Phần 132
Cùng lúc đó ở sàn đấu khác…
Một con khỉ dáng người uy mãnh, thần thái phi phàm, thân khoác Kim Đấu Sáo Trang, chính là Tôn Hầu Tử.
Mà ở phía đối diện của hắn chính là một tên nam tử diện mạo có chút lười biếng, thân mặc trường bào cao quý, thần sắc kiêu ngạo không gì sánh được.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn nhận ra kẻ này chính là thiếu chủ lai lịch thần bí đứng sau Đạo Yêu Thánh Địa.
“Không ngờ có thể thấy Thiên Địa Dị Chủng – Linh Minh Thạch Hầu ở nơi này, chuyến đi này thu hoạch thật sự không tệ.” Thiếu chủ thần bí nhếch mép cười tà, ánh mắt đầy hứng thú nhìn lấy Tôn Hầu Tử nói:
“Trở thành chiến thú của ta, đảm bảo ngươi sẽ trở thành một trong các Thiên Địa Dị Chủng cường đại nhất vờm trời này.”
“Thế gian này, chỉ có một nhân vật duy nhất đủ tư cách để ta thần phục.” Tôn Hầu Tử lạnh lùng nói:
“Thật tiếc đó không phải là ngươi.”
“Ồ…” Thiếu chủ thần bí hứng thú hỏi: “Hắn là kẻ nào?”
“Lạc Gia Chi Chủ.” Tôn Hầu Tử ngữ khí đầy tự hào.
Sắc mặt thiếu chủ thần bí lập tức trầm xuống: “Lại là hắn…”
“Thế nào?” Tôn Hầu Tử nhận ra thái độ của đối phương trở nên vô cùng bất thiện.
“Vậy để hôm nay bổn thiếu cho ngươi thấy, ở trước mặt ta… ngươi không đủ tư cách phản kháng.” Thiếu chủ cười gằn.
“Xem côn của ta!”
Tôn Hầu Tử quát một tiếng, Kim Đấu Sáo Trang ngân vang, Chiến Thế, Sát Thế và Côn Thế mỗi một loại đều luyện đến mức lô hoả thuần thanh, sở hữu hàng nghìn tầng vực dung hợp mà thành.
Kim Cô Bổng điên cuồng biến lớn, theo động tác của Tôn Hầu Tử hung hăng nện xuống đầu thiếu chủ thần bí.
“Đối phó ngươi, không cần đích thân bổn thiếu ra tay.” Thiếu chủ thần bí lãnh đạm nói.
Chỉ thấy hắn đưa tay về phía trước, một dấu ấn như Pháp Trận mở ra, gắn kết với một vùng không gian đặc biệt.
NGAO!
Từ bên trong Pháp Trận có tiếng rống kinh thiên, một thân ảnh theo đó lao vọt ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, Sát Thế khắp trời, chỉ với một loại Sát Thế duy nhất đã đem bầu trời nhuộm đỏ như máu, Ma Khí như đại phong bạo càn quét khắp nơi.
Tồn tại vừa xuất hiện chính là Hung Thú Thượng Cổ – Cùng Kỳ, hơn nữa còn không phải Cùng Kỳ bình thường, mà chính là Song Đầu Cùng Kỳ, hình thể lớn hơn Cùng Kỳ bình thường gấp đôi, Sát Thế mạnh hơn, hung lệ hơn, táo bạo hơn.
“Giải quyết hắn!” Thiếu chủ thần bí thản nhiên ra lệnh.
RỐNG!
Hai cái đầu cùng lúc gầm thét, từ trong hai cái miệng như lỗ đen, Cửu Tầng Chí Tôn Ma Lực điên cuồng ngưng tụ sau đó bắn ra như hai tia huỷ diệt.
OÀNH.
Hai luồng Ma Lực bắn thẳng vào Kim Cô Bổng, ngăn chặn thế công của Tôn Hầu Tử.
Chưa dừng ở đó, Song Đầu Cùng Kỳ một đầu triệu hoán Ma Lôi, một đầu phun ra Ma Diễm, phô thiên cái địa bao phủ Tôn Hầu Tử vào bên trong.
“Hừ, Đấu Chiến Lĩnh Vực.”
Tôn Hầu Tử gầm lên một tiếng, Hoả Nhãn Kim Tinh trừng lớn bắn ra hai tia sáng màu vàng, cộng hưởng cùng Kim Đấu Sáo Trang trên cơ thể, lập tức mở ra một luồng lĩnh vực nồng đậm chiến ý vang trời.
Đứng trong Đấu Chiến Lĩnh Vực, Chiến Thế của Tôn Hầu Tử mạnh hơn gấp ba lần, đem Kiếp Lôi và Ma Diễm do Song Đầu Cùng Kỳ bắn ra càn quét sạch sẽ.
Đồng thời Tôn Hầu Tử chân đạp thân pháp, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Song Đầu Cùng Kỳ, một côn bá đạo nện xuống.
“RỐNG!”
Song Đầu Cùng Kỳ tính khí hung tợn không cam lòng yếu thế, ngửa đầu gào rống, hình thành hai luồng sóng xung kích huỷ diệt ngạnh kháng.
Nhưng Tôn Hầu Tử rõ ràng mạnh hơn, Kim Cô Bổng trong tay vẫn cường hoành nghiền nát cả sóng xung kích, nhất côn đập lên đầu nó.
PHỐC!
Một cái đầu của Song Đầu Cùng Kỳ vỡ tan.
Nhưng ngay lập tức, cái đầu còn lại há mồm phun ra một ngụm máu về phía phần đầu đã mất, lập tức phục hồi như chưa có gì xảy ra.
