi.” Bồ Ma Thụ chắp tay thành khẩn nói:
“Ân tình của ngươi, đời đời kiếp kiếp không dám quên.”
Lạc Nam lắc đầu, hắn chưa từng để ý đến những vấn đề như ân tình, hắn chỉ đang cân nhắc sự an toàn của Huyền Lạc Nhi.
Yêu Vực có thể xem là một trong các Địa Vực khó nhai nhất, số lượng tộc quần, chủng loại, cường giả bên trong là quá nhiều, dù là Huyền Lạc Nhi đã có chút thành tựu, nhưng tu vi còn quá thấp.
Yêu Vực mỗi một tấc đất đều là địa bàn của Yêu Tộc khác, tiến vào trong đó xác định là phải thấy máu mới có đất cắm dùi.
Chưa kể thân phận của Huyền Lạc Nhi quá mức nhạy cảm, phụ thân của nàng từng kết thù với một đám Yêu Tộc hùng mạnh.
Vuốt cằm suy nghĩ một hồi, Lạc Nam trịnh trọng lên tiếng:
“Bất kể thế nào, Lạc Nhi đã gọi ta một tiếng baba, ta sẽ không để các ngươi vất vả lăn lộn.”
“Ta sẽ cử một người có năng lực và mạng lưới quan hệ ở Yêu Vực hỗ trợ các ngươi phát triển thế lực, nàng ta chính là Lý Thiên Thiên, Tu La Sứ Giả của Tu La Giáo.”
“Các ngươi đừng lấy danh nghĩa Bách Yêu Cung hay Mê Linh Sâm Lâm, tạm thời cứ xem như một thế lực mới nổi, cố gắng thu liễm nội tình để tránh thu hút sự chú ý.”
“Ta sẽ liên hệ với Bất Tử Điểu Tộc, tạo điều kiện thuận lợi để Bách Yêu Cung và Bất Tử Điểu Tộc hữu hảo với nhau, có Bất Tử Điểu Tộc ủng hộ, quá trình phát triển của các ngươi liền dễ thở hơn rất nhiều.”
Nghe Lạc Nam nói, Huyền Lạc Nhi cảm động nhảy vào đùi hắn ngồi:
“Baba thật tốt, yêu ngươi chết mất.”
“Xú nha đầu, là người đứng đầu một thế lực rồi, trưởng thành lên.” Lạc Nam sủng ái xoa xoa đầu nàng.
Bồ Ma Thụ và một đám trưởng lão Bách Yêu Cung vui mừng quá đỗi, hướng về hắn khom lưng cúi đầu:
“Nếu thật sự được như thế thì quá tốt.”
Bọn hắn không phải kẻ ngốc, lạ nước lạ cái đi vào Yêu Vực tranh đoạt địa bàn đã định trước sẽ đối mặt với muôn vàn khó khăn và thử thách.
Nhưng nếu có được một “thổ địa” như Lý Thiên Thiên và một chủng tộc cường đại như Bất Tử Điểu Tộc hỗ trợ, phần lớn khó khăn ban đầu sẽ tự động biến mất.
Ân tình của Lạc Nam đối với Bách Yêu Cung có thể nói là lớn bằng trời cũng không quá chút nào.
Lạc Nam liền bắt tay vào sắp xếp tất cả, liên lạc với Lý Thiên Thiên cùng Bất Tử Điểu Tộc, đồng thời âm thầm suy tư:
“Không biết con khỉ kia ở Thượng Cổ Hầu Tộc đã thế nào rồi…”