Phần 107
Lạc Nam không quan tâm đám đông nghĩ gì, ngay từ đầu hắn đã xác định sẽ mượn cơ hội Đấu Giá Đặc Biệt này để gia tăng thủ đoạn, chiến lực cho bản thân và tất cả những người xung quanh… vì vậy cũng mặc kệ bọn hắn, cứ vật nào có ích cho bản thân sẽ cố gắng vơ vét sạch sẽ.
“Đã hơn một nửa vật phẩm lần này đã có chủ nhân, kế tiếp hy vọng các vị không tiếp tục bở lỡ cơ hội.”
Trương Nhã Trâm môi đỏ mỉm cười, nhờ vào ân oán của Lạc Nam và đám người mà đấu giá cũng quyết liệt hơn, Đạo Xu thu về nhiều hơn dự kiến của nàng.
XOẸT.
Cột sáng chiếu rọi, lần này thứ rơi xuống là một bộ xương cốt trắng sáng như tinh ngân, nó vừa xuất hiện đã khiến bầu trời rơi xuống vài ánh sao, sau đó là hàng loạt ngôi sao như sinh ra cộng hưởng, tỏa sáng lấp lánh.
“Tinh Thần Cốt.” Trương Nhã Trâm miệng phun hương thơm:
“Một vị cường giả thượng cổ từng sáng tạo nên Tinh Thần Quyết, đây là một môn công pháp tiệm cận Cấm Kỵ rất lợi hại, luyện đến tối đa sẽ sở hữu được Tinh Thần Nhãn, Tinh Thần Thể và Tinh Thần Cốt, có thể cộng hưởng cùng Tinh Thần Lực từ biển sao trên bầu trời, từ đó gia tăng chiến lực trên phạm vi rộng.”
“Tuy nhiên sau khi cường giả đó ngã xuống, Tinh Thần Quyết cũng mất đi tung tích… trải qua nỗ lực tìm kiếm, chúng ta chỉ phát hiện khung xương của cường giả đó lưu lại, chính là Tinh Thần Cốt trước mặt.”
“Tuy rằng không còn trọn vẹn Tinh Thần Quyết, bất quá Tinh Thần Cốt này cũng là cực kỳ bất phàm, có thể luyện thành Pháp Bảo hoặc thay thế xương cốt của bản thân, từ đó sở hữu lực lượng Tinh Thần cường đại.”
“Giá khởi điểm 3 vạn Đạo Xu!”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, đã quyết định đoạt lấy Tinh Thần Cốt này.
Bạch Tố Mai bản thể là Nhật Nguyệt Tinh Xà, Tinh Thần Lực chính là một trong những lực lượng cường đại của nàng.
Nếu chỉ có một mình Tinh Thần Cốt, Lạc Nam sẽ không quá hứng thú, dù sao thì bản thể Nhật Nguyệt Tinh Xà của Bạch Tố Mai đã đủ cường đại.
Nhưng như đã nói, chúng nữ từng người đều tu luyện Sơ Đạo Quyết… mà Sơ Đạo Quyết là công pháp có thể diễn hóa, hoàn thiện hầu hết thủ đoạn bên dưới Cấm Kỵ.
Cho nên Lạc Nam nảy sinh ý định thông qua việc nghiên cứu Tinh Thần Cốt, Bạch Tố Mai có thể điều động Sơ Đạo Quyết để hoàn thiện Tinh Thần Quyết đã thất truyền, từ đó luyện ra thêm Tinh Thần Nhãn và Tinh Thần Thể còn thiếu.
Đó mới là giá trị thật sự của Tinh Thần Cốt.
Trong lúc hắn suy nghĩ, giá của Tinh Thần Cốt đã được đẩy lên 20 vạn Đạo Xu, người đang tạm dẫn đầu là Vũ Mộng Tinh Huyền của Đại Nguyên Thiên Viện.
Bên trong tên của Vũ Mộng Tinh Huyền có một chữ “Tinh”, ắt hẳn cũng là nhân vật tu luyện Tinh Thần Lực.
Bất quá Lạc Nam cũng chẳng nể mặt mỹ nhân, trực tiếp mở miệng tranh đoạt:
“30 Vạn Đạo Xu.”
“Đáng ghét.” Vũ Mộng Tinh Huyền thầm mắng một tiếng, trước đó nàng còn rất cảm thấy thú vị khi Thánh Linh Thiên Vận bị Lạc Nam đoạt mất vật phẩm, không nghĩ đến rất nhanh đã đến lượt của mình.
Cái tên khốn này, thật sự muốn vơ vét tất cả vật phẩm mà hắn cảm thấy hứng thú sao?
Đã Lạc Nam muốn cạnh tranh, Vũ Mộng Tinh Huyền cũng biết tài lực của mình khó lòng giành được ưu thế, liền quyết đoán lựa chọn từ bỏ Tinh Thần Cốt để tránh mất mặt như Thánh Linh Thiên Vận.
Sau vài đợt tranh giành với một vị cường giả khác, Lạc Nam thành công có được Tinh Thần Cốt với giá 50 vạn Đạo Xu, sau khi trở về sẽ để Bạch Tố Mai nghiên cứu cẩn thận.