“Hai đấu một à?” Tôn Hầu Tử cười gằn:
“Đa Trùng Phân Thân Thuật!”
Lông khỉ tung bay, chỉ thoáng chốc đã hình thành hàng nghìn phân thân, bao phủ khắp sàn đấu ở bốn phương tám hướng.
Côn ảnh đầy trời, phô thiên cái địa, bạo phát điên rồ liên miên không dứt nện xuống thân thể Song Đầu Cùng Kỳ.
Chiến lực của Thiên Địa Dị Chủng như Linh Minh Thạch Hầu vẫn khiến vô số người thán phục.
Song Đầu Cùng Kỳ quả nhiên dù rất cố gắng cũng không thể chống lại, bị loạn côn đánh đến máu me đầm đìa, điên cuồng lùi bước.
Nếu không phải nhục thân của nó cường hoành, e rằng đã sớm bị biến thành bánh thịt.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, thiếu chủ thần bí nâng nhẹ bàn tay, một con mắt màu trắng khổng lồ bỗng nhiên mở ra giữa sàn đấu.
Phệ Hồn Nhãn.
Nó vừa xuất hiện, khả năng cắn nuốt Linh Hồn lập tức bao trùm toàn bộ đấu trường.
Tất cả phân thân được duy trì bởi một luồng Linh Hồn của Tôn Hầu Tử không thể chống lại, khi luồng Linh Hồn bị con mắt kia nuốt chửng, toàn bộ đều tan biến.
Mà cũng ở thời khắc đó, Phệ Hồn Nhãn bắn ra một luồng oanh tạc Linh Hồn cực mạnh lên thân thể Tôn Hầu Tử.
Mọi thứ nói thì dài lại diễn ra quá nhanh.
Linh Hồn nhập thể, Tôn Hầu Tử chỉ cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhứt, linh hồn trong cơ thể như sắp vụn vỡ, máu tươi điên cuồng bắn ra.
“Ngươi còn có chiến thú khác?” Tôn Hầu Tử sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi nhìn tên nam tử.
“Đương nhiên, không ai nói cho ngươi biết ta là một Ngự Thú Sư à?” Thiếu chủ thần bí nở nụ cười ung dung:
“Vậy nên nếu ngươi ngoan ngoãn trở thành chiến thú của ta, liền tha cho ngươi một mạng.”
“Cút!” Tôn Hầu Tử phẫn nộ, tay nâng Kim Cô Bổng cưỡng ép đau đớn nơi linh hồn.
Hoả Nhãn Kim Tinh chiếu rọi, dịch chuyển như kim quang nhanh hơn cả ánh sáng, hiện ra trên đỉnh đầu thiếu chủ đập xuống.
RỐNG!
Lại có Pháp Trận mở ra, một con Thần Thú khổng lồ khác sừng sững như núi đã xuất hiện.
Nó là một tôn Nham Thạch Huyền Vũ biến dị, thân rùa khổng lồ nhưng cái mai rùa trên thân lại là một ngọn núi lửa đang hừng hực dung nham sôi trào.
Vừa mới hiện thân đã bảo hộ chủ nhân, ngọn núi lửa bùng cháy mang theo hoả diễm khắp trời, ngạnh kháng một côn của Tôn Hầu Tử.
Sức nóng dữ dội từ Nham Thạch Huyền Vũ như muốn phần thiên liệt địa khiến lông khỉ trên thân cháy rụi, ngay cả Kim Đấu Sáo Trang cũng xuất hiện vết cháy.
Tôn Hầu Tử lùi lại một nhịp, chợt Phệ Hồn Nhãn trên bầu trời đã hóa thành Phệ Hồn Thú, điên cuồng tập kích từ phía sau.
“Trời ạ, kẻ này quá mức khủng bố…”
Nhìn thấy Tôn Hầu Tử lâm vào hiểm cảnh, bên ngoài quảng trường… vô số người than thở.
“Hắn ta là ai? Vì sao lại nắm giữ nhiều chiến thú cường hoành đến như vậy?” Không ít người âm thầm phán đoán thân phận của thiếu chủ thần bí.
Kẻ này không cần xuất thủ, vậy mà liên tục triệu hoán Chiến Thú với chiến lực kinh người.
Đầu tiên là Song Đầu Cùng Kỳ, kế đến là Thiên Địa Dị Chủng – Phệ Hồn Thú và cuối cùng lại là thần thú biến dị Nham Thạch Huyền Vũ.
Mỗi một Chiến Thú của hắn đều có thể trở thành nhất phương cự phách, lại cam tâm thuần phục một tên chủ nhân.
Hơn nữa vì đã ký kết khế ước đàng hoàng nên hắn không bị xem là phạm luật ở Đoạt Cấm Chiến.
Hắn là Ngự Thú Sư, đương nhiên phải dựa vào Chiến Thú để chiến đấu.
“Ta nhận ra lai lịch của Phệ Hồn Thú kia, đó chính là Thánh Chủ của Đạo Yêu Thánh Địa.” Có cường giả từng giao đấu với Đạo Yêu Thánh Địa ngưng trọng nói rằng:
“Không ngờ đường đường là Thánh Chủ của Đạo Yêu Thánh Địa vậy mà lại là Chiến Thú của người khác, xem ra tên nam tử đó chính là kẻ đến từ thế lực chống lưng cho Đạo Yêu Thánh Địa.”
Trong ánh mắt chăm chú của toàn Trung Châu, Tôn Hầu Tử bất chợt gầm lên:
“Thần Hầu huyết mạch – cho ta mở!”