Phần 108
Lần trước Trương Nhã Trâm từng gợi ý sẽ có cơ hội gặp được kiểu thuộc tính cường đại vượt trên Vĩnh Hằng Thuộc Tính giống như Đạo Hoả – Tử Linh Thần Diễm của Diệm Lãnh ở Đấu Giá Đặc Biệt này.
Lạc Nam tuy ôm hy vọng nhưng cũng không dám chắc chắn sẽ xuất hiện hay không, dù sao thì thứ này quá mức quý hiếm, từ trước đến giờ cũng chỉ từng thấy qua một loại duy nhất là Tử Linh Thần Diễm mà thôi.
Không nghĩ đến thật sự sẽ xuất hiện, hơn nữa còn là vật phẩm cuối cùng của lần đấu giá.
Không riêng gì Lạc Nam, hầu hết người ở đây cũng đã bắt đầu kích động.
Vĩnh Hằng Thuộc Tính vốn đã cực kỳ quý hiếm, mà loại thuộc tính vượt qua cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính quả thật là hàng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, xứng đáng là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá đặc biệt.
“Mời các vị đến với Đạo Thổ – Vạn Vật Quy Đạo Thổ!”
Trương Nhã Trâm thánh thót quát lên.
ẦM ẦM ẦM…
Lần này không có cột sáng phủ xuống, thay vào đó là toàn bộ đấu trường chấn động không ngừng.
Toàn bộ Nguyên Khí trong trời đất lấy tốc độ kinh khủng chuyển hóa thành Thổ Hệ Nguyên Khí, ngay cả không gian cũng biến thành mặt đất vô tận trôi nổi trên bầu trời, vạn vật hóa thành thổ thuộc tính mà không theo bất cứ quy luật nào…
Đài cao của Trương Nhã Trâm đang đứng có Trận Pháp bao vây cũng bị chuyển hóa thành một cột đất lớn.
“Nhi nha… hì hì hì…”
Một tiếng cười non nớt thanh thuý như chuông bạc ngân vang, giữa cột đất trồi lên tiểu thân ảnh màu nâu nhạt, quanh thân tỏa sáng lấp lánh ánh sáng vàng.
Đó là một tiểu cô nương chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, có làn da màu nâu, ngũ quan tinh xảo như búp bê, mái tóc và bộ váy nhỏ trên người màu vàng nhạt, sau lưng còn có đôi cánh như tinh linh.
“Đạo Thổ hóa hình?” Toàn trường đứng lên.
Dù không có Thổ Hệ Linh Căn, chỉ cần sở hữu được Đạo Thổ hóa hình này… ngươi cũng có thể ngay lập tức trở thành một Thổ Tu cường đại.
Ánh mắt Lạc Nam nóng rực như hoả diễm sôi trào, khoảnh khắc này không chỉ riêng Linh Thổ Đỉnh… mà toàn bộ các Đỉnh trong đan điền của hắn đều đang ngân vang, đặc biệt là Đại Địa Pháp Tướng như tìm được minh chủ, chỉ hận không thể phá thân lao ra, dung hợp cùng một thể với tiểu cô nương xinh xắn nhỏ nhắn kia.
“Đạo Thuộc Tính, bất cứ một loại nào cũng đều có tiềm năng phát triển vô hạn… ta cũng không giới thiệu gì nhiều, trước mắt là Vạn Vật Quy Đạo Thổ đã hóa hình, về phần quyền năng của nó… tùy vào chủ nhân tương lai có thể khám phá.” Trương Nhã Trâm nở nụ cười, trong trẻo nói:
“Giá khởi điểm 100 vạn Đạo Xu!”
“Hít!” Đám đông hít một ngụm lãnh khí, 100 vạn Đạo Xu khởi điểm đã trực tiếp đào thải hơn một nửa người đang có mặt.
Bất quá nghĩ đến tiềm lực khủng bố của Đạo Thuộc Tính, tất cả đều cảm thấy cái giá khởi điểm này hoàn toàn xứng đáng.
“200 Vạn Đạo Xu!”
Hầu như không hề do dự, Diệm Lãnh đã mở miệng quát to.
