Phần 177
“Độc Đoán Vạn Cổ!”
Theo thanh âm của Lạc Nam vang lên, Bá Đỉnh mãnh liệt xoay tròn khảm vào vị trí trái tim của Vạn Cổ Bá Tướng.
Khoảnh khắc này toàn bộ lực lượng hùng mạnh bên trong nó bao gồm hàng trăm loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính và các loại Đạo Thuộc Tính vận chuyển dữ dội.
Bá Lực luân chuyển, vạn dặm thiên địa như trở thành một bàn cờ bị thu vào càn khôn.
Mà Vạn Cổ Bá Tướng và Lạc Nam chính là nhân vật chấp chưởng càn khôn, ánh mắt hờ hững đầy độc đoán nhìn qua Chấp Pháp Đạo Giả trạng thái khủng bố như con kiến hôi bé nhỏ.
Duỗi ra bàn tay, đầu ngón tay điểm xuống quân cờ.
Điều đặc biệt là, hiện tại trên đầu ngón tay còn tập hợp 20 loại Quy Tắc Chi Lực.
Vạn cổ duy ngã độc tôn…
Nhất chỉ điểm xuống.
OÀNH!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cả Đông Hoa và Bích Tiêu phải liên tục lùi bước.
Nguồn sức mạnh khủng bố đó như phong thiên tỏa địa, trấn thẳng xuống Chấp Pháp Đạo Giả một cách đầy thô bạo.
Trời đất quay cuồng, mây đen thậm chí tan biến…
Chấp Pháp Đạo Giả trân thân xuất hiện vô số vết rạn như pho tượng.
RĂNG RẮC…
Thuộc tính bắn ra tứ tán, cơ thể khổng lồ của Chấp Pháp Đạo Giả như bị xé toang.
Một góc bầu trời bừng sáng như cầu vòng sau mưa…
Vạn Cổ Bá Tướng tiêu tán, Bá Đỉnh tan hết lực lượng, Lạc Nam như một chiếc lá nhẹ bay trong gió, từ từ rơi xuống.
Hắn nhìn lên thiên không, nơi mà Chấp Pháp Đạo Giả đang tan biến, nơi mà mây đen vừa bị xua tan mà nở nụ cười:
“Thành công rồi sao?”
“Hắn thật sự thành công?!” Đông Hoa đưa tay che miệng, thật sự không dám tin lại có nhân vật đánh nát cả Chấp Pháp Đạo Giả ở trạng thái hùng mạnh như vậy.
Bích Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
Vù vù vù vù…
Bỗng nhiên mây đen đang tán đi điên cuồng dung hợp trở lại.
Bỗng nhiên Chấp Pháp Đạo Giả bị xé thành từng mảnh cấp tốc phục hồi.
“Moả mẹ!” Lạc Nam mắng to, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn.
“Không xong.” Bích Tiêu và Đông Hoa biến sắc.
Không để tất cả làm ra phản ứng, chỉ nghe từ trong vô tận Đạo Kiếp vang lên thanh âm cuồng nộ:
“Cho ngươi dám ngỗ nghịch!”
Kèm theo đó, bốn mươi cánh tay khổng lồ của Chấp Pháp Đạo Giả như thiên phạt giáng thẳng xuống cơ thể Lạc Nam.
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM…
Đợt đấm đầu tiên, Vạn Cổ Bất Hủ Thân tan rã.
Đợt đấm thứ hai, Thần Long Chiến Thân vỡ vụn.
Chưa dừng lại ở đó, Chấp Pháp Đạo Giả đem Lạc Nam xách lên như xách một con kiến, ở trong các bàn tay điên cuồng nhào nặn.
ẦM ẦM ẦM… RĂNG RẮC…
Mỗi một lần như thế, Lạc Nam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, da thịt nát bấy, xương cốt vụn vỡ.
Hiển nhiên hành vi của hắn đã chọc giận đến cả Giới Linh của Nguyên Giới rồi, lúc này đem hắn ra giày vò tra tấn.
