Phần 162
Trong một vùng không gian đen kịch tỏa ra năm luồng sáng, phân biệt chính là năm vị viện trưởng của Ngũ Viện Bí Cảnh.
Cả năm vị đều có tu vi Thiên Đạo Cảnh, đồng thời cũng là trưởng lão của các Đạo Thống đứng sau lưng, được cử nhiệm vụ quan trọng quản lý Ngũ Đại Học Viện, đồng thời giám sát nhất cử nhất động toàn bộ Ngũ Châu Tứ Vực.
“Đám Phá Đạo Hội này hành động ngày càng lớn mật, không kiêng nể gì Đạo Giới chúng ta.” Đại Nguyên Viện Trưởng – Nguyên Thiên Hào lạnh lùng lên tiếng, hiển nhiên việc đám chó săn được cử lên đường tiêu diệt Kiếm Tây Thành và Trụ Việt Tông bị Phá Đạo Hội làm thịt không giấu được bọn hắn.
Từ trước đến nay, chó săn của Đạo Giới hoạt động ở Ngũ Châu Tứ Vực đều lấy danh nghĩa là một tổ chức sát thủ đứng ở trung lập, chỉ cần đưa ra cái giá đủ lớn, bất kỳ thế lực nào bọn hắn cũng sẽ ra tay tiêu diệt.
Đó là lý do mà những người không hiểu rõ nội tình tiến hành điều tra sẽ bị lạc mất phương hướng, giống như Thi Mộ Tuyền từng nghĩ rằng có kẻ đưa ra giá cao để tổ chức sát thủ kia loại bỏ Thi Thần Tông của mình, không biết tổ chức sát thủ đó cùng Đạo Giới vốn là một giuộc.
Nhưng lần này đám chó săn gần như bị diệt tận gốc rồi…
“Lại là Phá Đạo Hội.” Sắc mặt Bách Gia Viện Trưởng – Bách Dương Quân cũng trở nên âm trầm:
“Nhiều năm như vậy lại không thể diệt trừ bọn chúng, ngược lại để chúng phát triển ngày càng lớn mạnh, đến mức trở thành mối họa cho chúng ta.”
Trong quá khứ, không ít lần Đạo Giới cử ra cường giả hàng đầu truy quét Phá Đạo Hội.
Nhưng nhân vật cầm đầu của Phá Đạo Hội quá khủng bố, những cường giả của Đạo Giới mỗi lần chạm mặt đều không còn trở về, chỉ có thể cố gắng ngăn cản sự phát triển của Phá Đạo Hội, chặt đứt vây cánh, loại trừ thành viên.
Nhưng chẳng hiểu vì sao dù đã chèn ép đến như thế, Phá Đạo Hội vẫn nhiều lần dục hoả trọng sinh, ngược lại không ngừng phát triển vượt bậc.
Hiển nhiên việc Phá Đạo Hội tồn tại Thiên Mệnh Nguyên Chủng – Hoàng Trung Lý là cực kỳ tuyệt mật, mà chính Hoàng Trung Lý là tiền đề giúp cho Phá Đạo Hội phát triển, cường giả liên tục sinh ra.
“Tiểu súc sinh Lạc Nam kia có Phá Đạo Hội chống lưng, chẳng trách dám ngông cuồng như vậy.” Thương Khung Viện Trưởng – Thương Loạn Chiến cũng lên tiếng:
“Tin tức truyền về, phe cánh của tiểu tử đó đang bắt đầu chỉnh hợp Nam Vực và Kiếm Châu, về phần mấy đại châu và địa vực khác cũng đã rơi vào tầm kiểm soát của hắn, các vị thấy thế nào về chuyện này?”
“Hừ, đương nhiên là phái ra cường giả toàn lực ngăn cản, đem những thế lực có liên quan đến Lạc Nam tiêu diệt.” Càn Khôn Viện Trưởng – Vạn Càn Khôn ánh mắt chuyển sang màu đỏ.