Tuy rằng hắn là người của Thần Hoả Đạo Thống và đã sở hữu Tử Linh Thần Diễm nhưng điều đó không thể ức chế được lòng tham của hắn đối với Vạn Vật Quy Đạo Thổ được.
Nếu có thêm Đạo Thổ kết hợp cùng Đạo Hoả, chiến lực của hắn sẽ đạt đến một tầm cao mới, bỏ qua đám Đạo Tử cùng thế hệ.
Đương nhiên không chỉ một mình Diệm Lãnh hưng phấn và thèm muốn Vạn Vật Quy Đạo Thổ, lúc này ngay cả những người không phải Thổ Tu cũng vào cuộc cạnh tranh.
“250 Vạn Đạo Xu.” Điêu Thuyền lên tiếng.
“300 Vạn!” Thánh Linh Thiên Vận sẵn sàng bỏ ra một cái giá lớn.
“320 Vạn!” Thiếu chủ thần bí cường ngạnh quát.
“400 Vạn!” Nam tử cưỡi heo tham gia náo nhiệt.
Lạc Nam sắc mặt biến đổi, không nghĩ đến những con hàng này cũng tích xúc nhiều như vậy, rõ ràng bọn họ cũng nhận ra Đạo Xu là đồ tốt nên mới quy đổi rất nhiều, chẳng qua trước đó không chịu móc ra mà thôi.
Hắn kiểm tra lại một phen Đạo Xu của mình, vốn định tiết kiệm một ít trở về ngưng tụ thêm Nguyên Văn nhưng xem ra không thể rồi, lần này phải dốc hết vốn liếng mới có thể cạnh tranh lại.
“600 Vạn Đạo Xu!” Lạc Nam gầm lên.
“650 Vạn.”
“700 Vạn.”
“750…”
Thậm chí vài thân ảnh thần bí từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng lúc này cũng có thể ném ra con số trên trời.
“Cho ta mượn Đạo Xu của ngài.” Thiên Nữ Điêu Thuyền hướng về trưởng lão Tả Khôn hỏi mượn.
Thiếu chủ thần bí, Tuần Ngạo, Diệm Lãnh đám người cũng điên cuồng vơ vét Đạo Xu ở chỗ thân quen, quyết tâm tranh đoạt Đạo Thổ cho bằng được.
Mà đến khi cái giá lên tới con số 800 vạn Đạo Xu, sắc mặt Lạc Nam cũng biến đổi…
Hắn còn vừa đủ 800 vạn mà thôi, lần này nguy rồi, không ngờ Đạo Thổ có sức hấp dẫn lớn đến như vậy.
Thấy sắc mặt hắn âm trầm bất định, Vương Bằng cất tiếng cười to: “Hahaha, chừa cái tội tiêu pha từ đầu đến giờ, lúc này đến vật phẩm quan trọng nhất lại hết Đạo Xu rồi đúng không?”
“Ngu xuẩn!” Diệm Lãnh chế nhạo, hướng về phía Trương Nhã Trâm hô lớn:
“Ta ra giá 850 vạn Đạo Xu!”
Thánh Linh Thiên Vận liếc xéo Lạc Nam, trong trẻo mở miệng: “900 Vạn.”
“Hừ, 1000 vạn.” Nam tử cưỡi heo không dễ dàng từ bỏ.
“Ngươi lấy tài sản của chúng ta đem đổi thành Đạo Xu đi.” Long Uyển Ước, Tịnh Dạ và Lôi Di Quân đưa Nhẫn Trữ Vật của các nàng đến trước mặt hắn.
“Của ta nữa…” Trụ Việt Mẫu Tôn cũng lên tiếng.
Lạc Nam cảm kích nhìn các nàng, đang muốn chơi tới bến, chợt nhìn thấy Bích Tiêu Sư Thúc thản nhiên ném một cái túi về phía mình.
Hắn vô thức chụp lấy cái túi, quét thần thức vào một vòng, hai mắt liền tỏa sáng.
“Hảo sư thúc, yêu yêu yêu…” Lạc Nam điên cuồng hướng về phía Bích Tiêu hôn gió.
“Cút.” Bích Tiêu lạnh lùng truyền âm lại một tiếng.
Giá lúc này đã được đẩy lên đến con số trên trời là 1200 vạn, tất cả đều đã vơ vét đến tài sản của đồng bọn đi cùng.