Lạc Nam khóc không ra nước mắt, rốt cuộc hiểu mình ở trong tay người ta chỉ có thể chịu đánh cho qua chuyện, đừng có nên cố gắng chống lại làm gì.
Hắn như tấm giẻ rách bị Chấp Pháp Đạo Giả nắm ở trong tay nện xuống mặt đất, nện vào không gian, nện trái nện phải.
Mí mắt của Đông Hoa và Bích Tiêu giật giật liên hồi không dám nhìn thẳng, chỉ có thể quay mặt về phía sau.
“Trời ơi, cơ hội luyện thể tuyệt hảo.”
Lạc Nam thậm chí có cảm giác bị đánh đến nghiện, cảm giác được Chấp Pháp Đạo Giả rèn luyện còn tốt hơn cả Dẫn Đạo Luyện Khí Pháp.
Đáng tiếc hắn không có tài nguyên luyện thể kèm theo, nếu không có khi lại đột phá vài tiểu cảnh giới ở cấp Thể Đạo Cảnh.
“Hự…”
Rốt cuộc Lạc Nam bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, không còn biết trời trăng mây gió gì.
Mà toàn bộ lực lượng trong 20 tôn đại đỉnh cũng đã nâng cấp thành công, chuyển hóa từ Cửu Tầng Chí Tôn Lực lên đến lực lượng của Đạo Cảnh cường giả.
Như chó chết bị ném xuống thung lũng sâu không thấy đáy.
Chấp Pháp Đạo Giả lúc này mới đầy mặt sảng khoái tan đi, bầu trời khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
“Còn sống không?” Đông Hoa do dự hỏi.
“Ai mà biết…” Bích Tiêu khóe miệng co quắp nhè nhẹ.
Nàng chưa từng chứng kiến người nào độ kiếp tàn bạo như vậy…
Cả hai vội vàng lao xuống tìm hắn, nào ngờ không phát hiện thân ảnh của Lạc Nam.
“Chẳng lẽ tan xương nát thịt rồi?” Thanh âm của Bích Tiêu có chút hoảng loạn.
“Làm sao có thể? Vừa rồi còn nhìn thấy…” Đông Hoa không muốn tin, vừa rồi mặc dù hắn như một tấm giẻ rách nhưng ít nhất vẫn còn.
Trong lúc nhất thời, hai người phân nhau ra tìm kiếm.
Mà Lạc Nam, lúc này đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.
Trước khi hôn mê, hắn đã nghe thấy thanh âm của Hệ Thống: “Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mở ra tầng tiếp theo, phải chăng tu luyện?”
Bằng vào một chút ý thức mỏng mong còn sót lại, Lạc Nam chấp nhận.
Cho nên hiện tại, cơ thể nát bấy của hắn đã xuất hiện bên trong một không gian đầy huyền ảo.
Không gian ở tầng cao hơn của toà tháp bí ẩn, thứ bị phong ấn bên trong Hệ Thống… thứ đại diện cho Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đã đồng hành cùng hắn từ những ngày đầu.
“Tầng thứ nhất Tụ Đỉnh – Luyện Hồn”
“Tầng thứ hai Hợp Đỉnh – Lập Thể”
“Tầng thứ ba Khống Đỉnh – Khai Vực”
“Tầng thứ tư Ngự Văn – Diễn Sinh”
“Tầng thứ năm Nhập Tướng – Chấp Thần”
“Tầng thứ sáu hóa Tướng – Tạo Thế.”
Mà lần này chính là tầng thứ bảy.
Lúc này tiềm thức của Lạc Nam đã rời thân, ở một bên nhìn cơ thể nát bấy của mình mà chỉ biết lắc đầu thở dài, cũng hên là còn chưa thành thịt vụn.
Hắn đánh giá vùng không gian này, phát hiện nó cực kỳ ảo diệu nhưng lại hoàn toàn trống rỗng.
“Lần này Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sẽ mang đến bất ngờ gì cho ta?” Lạc Nam thầm nghĩ.
KENG.
20 Đại Đỉnh từ cơ thể của hắn bay vọt ra, sau đó dung hợp thành Bá Đỉnh.