“Ta thấy càng ngày càng có nhiều người chướng mắt ngươi, lần này ngươi ngay cả các mỹ nhân cũng đắc tội.” Tịnh Dạ Tiên Tử truyền âm.
“Hừ, ta cũng ra giá đàng hoàng chứ có cướp đoạt đâu? Có trách thì trách bọn hắn không chuẩn bị vốn liếng cho cẩn thận.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Lát nữa nếu nàng thích thứ gì cứ việc lên tiếng.”
“Yên tâm đi, lão nương đã cùng ngươi chia sẻ Tiểu Thu… đương nhiên sẽ không khách khí.” Tịnh Dạ Tiên Tử thoải mái cười.
Lạc Nam âm thầm buồn bực, bà nương này mỗi lần nói chuyện đều không quên nhắc đến Dạ Thanh Thu, đúng là cái thứ cuồng đồ đệ.
“Kế tiếp là một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Trương Nhã Trâm nói đến đây đã vô thức nhìn về phía Lạc Nam, với sự hiểu biết của nàng về hắn, tên này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên nghe đến Vĩnh Hằng Thuộc Tính, Lạc Nam đã vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Hơi thở Tử Vong nồng đậm giáng xuống khán đài…
KẼO KẸT…
Bên trong ánh sáng chói mắt lại là một đoàn năng lượng màu đen âm u hòa cùng khí tức chết chóc đến cực điểm, chúng nó chậm rãi ngưng kết lại thành một cổ quan tài trôi nổi lơ lửng.
“Vĩnh Hằng Tử Vong.” Ánh mắt không ít người trở nên ngưng trọng.
Không hổ danh là Đấu Giá Đặc Biệt, Vĩnh Hằng Thuộc Tính vốn đã cực hiếm, Vĩnh Hằng Tử Vong càng là hàng hiếm bên trong hàng hiếm.
“Như các vị đã thấy, Vĩnh Hằng Tử Vong này có tên gọi Linh Quan Tử Vong…” Trương Nhã Trâm giới thiệu công dụng của nó:
“Khi chiến đấu, kích thước của Linh Quan Tử Vong có thể biến lớn tùy vào thực lực của chủ nhân, vây khốn đối thủ nhốt vào quan tài, từ đó hút sạch tất cả linh hồn và sự sống của đối phương chuyển thành Tử Vong Lực cho chủ nhân của nó, sự cường đại không cần nói nhiều.”
“Giá khởi điểm 5 vạn Đạo Xu!”
“Mua!” Tịnh Dạ Tiên Tử không do dự quát lên:
“Ta muốn quan tài này.”
Nàng cũng giống Dạ Thanh Thu, sở hữu Tử Vong Chi Lực… đương nhiên cực kỳ hứng thú với Vĩnh Hằng Tử Vong cường đại như Linh Quan Tử Vong.
“Ta cũng muốn có Vĩnh Hằng Tử Vong này.” Lạc Nam nghiêm túc nói, hắn cảm thấy một mình Linh Quan Tử Vong vốn đã lợi hại, nhưng nếu dung hợp cùng Đoạt Mệnh Tử Vong nữa mới là tuyệt phối, đến lúc đó đây sẽ trở thành một con bài mới của hắn.
“Đáng ghét, ta nhìn trúng nó rồi.” Tịnh Dạ bĩu môi nói:
“Ngươi vừa hứa sẽ mua đồ vật cho ta.”
Lạc Nam cười khổ: “Được rồi, cho nàng là được.”
“Hứ, như thế còn được.” Tịnh Dạ ngạo kiều không thôi.
Nghe thấy hai người đã thương lượng quyền sở hữu của Linh Quan Tử Vong dù vẫn còn chưa ra giá, toàn trường chỉ biết câm nín.
“10 Vạn Đạo Xu!” Một âm thanh lạnh lùng vang lên, kẻ mở miệng chính là Cao Kiệt.
Lạc Nam trêu tức nhìn lấy đối phương, Cao Kiệt con hàng này có hứng thú với Linh Quan Tử Vong chẳng phải chuyện lạ, dù sao thì hắn cũng là Đạo Tử của Sinh Tử Đạo Thống.
Đáng tiếc, Lạc Nam không cho hắn cơ hội, quyết đoán nói: “30 Vạn Đạo Xu.”
“40 Vạn!” Cao Kiệt không từ bỏ ý đồ.
Lạc Nam đưa lên 50 vạn, Cao Kiệt nâng lên 60 vạn… hai người điên cuồng tranh đoạt, cuối cùng vẫn là Lạc Nam giành chiến thắng với 100 vạn Đạo Xu.
“Không được phẫn nộ, chờ Đoạt Cấm Chiến đem hắn tiêu diệt, tất cả chiến lực phẩm đều sẽ thuộc về ta.” Cao Kiệt hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Lạc Nam chậc lưỡi đưa Linh Quan Tử Vong cho Tịnh Dạ, còn hắn thì đứng dậy chạy đến quầy giao dịch.
Hiển nhiên là tiêu hơi quá tay, cần tiếp tục quy đổi thêm Đạo Xu.