“1300 Vạn Đạo Xu.” Lạc Nam hăng hái thoải mái nói.
“Khốn kiếp.” Diệm Lãnh đám người mắng to, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía Bích Tiêu.
Hiển nhiên không biết kẻ này là ai, vậy mà lại ra tay giúp đỡ Lạc Nam vào thời khắc quan trọng nhất như vậy, cái giá này đã thật sự vượt qua giới hạn của tất cả bọn hắn.
“Trời ạ, con số quá khổng lồ…” Nguyên Thủ Quốc Chủ nuốt nước miếng liên tục.
Cái giá 1300 vạn Đạo Xu tương đương 1300 vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, nếu dùng Nguyên Thạch để làm gạch xây thành, vậy có thể xây được mười toà thành trì quy mô tương đương với Nguyên Thuỷ Thành của hắn.
“Moá, thật là giàu…” Nam tử cưỡi heo bất đắc dĩ mắng to, đành phải từ bỏ.
Không còn ai cạnh tranh, Trương Nhã Trâm cao hứng tuyên bố:
“Chúc mừng Lạc Gia Chủ, ngươi thành công đạt đến Vạn Vật Quy Đạo Thổ.”
“Sảng khoái.” Lạc Nam cất tiếng cười dài, trong lòng lại âm thầm đổ mồ hôi…
Cũng may có sư thúc trượng nghĩa tương trợ vào thời khắc nguy khốn, bằng không ngay cả lá cây Bất Tử Thụ, Dịch Thần Kỳ các loại hắn đều phải lấy ra để chơi tới cùng.
Cơ hội có được Đạo Thuộc Tính, bằng bất cứ giá nào cũng không bỏ qua.
“Đến đi! Đến với chủ nhân của ngươi…” Trương Nhã Trâm nở nụ cười ôn hòa nói với Vạn Vật Quy Đạo Thổ.
“Nhi nha, nhi nha…” Tiểu cô nương ánh mắt hiếu kỳ lên tiếng I a, biểu lộ linh động, sáng tỏ nhìn về phía Lạc Nam.
Lạc Nam lấy ra Linh Thổ Đỉnh hướng về phía nàng lắc lư mời gọi: “Tiểu bé con, đến với ta nào!”
Ánh mắt tiểu cô nương sáng ngời, nàng cảm thấy mình được Linh Thổ Đỉnh hấp dẫn.
Gần như ngay lập tức, tiểu cô nương đã thả người bay đến Linh Thổ Đỉnh của Lạc Nam, như chim non tìm thấy tổ, vui sướng tiến vào trong đó.
Lạc Nam thoải mái đem Linh Thổ Đỉnh thu về đan điền, cũng không lập tức luyện hóa.
Hắn muốn song tu chia sẻ Đạo Thổ với thê tử của mình…
Huống hồ lần đầu tiên luyện hóa Đạo Thuộc Tính không thể tùy tiện được, quá trình này phải cẩn thận vô cùng.
“Đấu Giá Đặc Biệt lần này đã kết thúc, cảm tạ các vị quan khách nể mặt tham gia.” Dị Nguyên Hội Trưởng tiến lên cột đất chắp tay nói:
“Sau đây các vị có thể thoải mái tự do trao đổi vật phẩm của nhau, chúng ta sẽ không xen vào cũng như không tiếp tục chịu trách nhiệm, ai muốn rời đi thì có thể thông qua Truyền Tống Trận, vị trí truyền tống là ngẫu nhiên.”
Nói xong liền phất tay, một cái Truyền Tống Trận khổng lồ đã hiện ra giữa quảng trường.
Lạc Nam vốn định đến cảm tạ Bích Tiêu sư thúc một tiếng, nào ngờ phát hiện thân ảnh của nàng đã biến mất trong Truyền Tống Trận.
“Nữ nhân này thật là…” Hắn âm thầm bất mãn.
“Đó là ai? Vì sao vừa rồi lại giúp ngươi?” Tịnh Dạ hiếu kỳ hỏi.
“Sư thúc của ta.” Lạc Nam bất đắc dĩ đáp: “Bất quá nàng rất cao lạnh, không muốn cùng ta nói chuyện.”