Vạn Cổ Bá Tướng xuất hiện, khoanh chân ngồi xếp bằng bên trên Bá Đỉnh khổng lồ.
Lạc Nam thấy cảnh này mà sửng sốt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Vạn Cổ Bá Tướng sẽ lột xác?”
Nhưng hắn đã lầm.
Chỉ thấy Vạn Cổ Bá Tướng ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ như lão tăng nhập định, bắt đầu cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Tiềm thức của Lạc Nam thấy vậy dường như hiểu ra điều gì đó, cũng học theo Vạn Cổ Bá Tướng ngồi xuống phía trước nó khoanh chân xếp bằng, tinh thần tập trung.
Rất nhanh không gian xung quanh liền phát sinh diễn biến.
Một phiến thiên địa hiện ra, Lạc Nam cảm nhận được đây chính là Đạo Giới…
Sau đó hắn và Vạn Cổ Bá Tướng dần được nâng lên thật cao, để có thể quan sát Đạo Giới toàn cảnh.
Mọi thứ chưa dừng ở đó, Đạo Giới dần dần trở nên rõ ràng, kèm theo đó là quang cảnh của Ngũ Châu và Tứ Vực.
Lạc Nam hiện giờ như một vị thần nhìn xuống thế gian, cả Đạo Giới và Ngũ Châu Tứ Vực đều bị hắn thu vào tầm mắt, xem lấy tổng thể Nguyên Giới.
Khi cơ thể hắn tiến ra hỗn độn, chính là thời điểm siêu thoát thiên địa.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Không gian kịch chấn, những luồng Quy Tắc Chi Lực cuồng bạo như vòi rồng bỗng nhiên kéo đến…
Lạc Nam và Vạn Cổ Bá Tướng cũng bị cổ Quy Tắc Chi Lực này nâng lên.
Quy Tắc Chi Lực hình thành một kiện Thần tọa cao cao tại thượng để hắn và Vạn Cổ Bá Tướng cùng lúc ngồi xuống.
Lúc này đây, hắn và Vạn Cổ Bá Tướng như ngồi trên toàn bộ Nguyên Giới, cao cao tại thượng, áp đảo tất cả, cao quý hơn tất cả.
“Đây là…”
Tiềm thức của Lạc Nam run lên lẩy bẩy.
Hắn phát hiện ra những Quy Tắc Chi Lực đang kéo đến mạnh hơn xa 20 loại Quy Tắc mà hắn từng lĩnh ngộ theo phương thức siêu thoát thiên địa.
Chúng nó tương thích với Bá Đỉnh, tương thích với Vạn Cổ Bá Tướng và tương thích với cả bản thân Lạc Nam hơn bất cứ thứ gì.
Những Quy Tắc Chi Lực này quá mạnh, quá kinh khủng… và chúng nó như sinh ra đã thuộc về chính hắn, đang như những dòng thác đổ vào cơ thể hắn.
“Mạnh… mạnh hơn quá nhiều Quy Tắc mà ta từng nhận biết, mạnh hơn cả trạng thái siêu thoát thiên địa của ta.” Lạc Nam hít sâu một hơi đầy khó tin và kinh hãi.
Nên biết rằng hắn nhập đạo theo hình thức siêu thoát thiên địa, đây là hình thức nhập đạo mạnh nhất tại Đạo Giới theo lời của sư tỷ Hương Trà và Kim Nhi.
Vậy mà tại sao, hắn cảm nhận được loại Quy Tắc do vùng không gian huyền diệu này sản sinh hòa nhập cùng hắn lại vượt qua cả Quy Tắc siêu thoát thiên địa.
Điều này sao mà hoang đường?
Như giải đáp thắc mắc của Lạc Nam, vô vàn Bất Hủ Kinh Văn ngâm tụng, mang theo những luồng tin tức như đại hồng thuỷ tràn vào tiềm thức của hắn.
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng bảy.”
“Bá Đạo Quy Tắc – Thống Trị Thiên Địa!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/05/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho yếu ớt của Lạc Nam vọng lên từ thung lũng.
Hai luồng gió thơm lập tức đến gần.
