Phần 180
Lạc Nam giả vờ đi loanh hoanh, thật ra vừa chú ý tìm kiếm tung tích của Hoàng Ngọc Động, vừa chờ mục tiêu tìm đến.
Mà bởi vì chưa đi sâu vào trong núi, không lâu sau đó hắn đã cảm nhận được có 2 cổ hơi thở tiếp cận.
Mặc dù có Đại Đạo Quy Tắc vờn quanh hòng che giấu tung tích, bất quá Lạc Nam chính là tồn tại Thống Trị Thiên Địa, đừng nói chỉ là Đại Đạo Quy Tắc Trung Kỳ, dù là Đại Đạo Quy Tắc Viên Mãn cũng không thể ẩn giấu trước cảm ứng của hắn.
“Chết!”
Nguyệt Tường ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, hắn tự tin có Đại Đạo Quy Tắc bao trùm quanh thân thì một Đạo Cảnh như Lạc Nam sẽ không thể kịp thời phản ứng.
Bởi lẽ mỗi một tiểu cảnh giới bên trong Đạo Cảnh đã là khoảng cách rất lớn, huống chi giữa hắn và Lạc Nam chênh lệch hơn cả một đại cảnh giới, dù cho kẻ này có nhập đạo bằng phương thức đối nghịch thiên địa cũng vô pháp bù đắp.
Bàn tay nâng lên hóa thành nhất trảo sắc lẹm hướng về gáy mục tiêu chụp đến.
Nhưng ngay khoảnh khắc, Lạc Nam bỗng nhiên quay đầu lại nhìn đối phương nở nụ cười quỷ dị.
“Không xong.” Nguyệt Tường hãi hùng khiếp vía.
Bởi vì ở khoảng cách đối diện này, hắn phát hiện ẩn phía sau Tiểu Ma là một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Điều này đã hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch khiến Nguyệt Tường cảm thấy bất an.
Mọi thứ nói thì lâu nhưng lại diễn ra trong thoáng chốc, công kích đã phát động liền không thể thu hồi, một trảo của hắn vẫn tiếp tục vồ đến Lạc Nam.
Thậm chí sau khi cảm thấy không ổn, Nguyệt Tường còn gia tăng cường độ quy tắc lên thế công, muốn nhất kích đoạt mạng.
Lạc Nam cười nhạt, Bá Thế mở ra, kèm theo đó chính là 20 loại Quy Tắc Chi Lực ở trạng thái siêu thoát thiên địa đang gào thét phẫn nộ.
RĂNG RẮC…
Trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Tường nghe thấy Đại Đạo Quy Tắc của mình như vụn vỡ.
Thân thể hắn như đối mặt với một cổ áp lực nặng nề phủ xuống, hai chân sắp ngã quỵ, thế công cực kỳ hung hăng cũng trở nên yếu ớt.
“Làm sao có thể?” Nguyệt Tường đáy lòng dâng lên cảm giác kinh hãi tột đỉnh.
Lạc Nam nhẹ nhõm lách người né tránh một trảo của đối phương, sức mạnh Thể Đạo Cảnh bùng phát với 2500 hành tinh đang xoay tròn mãnh liệt tung ra một đấm.
PHỐC.
Máu me đầm đìa, cánh tay của Nguyệt Tường lập tức băng liệt, thân thể như diều đứt đây bay ngược.
“Không thể!”
Lão già đi cùng thấy vậy quá đỗi sợ hãi gầm lên, lập tức xoay người bỏ chạy.
Ông ta chỉ là một thuộc hạ dưới trướng của Nguyệt Tường với khả năng điều khiển côn trùng, nhưng đứng trước một kẻ có thể dễ dàng đem chủ nhân của mình đánh bay, trong lòng dâng lên không nổi chút chiến ý nào, chỉ muốn giữ mạng càng nhanh càng tốt.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn sáng lên mang theo Hồn Đạo Quy Tắc quan sát, Lạc Nam nhận ra trên thân lão già có không ít Trùng Thế Mạng cũng như vài loại cổ trùng có khả năng giúp chủ nhân sống sót.