“Cũng thật là một người thú vị đấy…” Mấy nữ âm thầm tò mò về thân phận của Bích Tiêu.
“Đi! Chúng ta cũng trở về.” Lạc Nam ra hiệu các nàng tiến vào Chí Tôn Giới để tránh thất lạc sau khi truyền tống.
“Không ở lại trao đổi vật phẩm à?” Trụ Việt Mẫu Tôn cười hỏi.
“Thu hoạch lần này đã quá đủ rồi…” Lạc Nam lắc đầu:
“Ta cũng không còn nhiều thứ để cùng người khác giao dịch.”
“Vậy cũng tốt.” Trụ Việt Mẫu Tôn gật đầu: “Khi nào Thức Tỉnh Phù hoàn tất ta sẽ gọi ngươi.”
“Đa tạ Mẫu Tôn, tiểu tử đi trước.” Lạc Nam cung kính chắp tay, lại hướng đám người Lâm Tích, Ngộ Pháp mỉm cười nói rằng:
“Đoạt Cấm Chiến gặp lại.”
“Đương nhiên rồi!” Lâm Tích trong mắt hừng hực chiến ý, nàng cũng rất muốn được thử sức với Lạc Nam một trận.
“Hữu duyên tương ngộ.” Ngộ Pháp chắp tay trước ngực, miệng niệm nam mô.
Lạc Nam tiến về phía Truyền Tống Trận, phát hiện tên thiếu chủ thần bí đã ngăn chặn đường của mình.
“Có dám đánh với bổn thiếu? Trước đó chẳng phải ngươi muốn động thủ với ta sao?” Thiếu chủ thần bí khiêu khích nói.
Đáng tiếc Lạc Nam mặc kệ sự tồn tại của hắn, lách người bước vào.
“Đứng lại cho ta!” Thiếu chủ thần bí gầm lên một tiếng, cánh tay duỗi ra.
Bên trên cánh tay, tầng tầng lớp lớp vảy giáp tử hắc xen lẫn ánh vàng xuất hiện, một quyền hung hăng đấm về phía Lạc Nam.
Lạc Nam đồng tử co lại, Bất Hủ Kinh Văn bao trùm cánh tay, trong đan điền là 300 hành tinh gào thét, cùng bá đạo tung ra một quyền.
OÀNH!
Địa chấn dữ dội, thiếu chủ thần bí liên tục lùi về phía sau, mà thân ảnh Lạc Nam đã theo đà rơi vào trong Truyền Tống Trận.
“Khốn nạn.” Thiếu chủ thần bí phẫn nộ gầm thét, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Nam rời đi.
Lạc Nam đâu có ngu mà ở lại đối chiến, hiện tại hắn gia tài phong phú, cần phải nhanh chóng trở về tiêu thụ, gia tăng sức mạnh, sau đó nghiền ép đối phương cũng không muộn.
Đã trả giá nhiều như thế để đạt được những vật phẩm này, hắn đâu có mất não mà mạo hiểm ở lại khi có vô số kẻ ngấp nghé chỉ vì vài câu khiêu khích của tên thiếu chủ.
“Vốn không định tham gia Đoạt Cấm Chiến… nhưng lần này bổn thiếu đã thay đổi ý định.” Thiếu chủ thần bí gằn từng chữ một:
“Ta phải đích thân tiêu diệt hắn.”
Long Đảo Chủ và Đạo Yêu Thánh Chủ khiếp sợ nhìn nhau, không tưởng tượng nổi vừa rồi Lạc Nam có thể tiếp đón một quyền của thiếu chủ, đồng thời còn đem đẩy lùi.
Tưởng tượng nếu như hắn luyện hóa tất cả những thứ vừa đạt được ở đấu giá, chiến lực sẽ còn khủng bố đến mức độ nào đây?
Lạc Nam rời đi nhưng đại đa số vẫn lựa chọn ở lại, bọn hắn muốn trao đổi vật phẩm với nhau, tăng cường thủ đoạn trước thềm Đoạt Cấm Chiến.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: https://tuoinung.pro/2024/03/con-duong-ba-chu-quyen-14.html
Tại một bình nguyên hoang vắng, Lạc Nam xuất hiện.