“Ta thấy không cần.” Vô Cực Viện Trưởng – Vô Phi Yến lắc đầu:
“Nếu chỉ vì chuyện như thế mà ra tay giết chóc quy mô lớn khó tránh khỏi gây nên Giới Linh bất mãn, công đức mà Ngũ Đại Học Viện vất vả thu được trong nhiều năm qua cũng sẽ thành sương khói.”
“Nói là Ngũ Châu Tứ Vực, thực chất Trung Châu mới là nơi quan trọng nhất, diện tích lãnh thổ và cường giả nhiều hơn tất cả những đại châu và địa vực khác hợp lại.”
“Mặc kệ tên họ Lạc kia có đem tất cả những Đại Châu và Địa Vực khác thu phục, chỉ cần Trung Châu vẫn nằm trong tay chúng ta, hắn sẽ không tạo nên được sóng gió gì.”
Các vị viện trưởng nghe vậy cũng lâm vào trầm tư, suy nghĩ cẩn thận cảm thấy lời của Vô Phi Yến có lý.
Bởi lẽ ở trong mắt bọn hắn, Trung Châu mới là nơi quan trọng nhất bên ngoài Đạo Giới, những đại châu hay địa vực kia chỉ là chốn hoang tàn, khỉ ho cò gáy mà thôi, cho nên trước đó mặc cho năm tên Đạo Tử chơi đùa khiến thiên hạ loạn lạc cũng không thể làm bọn hắn lưu ý đến.
“Hành vi của Lạc Nam chỉ là trò đùa trẻ nhỏ, chúng ta không cần quan tâm.” Vô Phi Yến nói thêm:
“Thay vào đó nên cân nhắc tìm kiếm và tiếp tục đối phó thành viên cao tầng của Phá Đạo Hội.”
“Nhất trí.” Bốn người còn lại tán thành.
“Nhạc mẫu đại nhân cũng thật là…”
Lạc Nam nghe được tin tức Nam Thiên Môn hành động, có chút dở khóc dở cười.
Vốn hắn định khi nào Nam Vực yên ổn sẽ đến Đông Vực, từ Đông Vực sang Tây Châu… Kiếm Châu lưu lại cuối cùng.
Nào ngờ nhạc mẫu đại nhân lại gấp gáp như thế, trực tiếp cho lực lượng cường giả áp đảo của Nam Thiên Môn hành động rồi, lại thêm sự ủng hộ của Đúc Kiếm Sơn… cục diện Kiếm Châu đã không cần thiết phải lo lắng nữa.
Đang suy nghĩ, phát hiện tam đại mỹ nhân đã trở về…
“Ồ…”
Phát hiện mấy đứa nhỏ tu vi đều tiến bộ, căn cơ vững chắc, lại còn đang chăm chú ngồi tu luyện, Ngân Tâm nhịn không được nở nụ cười:
“Đa tạ chủ công hậu ái tụi nhỏ.”
“Haha, ta đã từng nói mình rất thích trẻ con.” Lạc Nam nói:
“Nếu như nàng thích, có thể thành lập một Học Viện ở Nam Vực để nàng thu nhận và dạy dỗ đệ tử.”
Ngân Tâm nhẹ lắc đầu: “Thanh Long Học Cung ở Kiếm Châu danh vọng cao tuyệt với đội ngũ lão sư hàng đầu ở mỗi lĩnh vực, thiếp thân cũng không bêu xấu, ngày sau để tụi nhỏ đến đó học tập đã là mãn nguyện.”
“Vậy cứ quyết định như thế, ta sẽ sắp xếp cho bọn hắn đến Thanh Long Học Cung, nàng muốn đến thăm bất kỳ lúc nào cũng được.” Lạc Nam gật gù.
Tương lai nếu như Ngũ Châu Tứ Vực thành công thống nhất, hắn muốn Thanh Long Học Cung của mình sẽ trở thành đệ nhất học viện, thay thế ngũ đại học viện cao cao tại thượng kia.
“Sắp tới giao cho ba nàng ở lại nơi này thay ta quản lý Nam Vực, ngay cả đám người Cuồng Vạn Thiên, Kim Vương Lão Tổ cũng phải nghe lệnh các nàng mà hành động.” Lạc Nam đứng lên:
“Nếu xảy ra trục trặc gì, Ngân Hà có thể liên lạc với ta.”