Hắn cười lạnh lẽo, Bá Thế mở rộng quy mô đem lão già và tất cả Cổ Trùng vây khốn.
Lạc Nam thông thạo thay đổi quy tắc thiên địa, cường thế đem toàn bộ Cổ Trùng của lão già vô hiệu hóa.
Mà Bá Thế cũng đã đem thân thể ông ta trấn áp xuống mặt đất.
Sâm Lâm Hắc Ám kết hợp Mộc Chu Kết Dính, đem cơ thể lão già trói buộc chặt chẽ, không thể động đậy.
“Trăng đến!”
Lúc này Nguyệt Tường gầm lên, bầu trời liền trở nên tối tăm, mái tóc màu bạc trắng của hắn sáng lên giữa đêm đen, đỉnh đầu hiện lên hư ảnh một vầng trăng sáng.
Hấp thụ lực lượng từ ánh trăng, tu vi của Nguyệt Tường từ Đại Đạo Cảnh Trung Kỳ nhảy vọt lên đến Đại Đạo Cảnh Hậu Kỳ.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn thể hiện khả năng của người nhập đạo nương nhờ thiên địa, mượn lấy Quy Tắc Chi Lực ở vạn dặm xung quanh, đem tất cả thương thế trên cơ thể phục hồi, chiến lực tăng mạnh một cách toàn diện.
“Ngươi chắc chắn phải chết.” Nguyệt Tường gầm lên giận dữ, hắn đã nhận ra dù kẻ trước mặt không giống Tiểu Ma mình cần tìm nhưng tu vi của đối phương chỉ là Đạo Cảnh mà thôi, vẫn tự tin có thể ứng phó nếu thi triển toàn lực.
Lạc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, một tay nâng lên mang theo quy tắc bá đạo tuyên bố:
“Mặt trăng? Cút cho ta!”
Quy Tắc bắn đến, ánh trăng trên đỉnh đầu Nguyệt Tường tan biến, tu vi và chiến lực của hắn trở lại trạng thái như lúc đầu.
“Làm sao có thể?” Nguyệt Tường bị cảnh tượng này dọa cho vãi ra quần.
Ánh trăng mà hắn triệu hoán đến từ Đại Đạo Cực Phẩm Cấp Công Pháp, vậy mà lại bị Quy Tắc Chi Lực của một tên Đạo Cảnh Sơ Kỳ vô hiệu hóa.
“Ngươi… ngươi không phải đối nghịch thiên địa, ngươi là siêu thoát thiên địa…” Nguyệt Tường nuốt nước bọt khô khốc, đã nhận ra sự chênh lệch to lớn.
Ở trước mặt kẻ siêu thoát thiên địa, Đại Đạo Quy Tắc và tất cả thủ đoạn của hắn đều trở nên vô nghĩa.
Đụng độ nhân vật yêu nghiệt vạn năm chưa chắc có một như thế, hắn chỉ có thể đem thế lực sau lưng mình ra uy hiếp:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta là đệ tử của Song Thần Môn, tốt nhất đừng động đến ta!”
Đáp lại hắn là thân ảnh biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã hung hăng đạp xuống.
“HỰ…”
Nguyệt Tường như bị thái sơn áp đỉnh, bàn chân của Lạc Nam mang theo Quy Tắc Không Gian khóa chặt lấy hắn, đạp nát lồng ngực hắn, đem hắn trấn áp xuống mặt đất.
“Thật khủng bố…” Đông Hoa thấy Nguyệt Tường ở trước mặt Lạc Nam hoàn toàn không có khả năng kháng cự cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
“Song Thần Môn là một trong các thế lực trung lập ở Đạo Giới, bọn hắn có hai Đạo Thống liên kết tạo thành, bên trong có hai vị Đạo Chủ cảnh tọa trấn.” Bích Tiêu bước ra lên tiếng nói.