“Phu quân, vừa rồi chính là…” Thanh âm mất bình tĩnh của Long Khuynh Thành từ hình xăm trên người hắn vang lên.
“Đúng vậy, là Long Thần… không thể sai được.” Lạc Nam hít sâu một hơi.
Khoảnh khắc tên thiếu chủ thần bí đấm hắn, vảy giáp hiện lên trên cánh tay kia chính là Long Thần Giáp… nên mới khiến Lạc Nam phải kinh ngạc.
“Tên đó là nhân loại… nhưng lại có được khả năng của Long Thần, không lẽ…” Giọng điệu Long Khuynh Thành mất bình tĩnh.
Căn cứ vào lời của Long Uyển Ước từng nói Long Thần muốn tìm đến Đạo Yêu Thánh Địa sau đó mất tích, hiện tại tên thiếu chủ đứng sau Đạo Yêu Thánh Địa lại có được khả năng của Long Thần.
Nàng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất.
“Tạm thời chưa thể vội kết luận, cũng đừng cho Uyển Ước biết chuyện này.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Một khi tiến vào Đoạt Cấm Chiến, ta sẽ tìm hiểu cho ra lẽ.”
“Thiếp hiểu rồi.” Long Khuynh Thành thở ra một hơi.
Mà lúc này, không gian ở phụ cận bỗng nhiên rung động… một vị mỹ nhân như sương khói theo đó hiện ra.
Lạc Nam nhướn mày, không nghĩ đến lại trùng hợp có người truyền tống đến ngay vị trí của mình.
Vũ Mộng Tinh Huyền, đại sư tỷ của Đại Nguyên Thiên Viện.
“Gặp qua Lạc Gia Chủ.” Vũ Mộng Tinh Huyền cũng hơi bất ngờ khi thấy Lạc Nam, nhưng sau đó vẫn khéo léo thi lễ.
“Chúng ta quen biết sao?” Lạc Nam lạnh lùng hỏi, đối với người của Ngũ Đại Học Viện hắn không có thiện cảm.
“Lạc Gia Chủ đừng dùng thái độ như thế đối xử với tiểu nữ.” Vũ Mộng Tinh Huyền ung dung nói:
“Bất cứ ở nơi nào cũng đều có cạnh tranh, ngay cả bên trong nội bộ học viện cũng vậy… Đạo Thống sau lưng của tiểu nữ và Đạo Thống của Tuần Ngạo và Thánh Linh Thiên Vận tuy rằng hợp tác nhưng cũng ngầm đấu đá, Lạc Gia Chủ đừng gộp chung ta với bọn họ.”
Lạc Nam nhíu mày, hắn nhớ lại lời nói lần trước của Trương Nhã Trâm, quả thật có ý giống như lời Vũ Mộng Tinh Huyền vừa nói, vì vậy nhếch miệng hỏi:
“Là tại hạ thất lễ, bất quá nàng nói với ta chuyện đó làm gì?”
“Chúng ta có thể hợp tác.” Vũ Mộng Tinh Huyền nở nụ cười:
“Tiểu nữ sẽ giúp Lạc Gia Chủ đối phó Tuần Ngạo và Thánh Linh Thiên Vận, đổi lại một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Lạc Nam không động tâm, thế gian này vốn không có bữa ăn miễn phí từ trên trời rơi xuống.
“Đó là tiết lộ thông tin về Vạn Cổ Đạo Thống sau lưng ngài, sau đó để Vạn Cổ Đạo Thống hợp tác với Đạo Thống của tiểu nữ, giúp Đạo Thống của tiểu nữ trở thành Đạo Thống đứng đầu Đại Nguyên Thiên Viện.” Vũ Mộng Tinh Huyền êm tai nói rằng.
“Hiện tại Đạo Thống nào đang đứng đầu?” Lạc Nam hỏi.
“Là Vô Tướng Đạo Thống của Thánh Linh Thiên Vận, sau đó mới đến Đạo Thống của tiểu nữ…” Vũ Mộng Tinh Huyền thản nhiên nói.
“Thật xin lỗi, không có hứng thú.” Lạc Nam trực tiếp từ chối, quay người rời đi.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, bờ môi đỏ thẳm của Vũ Mộng Tinh Huyền nhẹ nhàng cong lên:
“Thật là một nam nhân thú vị.”