“Tuân mệnh chủ công.” Tam mỹ không có ý kiến, ngược lại âm thầm vui mừng.
Lạc Nam đã dám giao phó cả một địa vực cho các nàng tiếp quản chứng minh hắn rất tin tưởng các nàng, cần phải thể hiện cho thật tốt không để hắn thất vọng.
Lạc Nam ở tại sơn cốc hoang vắng này bố trí một toà Truyền Tống Trận kết nối với Thanh Long Học Cung để tụi nhỏ tiến vào nơi đó, đồng thời thông qua Truyền Âm Ngọc thông báo cho Vong Kiếm Tam Mỹ tiếp nhận và chiếu cố, sắp xếp chúng nó tiến vào Thanh Long Học Cung học tập phát triển.
Cảm nhận được Nam Vực quy tụ, Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh:
“Bá Chủ Thần Đình, ta muốn Nam Vực trở thành Bá Chủ Lãnh Địa!”
KENG!
Tiếng ngân xé toạc thương khung, Bá Chủ Chiến Kỳ như lưu tinh giáng xuống, cắm thẳng vào giữa trung tâm Nam Vực.
ẦM ẦM ẦM.
Đại địa chấn động, Bas Chủ Chiến Kỳ sừng sững tọa trấn, Quy Tắc Chi Lực bắt đầu quét ngang bốn phương tám hướng.
“Thật sự thành công.” Lạc Nam âm thầm mừng rỡ.
Phải biết rằng lần trước ngay cả Đông Vực hắn cũng không thể thu phục, vậy mà lần này lại dễ dàng như thế đoạt được Nam Vực, có thể danh tiếng và địa vị đã mang đến sự khác biệt.
Trước đây hắn chỉ là Nam Thiên Đại Hộ Pháp, là một kẻ chưa có tên trên Chí Tôn Bảng nên người ở Đông Vực vẫn có khúc mắng, ngoài mặt chấp thuận nhưng trong lòng không phục.
Còn hiện tại hắn đã là Chí Tôn Đệ Nhất Nhân, là Lạc Gia Chi Chủ… đại lượng cường giả và tu sĩ cảm thấy đầu nhập vào một nhân vật như thế không có gì phải mất mặt, không có gì không thể phục.
Lại thêm công lao tuyên truyền, thâu tóm có hiệu quả của tam đại mỹ nhân, hiệu quả có thể thấy rõ.
“Tên của nàng là gì nhỉ?” Lạc Nam hỏi Thôn Thiên Chí Tôn, nói đến hắn vẫn chưa biết tên thật của nàng.
“Bẩm chủ công, thiếp thân gọi Lâm My.” Thôn Thiên Chí Tôn hồi đáp.
Lạc Nam mỉm cười, không nghĩ đến Thôn Thiên Chí Tôn với Thôn Thiên Ma Thể lại có một cái tên nữ tính đến vậy.
“Sắc phong Ngân Hà, Ngân Tâm và Lâm My trở thành Bá Phi, vì ta tiếp quản Nam Vực.” Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
ẦM ẦM ẦM…
Ba cổ Quy Tắc Chi Lực từ thiên không nhanh chóng hòa vào cơ thể các nàng, tam mỹ lập tức cảm giác được sự khác biệt, trong lòng cảm động không thôi, cùng lúc hướng về hắn chắp tay:
“Đa tạ chủ công ân sủng.”
Lạc Nam hài lòng gật gù, trong ánh mắt đưa tiễn của các nàng, một mình rời khỏi Nam Vực.
Có được thân phận Bá Phi, ở Nam Vực các nàng tạm thời vô địch, hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.run/2024/04/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Đông Vực.
Trong đại điện tọa lạc Vĩnh Hằng Thiên Đảo trôi lơ lửng, Phạm Thanh Thuyên nhìn Thần Xí Nga đứng bên cạnh, hé môi mang theo thanh âm trong veo như nước:
“Nam Vực, Kiếm Châu, Yêu Vực đều đã hành động, chúng ta cũng không thể thua kém.”