“Đúng vậy, ngươi không dám giết ta.” Nguyệt Tường nghiến răng nghiến lợi.
“Ta đâu có nói sẽ giết ngươi? Ta muốn khống chế ngươi, để có kẻ nằm vùng trong Song Thần Môn giúp ta nghe ngóng các loại tin tức.” Lạc Nam nở nụ cười tà.
“Cái này e rằng không ổn, bởi vì dù ngươi có là siêu thoát thiên địa thì thủ đoạn khống chế của ngươi cũng sẽ bị Thần Đạo Cảnh phát hiện, bên trong Song Thần Môn có đến hai vị Thần Đạo Cảnh.” Bích Tiêu lên tiếng nhắc nhở.
“Sư thúc yên tâm, ta có thủ đoạn của riêng mình.” Lạc Nam tự tin nói.
Nếu hắn chỉ sở hữu Quy Tắc của kẻ siêu thoát thiên địa đương nhiên hắn sẽ không dám khống chế Nguyệt Tường, tuy nhiên hắn lại sở hữu quy tắc thống trị thiên địa.
Kim Nhi vừa rồi đã xác nhận, kẻ thống trị thiên địa có thể qua mặt cả Thần Đạo Cảnh nếu như đối phương không đích thân tiếp xúc và dò xét trạng thái của Nguyệt Tường.
Nhưng Nguyệt Tường chỉ là một đệ tử cấp thấp, tư cách đâu tiếp xúc trực tiếp với Thần Đạo Cảnh?
Vậy nên Lạc Nam vô cùng tự tin.
Mang theo quy tắc thống trị thiên địa, hắn hướng về phía Nguyệt Tường thi triển Nhiếp Hồn, thanh âm ma mị truyền thẳng vào trong linh hồn đối phương:
“Từ giờ trở đi, ngươi là thuộc hạ trung thành, là chó săn của ta.”
Nguyệt Tường tinh thần gần như ngay lập tức tan rã, hắn chỉ cảm thấy như đang đối mặt với một vị thần linh, một tín ngưỡng bất khả xâm phạm.
Thống trị quy tắc của Lạc Nam đã khảm nạm vào linh hồn hắn, điều khiển tinh thần của hắn.
“Nói đi, kẻ nào sai phái ngươi đến hại ta?” Lạc Nam hỏi.
Nguyệt Tường biết gì nói đó, liền đem chuyện Đường Duẫn gặp mặt mình kể lại.
“Giỏi cho kế mượn đao giết người.” Lạc Nam cười lạnh, trong mắt lóe lên sát khí.
Vốn chỉ là chút xung đột nhỏ, không ngờ tên Đường Duẫn này lại tiểu nhân đến như vậy, thế thì đừng trách hắn.
Để xác định chắc chắn Nguyệt Tường đã thần phục, Lạc Nam ra lệnh cho đối phương quỳ xuống dập đầu.
Nguyệt Tường cung kính làm theo không hề do dự, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam còn sùng bái hơn cả khi nhìn về cha hắn.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, giao Truyền Âm Ngọc cho đối phương… ra lệnh hắn nằm vùng bên trong Song Thần Môn, có chuyện tốt gì phải lập tức liên hệ báo cáo.
Để tránh bị nghi ngờ, Lạc Nam cũng chuyển sang khống chế luôn lão già thuộc hạ của Nguyệt Tường.
Lúc này hắn kiểm tra Nhẫn Trữ Vật của Nguyệt Tường một phen, thu lấy vài vật phẩm có giá trị liền đem đối phương thả đi.
Nhìn theo Nguyệt Tường và lão già cung cung kính kính cáo lui, Bích Tiêu nghiêm nghị nhìn Lạc Nam hỏi:
“Vừa rồi ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì? Vì sao bọn chúng lại dễ dàng thần phục như vậy?”