“Kỳ quái, vừa rồi tìm chỗ này rồi đâu nhìn thấy hắn?” Bích Tiêu ngờ vực hỏi.
“Mặc kệ, trước hết trị thương.” Đông Hoa không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Trạng thái hiện tại của Lạc Nam quá bất ổn, toàn thân máu me, không có chỗ nào là lành lặn.
Nàng vội vàng đem Lạc Nam ôm vào trong lòng, thả người bay đi… tìm kiếm nơi trị thương cho hắn.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, lúc này cơ thể của hắn đã trọng thương nhưng tiềm thức đã hoàn toàn tỉnh táo sau khi tiếp nhận được Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng thứ bảy.
Thậm chí Bá Đỉnh đã hoàn toàn phục hồi, tự hắn có thể trị thương.
Bất quá vì không muốn bị nghi ngờ nên mới giả vờ như vậy.
“Hừ, không phải công tử muốn chiếm tiện nghi của mỹ nhân sao?” Kim Nhi đi guốc trong bụng hắn.
“Xú nương môn, nàng chẳng phải đã nói nhập Đạo theo kiểu siêu thoát thiên địa là cường đại nhất sao?” Lạc Nam truyền ý niệm:
“Tại sao lại có thêm hình thức nhập đạo mạnh hơn?”
“Đó chính là sự khủng bố của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, ngay cả ta cũng không biết a.” Kim Nhi uỷ khuất nói:
“Sợ rằng toàn bộ thế gian này chỉ có công tử là nhập đạo theo kiểu như thế… Thống Trị Thiên Địa chắc chắn kinh khủng hơn Siêu Thoát Thiên Địa.”
Lạc Nam âm thầm đắc ý, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh quá mức trâu bò.
Hắn lại khôi phục sự tự tin tương lai có thể dạy dỗ vị sư bá kia của mình một trận.
Sư bá chắc hẳn cũng là nhập đạo siêu thoát thiên địa, mà hắn chính là vượt trên cả nàng, chính là thống trị thiên địa.
Bất quá đây chỉ là hắn tự sướng mà thôi, vị sư bá kia sâu cạn như thế nào vẫn chưa có ai chứng thực.
“Việc công tử nhập Đạo theo hình thức Thống Trị Thiên Địa tuyệt đối đừng để ai biết được kẻo lại mang họa sát thân.” Kim Nhi nhắc nhở nói.
Lạc Nam trịnh trọng tán thành, hình thức nhập đạo này quá mức nghịch thiên, không đến bước đường cùng hắn tuyệt không mang ra sử dụng.
Hiện tại thì đây đã trở thành con ác chủ bài mới nhất và mạnh nhất của hắn, vượt qua cả Độc Đoán Vạn Cổ.
Đương nhiên đã là ác chủ bài thì không dễ dàng lật tẩy như vậy…
“Cũng không biết Bất Hủ Diễn Sinh Kinh còn bao nhiêu tầng, càng lên cao lại càng mạnh a.” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Nếu luyện đến tầng cuối cùng, có khả năng vượt qua Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh của sư bá hay không?
“À đúng rồi, bởi vì công tử đã chính thức trở thành Đạo Cảnh và lý giải về Cấm Kỵ, cho nên từ đây về sau Hệ Thống sẽ loại bỏ công năng cung cấp thông tin cho ngươi mỗi khi đụng độ Cấm Kỵ.” Kim Nhi bất chợt lên tiếng.
“Chậc…” Lạc Nam tiếc nuối không thôi, mất đi công năng này khác nào phải tự khám phá thủ đoạn của đối thủ?
Bất quá nghĩ lại cũng là hợp lý, tung hoành ở Đạo Giới sẽ đụng độ vô số đối thủ tu luyện Đạo Cấp Công Pháp, nếu kẻ nào Hệ Thống cũng phải nhắc nhở cũng quá mức phiền toái.
“Thôi được rồi.” Lạc Nam chỉ đành chấp nhận.
Đông Hoa và Bích Tiêu mang hắn đến một toà lương đình bỏ hoang giữa thảo nguyên.