“Yên tâm, việc Vương Bằng thao túng Thiên Tượng Chí Tôn bày mưu đặt kế hàng tỷ năm để thâu tóm Đông Vực, trong quá trình đó đã sát hại vô số cường giả Đông Vực đã được truyền ra.” Thần Xí Nga lên tiếng:
“Mà Lạc Nam chính là người tiêu diệt Thiên Tượng Chí Tôn, lại đứng ra chống lại Vương Bằng, trong Đoạt Cấm Chiến khiến Vương Bằng phải đoạn tay bỏ chạy cũng đã được phổ biến, thu phục lòng người.”
“Như vậy rất tốt.” Phạm Thanh Thuyên gật đầu, nàng thừa hiểu muốn có được thiên hạ một cách vững vàng, điều đần tiên cần có chính là lòng dân.
Nếu như Đông Vực thần phục chỉ vì chiến lực của Lạc Nam khủng bố, vậy một khi Lạc Nam không còn mạnh mẽ, chẳng phải bọn hắn có thể phản bội bất cứ lúc nào?
Vậy nên dân tâm là thứ cực kỳ quan trọng, mà muốn có được dân tâm… ngươi cần phải có được những hành động khiến mọi người thán phục, vì lợi ích chung của tất cả.
Việc Lạc Nam đứng ra lật đổ âm mưu của Vương Bằng và Thiên Tượng Chí Tôn không thể nghi ngờ có sức thuyết phục rất lớn để mang lại danh tiếng cho hắn.
Đang thương lượng chính sự, toà Truyền Tống Trận ở giữa trung tâm đại địa sáng lên.
Một thân ảnh nam tử từ bên trong đó xuất hiện, khí khái bất phàm, ung dung phiêu dật… không phải Lạc Nam thì là ai?
“Nghe các vị vừa nhắc đến ta?” Lạc Nam cười tủm tỉm quan sát Phạm Thanh Thuyên và Thần Xí Nga, tán thưởng không thôi.
Bởi vì cả hai đều đã đột phá đến Cửu Cảnh Chí Tôn, rõ ràng dù bận rộn nhiều chính sự cũng không chậm trễ vấn đề tu luyện.
Thấy nam nhân xuất hiện, một người một thú đều đứng lên nghênh đón, Phạm Thanh Thuyên quan tâm hỏi:
“Sư phụ và tiểu Nghi vẫn ổn thỏa chứ?”
Lạc Nam nghe vậy hừ một tiếng: “Thì ra hai nữ nhân kia không thường liên lạc với nàng, trở về phải trị tội.”
Nếu như thường xuyên trao đổi với nhau, Phạm Thanh Thuyên cũng không cần quan tâm hỏi han như thế.
Nghe hắn muốn trị tội cả sư phụ của mình, Phạm Thanh Thuyên gò má trở nên hồng nhuận, mím môi nói:
“Chính sự bận rộn, chúng ta đều tập trung bế quan tu luyện, ngươi sao có thể trách các nàng?”
“Yên tâm đi, nữ nhân ở bên cạnh ta sẽ không ai thiệt thòi.” Lạc Nam ôn hòa nói:
“Khánh Huyên đã lột xác Chí Tôn Pháp Tướng, đang tiếp cận với Quy Tắc Chi Lực… còn Giai Nghi cũng đã gần đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.”
“Như vậy rất tốt.” Phạm Thanh Thuyên nở nụ cười, bắt đầu pha trà cho hắn.
“Ta đi chuẩn bị sự vụ, các ngươi cứ tự nhiên.” Thần Xí Nga không thích ở lại làm kỳ đà cản mũi, liền muốn cáo từ rời đi.
“Chậm.” Lạc Nam đem nó kéo trở lại, nhét vào trong tay một chiếc Nhẫn Trữ Vật nói:
“Đây xem như là lễ vật của ta cho Xí Nga Tộc, đa tạ cống hiến trong thời gian qua.”