“Ta đã thống trị bọn chúng.” Lạc Nam nháy mắt:
“Bất quá đó là bí mật ta chỉ tiết lộ với thê tử của ta, đáng tiếc sư thúc không phải.”
“Tiểu tử thối, ngay cả chúng ta mà ngươi cũng dám giấu?” Đông Hoa bất mãn giậm chân.
“Khà khà, gả cho ta… ta liền nói cho các nàng.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
“Thôi được rồi, mỗi người đều có bí mật.” Bích Tiêu mặc kệ tên mặt dày này.
Đông Hoa thì bĩu môi nói: “Từ đây về sau ta và sư muội sẽ đi theo bên cạnh ngươi, không tin không thể khám phá hết sâu cạn của ngươi.”
Lạc Nam nhún nhún vai, quy tắc của kẻ nhập đạo thống trị… chỉ cần hắn cố ý che giấu, với tu vi của hai nàng sẽ không thể nhìn ra.
Ngoài ý muốn thu được hai tên nằm vùng, lại biết được lòng dạ của tên Đường Duẫn xem như cũng là một loại thu hoạch.
Đúng lúc tầm quan sát của đám Xích Nha Hắc Ám truyền về, đã phát hiện tung tích của một động phủ thần bí.
Theo chỉ dẫn của nó, Lạc Nam liền cùng hai nữ tìm đến.
Rất nhanh trước mặt ba người đã hiện ra một toà động phủ.
Toà động phủ này được đào vào trong thân núi Vô Lượng, nằm giữa lưng chừng núi có mây trắng dày đặc che phủ, lúc này đang đóng chặt.
Điểm đặc biệt của động phủ này là cửa hang khác với thân núi bằng đá thô sơ, ngược lại được đúc từ ngọc thạch trắng nõn quý giá tạo thành, ngay cả cánh cửa đang đóng chặt cũng được làm bằng bạch ngọc.
“Đây hẳn là động phủ tu luyện của một vị cường giả nào đó…” Bích Tiêu đánh giá nói:
“Chúng ta tự tiện xâm nhập chính là hành vi vô lễ, có thật sự nên không?”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, dựa vào việc hang động do bạch ngọc tạo thành, hắn có thể suy đoán tám phần mười đây chính là Hoàng Ngọc Động, bên trong có Rương Đặc Biệt Thiên Cấp.
Nhưng chẳng may chủ nhân của Hoàng Ngọc Động là một vị cường giả cấp cao, hành vi tự ý tiến vào động phủ của người ta chính là đắc tội, nếu bị phát hiện sẽ rất khó giải thích, nói không chừng gây thù chuốc oán.
“Ta cần lấy một món đồ của ta ở bên trong.” Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Hai nàng tạm thời tránh đi, nếu có xung đột thì mình ta chịu trách nhiệm.”
“Sợ cái rắm a.” Đông Hoa bưu hãn nói: “Cùng lắm gọi cường giả đến chi viện, huống hồ ngươi cũng đâu có lấy đồ của ai mà sợ?”
Bích Tiêu tán thành gật đầu: “Phá Đạo Hội không sợ xung đột, dù là Thần Đạo Cảnh đến cũng chưa chắc làm gì được chúng ta.”
Lạc Nam âm thầm líu lưỡi, xém chút quên hai bà nương này là nhị đương gia và tam đương gia của đại thế lực dám cùng một đám Đạo Thống đối đầu.
Hắn tự tin tăng mạnh, quyết định tiến vào.
Dùng sức đem cửa động đẩy ra, lại phát hiện vững vàng như bàn thạch.
“Ồ… có Thiên Đạo Cấp Quy Tắc gia trì, để cho ta lên.” Bích Tiêu chủ động bước đến.