Nàng cẩn thận đặt hắn xuống, lại lấy ra một viên Hồi Đạo Đan có tác dụng trị thương nhét vào miệng hắn.
PHỐC!
Nào ngờ Lạc Nam ho ra máu, đem cả Hồi Đạo Đan nhổ ra ngoài.
Đông Hoa lại nhặt lên nhét vào, hắn lại tiếp tục nhổ ra.
Vài lần như vậy không thành, lại thấy thương thế của hắn ngày càng nặng, Đông Hoa có chút sốt ruột.
Nàng nhẹ ngậm Hồi Đạo Đan vào trong miệng, có chút cúi thấp đầu.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, hắn chính là chờ đợi giây phút này, thậm chí hương thơm thanh mát như u lan từ môi đỏ của nàng đã nhàn nhạt truyền đến mũi hắn.
Nào ngờ Bích Tiêu bỗng nhiên đem Đông Hoa đẩy ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy viên Hồi Đạo Đan, banh miệng hắn ra thật lớn, sau đó đút tay vào nhét thẳng xuống cổ họng.
“Moá nó.” Lạc Nam xém chút mắng to, bà nương sư thúc này phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Không dễ dàng chịu thua, hắn nhân lúc này định rút tay về bỗng nhiên ngậm miệng lại, dùng lưỡi quấn lấy ngón tay tinh xảo của nàng mút chùn chụt.
“Chát!”
Bích Tiêu nhịn không được cho hắn một cái tát xém chút răng môi lẫn lộn, đem tay rút ra ngoài.
“Muội điên rồi, hắn đang bị thương sao lại đánh hắn?” Đông Hoa bất mãn nói.
Mặc dù ngày thường nàng tỏ vẻ không chiều chuộng tên đệ tử này, nhưng trong nội tâm cực kỳ ưa thích hắn.
Dù sao thì bất kể phương diện nào của hắn đều khiến một người sư phụ như nàng phải tự hào.
Ngay cả vị sư tỷ kia cũng ghen ghét vì nàng thu được hắn trước tiên, muốn tranh đoạt đệ tử với nàng là đủ hiểu…
“Hắn háo sắc như vậy, sao có thể không đánh?” Bích Tiêu hừ một tiếng.
“Hắn đang hôn mê có biết gì đâu?” Đông Hoa bất đắc dĩ nói.
“Hôn mê còn làm ra hành vi như vậy, lúc hắn tỉnh chẳng biết sẽ còn làm nên chuyện gì.” Bích Tiêu nhíu mày nói.
“Muội ra ngoài đứng đi, để ta giúp hắn trị thương.” Đông Hoa mất kiên nhẫn đem nàng đuổi ra.
Bích Tiêu nhìn khuôn mặt hắn méo mó vì nàng tát một cú cũng có chút không đành, rốt cuộc gật đầu bước ra ngoài canh giữ.
“Khụ… đau quá…” Lạc Nam ho ra máu, nhẹ giọng rên rỉ lên.
“Xú tiểu tử, lúc nãy khiêu khích nghênh chiến Đạo Kiếp có bao nhiêu uy phong? Lúc này lại yếu đuối như vậy?” Đông Hoa nhẹ mỉm cười.
Nàng vận chuyển lực lượng ép viên Hồi Đạo Đan kia trôi xuống đan điền hắn.
Chỉ là Lạc Nam đã sớm thủ sẵn, Bá Đỉnh nuốt gọn Hồi Đạo Đan, không để nó tan ra trị thương cho mình.
Đông Hoa chờ đợi một hồi cũng không thấy Hồi Đạo Đan phát huy tát dụng, máu khắp toàn thân lại ngày càng rỉ ra không ngớt.
“Chẳng lẽ hắn bị thương nặng đến mức Hồi Đạo Đan cũng không đủ?” Nàng lo lắng hít sâu một hơi.
Nghĩ đến đây, Đông Hoa bắt đầu ngưng tụ lực lượng của bản thân, đặt tay lên lồng ngực đã lõm xuống của hắn.
Muốn vận công trị thương…