“Vậy ta không khách khí.” Thần Xí Nga sảng khoái tiếp nhận, nó làm tất cả chỉ vì muốn chủng tộc của mình phát triển, mà Lạc Nam giàu đến chảy mỡ, đương nhiên không có lý do chối từ.
Bên trong cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là Bàn Đào Quả, Thăng Hoa Đan, Phản Tỉnh Huyết và Bình Tâm Huyền Sương mà thôi.
Nhìn Thần Xí Nga rời đi, trong đại điện nhất thời chỉ còn lại Lạc Nam và Phạm Thanh Thuyên, bầu không khí có chút im ắng.
“Lần này ngươi đến Đông Vực là muốn chính thức thống nhất?” Phạm Thanh Thuyên khẽ hỏi.
“Đó chỉ là phụ.” Lạc Nam nhấp một ngụm trà.
“Thế còn việc gì?” Phạm Thanh Thuyên không hiểu.
“Chủ yếu là muốn đến gặp nàng, cũng khá lâu rồi…” Lạc Nam nhìn nàng cười.
Phạm Thanh Thuyên hừ một tiếng: “Thật thiếu đứng đắn, không hiểu sao sư phụ nhìn trúng ngươi.”
“Ta nói là thật.” Lạc Nam thở dài:
“Những năm này ta phong quang vô hạn, chiến tích và thành tựu khiến vô số kẻ thèm thuồng… nhưng ta tự hiểu những thứ đó của ta có được đều nhờ sau lưng ta có những người hy sinh thầm lặng.”
“Nếu nàng không vì ta tiếp quản Đông Vực, không cố gắng tìm kiếm tài nguyên khắp nơi tại đây đưa đến cho ta, ít nhất ta không thể được như bây giờ.”
“Ta vẫn luôn ghi khắc trong lòng, đáng tiếc lần trước người đem tài nguyên đến Lạc Gia cho ta là trưởng lão của Thất Thập Tông mà không phải nàng…”
Đáy lòng Phạm Thanh Thuyên khẽ run rẩy, đã hơn mười năm nàng và hắn không thấy, lần gần nhất hai người gặp mặt… hắn còn chưa đột phá Chí Tôn.
Hiện tại hắn đã là Chí Tôn Đệ Nhất Nhân, phong quang vô hạn… không nghĩ đến trong lòng vẫn luôn ghi nhớ sự tồn tại của nàng.
“Đây đều là những chuyện ta phải làm, dù sao thì năm đó chúng ta đã giao ước, ngươi giúp ta tìm về sư phụ, ta giúp ngươi tranh bá thiên hạ.” Phạm Thanh Thuyên lấy lại bình tĩnh nói.
Lạc Nam lấy ra bản giao ước của mình ký kết với nàng, ở trước mặt nàng dùng tay xé rách.
“Ngươi làm gì?” Phạm Thanh Thuyên nhíu mày.
“Ta không muốn quan hệ giữa ta và nàng bị ràng buộc, cứ thuận theo tự nhiên vậy.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Không có giao ước này, nàng có thể thoải mái tự do, không cần thay ta tiếp quản Đông Vực nữa.”
“Ta đâu phải loại người thất tín?” Phạm Thanh Thuyên chuyển ánh mắt sang nơi khác:
“Cho đến khi giúp ngươi thống nhất Đông Vực, ta sẽ không rời đi.”
“Vậy sau khi Đông Vực thống nhất rồi, nàng theo ta về Lạc Gia chứ?” Lạc Nam bày tỏ.
Mi cong của nàng run rẩy, lẳng lặng nhìn hắn: “Về Lạc Gia? Với tư cách gì?”
Lạc Nam cầm lấy tay nàng, Phạm Thanh Thuyên muốn rụt lại nhưng bị hắn nắm chặt, chỉ nghe hắn khẽ nói:
“Lần này ta đến Đông Vực là muốn mang nàng đi ngắm phồn hoa thế gian, nhân tiện đem các Động Thiên Phúc Địa triệt để thuyết phục, biến Đông Vực trở thành Bá Chủ Lãnh Địa của ta…”
“Mà nàng sẽ đến Lạc Gia với tư cách Bá Phi của ta.”