Tu vi của nàng là Đại Đạo Cảnh, lại thêm nhập đạo siêu thoát thiên địa nên có thể vượt cấp xóa bỏ quy tắc do Thiên Đạo Cảnh lưu lại.
“Vậy xem ra chủ nhân của hang động này là một vị Thiên Đạo Cảnh…” Đông Hoa cười nói:
“Không đáng lo ngại.”
Rất nhanh, Bích Tiêu đã đem Thiên Đạo Quy Tắc trên cửa động xóa đi, thành công mở ra.
ẦM ẦM…
Vách núi rung lắc, một lối vào lộ ra trước mặt ba người.
Cẩn thận tiến vào bên trong, phát hiện khắp bốn phía thành vách đều là bạch ngọc đúc thành, trắng nõn sạch sẽ.
Tiến vào trong trung tâm động phủ, nơi này có một chiếc giường bằng ngọc, một chiếc gương đặt cạnh giường cùng bàn trang điểm, ngoài ra còn có một đàm thanh tuyền ở giữa hang, trong suốt mát lạnh.
“Nhìn kiểu gì thì đây cũng là hang động của một nữ nhân.” Đông Hoa dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Lạc Nam:
“Ngươi tại sao đi đến nơi nào cũng đều có dính líu đến nữ nhân?”
“Ta cũng không biết a.” Lạc Nam khóe miệng giật giật, trong lòng thầm mắng tất cả là do Hệ Thống sắp đặt, liên quan gì đến ta.
“Hành động nhanh lên! Khi chúng ta đem Quy Tắc ở cửa xóa đi, kẻ lập ra nó chắc chắn đã cảm ứng được.” Bích Tiêu nghiêm túc nói.
Lạc Nam gật đầu, quét mắt nhìn khắp hang động lại không phát hiện tung tích của Rương Đặc Biệt.
Hắn chú ý đến đàm thanh tuyền ở giữa hang động, nháy mắt ra hiệu cho hai nữ nhân chờ đợi, liền thả mình nhảy xuống.
Dòng nước tươi mát ẩn chứa nguồn nguyên khí nồng đậm vô cùng dễ chịu bao trùm toàn thân.
Lạc Nam thoải mái đến cả người rên rỉ, bất quá hắn không có thời gian tận hưởng, chỉ cố gắng tìm kiếm tung tích chiếc rương.
Không để hắn thất vọng, rốt cuộc ở sâu dưới đáy đàm hắn phát hiện một chiếc rương có màu sắc xanh thẳm như bầu trời, bên trên còn có điêu khắc họa tiết những đám mây trắng, nhìn qua cực kỳ nổi bật.
“Thấy rồi…”
Lạc Nam nở nụ cười, lập tức thu lấy Rương Đặc Biệt vào trong không gian hệ thống, kiểm tra để sau.
Đang muốn quay người bơi lên, chợt phát hiện ngay khi mình vừa nhấc Rương Đặc Biệt lên, phía dưới liền lộ ra một mật đạo nhỏ đang bị khóa kín.
“Đây là…” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, trong lòng nhịn không được dâng lên cảm giác hiếu kỳ.
Mật đạo nằm dưới đáy đàm, bên trên là động phủ của một vị Thiên Đạo Cảnh.
Nói nơi này không cất chứa bí mật có đánh chết hắn cũng không tin.
Tuy nhiên Lạc Nam không dám mạo hiểm tiến vào, ngược lại dùng Quy Tắc Không Gian dung hợp vào một con Xích Nha Hắc Ám, để nó xuyên vào mật đạo dò thám.
BÙM!
Nào ngờ vừa tiến vào trong, Xích Nha Hắc Ám đã lập tức nổ tung thành cặn bã.
Lạc Nam kinh hồn táng đảm, không muốn phiền toái không cần thiết làm ảnh hưởng đến hai nữ nhân bên trên, lập tức quay đầu bơi lên.
Về phần bí mật phía dưới, chờ tu vi cao hơn quay lại tìm hiểu…