Hắn cắn răng, lại hướng vào bên trong Cửa Hàng May Mắn tiêu sài tiếp tục 500 vạn Điểm Danh Vọng, cùng với khai thác Tre Cổ Việt, Bàn Đào Quả.
Lần này sử dụng gần như cạn Điểm Danh Vọng, nhưng Lạc Nam tin tưởng mình sẽ lại thu về đầy bồn đầy bát thời điểm Đoạt Cấm Chiến diễn ra.
Nhìn thấy hành vi của hắn, toàn trường thầm mắng một tiếng cầm thú, tên này thật sự định hốt hết đồ tốt ở đấu giá à?
Đúng là Lạc Nam có dự định như thế, rất nhanh hắn đã đầy mặt tự tin từ trong quầy giao dịch bước ra, hiển nhiên là nạp đạn thành công.
Mà lúc này toàn trường cũng không có chờ đợi một mình hắn, đã qua vài lượt vật phẩm nữa được mang ra đấu giá…
Cũng may theo lời chúng nữ nói, tạm thời chưa có thứ gì thật sự cần thiết để tranh đoạt.
Bất quá vận khí của Lạc Nam rất không tệ, lúc này lại nhìn thấy Trương Nhã Trâm triệu hồi ra một tấm Phù Chú, thánh thót nói:
“Đây là Phục Đạo Bảo Phù, do Phù Sư và Luyện Khí Sư đỉnh cấp phối hợp luyện chế đi ra, có tác dụng chữa trị phục hồi một kiện Đạo Bảo đã bị tổn hại, như các vị đã biết Đạo Bảo chính là pháp bảo đẳng cấp bên trên Chí Tôn, ai sở hữu Đạo Bảo bị hỏng đừng bỏ qua cơ hội.”
“Giá khởi điểm 10 vạn Đạo Xu.”
Lạc Nam hầu như không hề do dự quát lớn: “30 Vạn!”
Bất kể là Âm Sát Huyết Ngục hay cái bát gần nhất cướp được của đám sát thủ đều là Đạo Bảo bị hư hại rất nặng, nếu như có được Phục Đạo Bảo Phù… Lạc Nam sẽ có thể lựa chọn chữa trị cho một trong hai loại Đạo Bảo này.
“50 Vạn.” Đạo Tử – Vương Bằng ra giá.
Thật ra hắn không có Đạo Bảo bị hư hại, chẳng qua là nhìn thấy Lạc Nam đắc ý nên muốn đẩy giá một phen để làm khó dễ mà thôi.
Bất quá dù biết mình có thể rơi vào dương mưu của đối phương, Lạc Nam cũng không quá bận tâm, hắn tình nguyện đánh đổi để tăng cường nội tình của mình.
Giá của Phục Đạo Bảo Phù bị đẩy lên đến 100 vạn, cuối cùng Lạc Nam thành công đạt được với giá 105 vạn.
Chỉ là hắn vẫn còn tiếc Phục Đạo Bảo Phù chỉ có một, trong khi đó có đến hai kiện Đạo Bảo cần chữa trị.
“Mẫu Tôn, ngài nghiên cứu luyện thêm Phục Đạo Bảo Phù được không?” Lạc Nam đề nghị.
Đáng tiếc lần này Trụ Việt Mẫu Tôn lắc đầu, muốn luyện ra những thứ như Phục Đạo Bảo Phù cần phải tinh thông cả lĩnh vực Luyện Khí, trong khi đó nàng chỉ là Phù Sư mà thôi, không biết gì về Luyện Khí Sư cả.
Lạc Nam chậc lưỡi, cũng đành như vậy…
Lần lượt từng vật phẩm được lên kệ, có các loại Trận Pháp phòng ngự cường đại.
Bất quá Lạc Nam chẳng mấy hứng thú đối với Trận Pháp, hiện tại địa bàn của hắn đa phần là Bá Chủ Lãnh Địa, quy tắc khủng bố mà Bá Chủ Chiến Kỳ tạo ra vượt trên bất cứ loại Trận Pháp nào, còn nếu như đụng độ nhân vật đủ sức chống lại Bá Chủ Chiến Kỳ thì Trận Pháp cũng trở nên vô nghĩa.
Các loại sau đó, hắn chỉ hỗ trợ con Bọ Hung đoạt lấy một loại tài nguyên Chí Tôn Đỉnh Cấp tên là Vạn Thối Thảo tỏa ra mùi vị hôi thối nồng nặc, tác dụng của nó đơn giản là phóng đại các loại chất động, các loại khí tức ô uế lên nhiều lần.
Cũng vì không có nhiều người tranh đoạt Vạn Thối Thảo, Lạc Nam chỉ bỏ ra 15 vạn Đạo Xu mà thôi.
Nhưng dù là như thế, con Bọ Hung đã cực kỳ cảm kích, luôn miệng hô hắn lão đại, hiển nhiên rất ưa thích Vạn Thối Thảo.
“Ngươi mau thu nó vào! Thối chết chúng ta.” Tịnh Dạ Tiên Tử ghét bỏ nói.
Bọ Hung cười hắc hắc, trong ánh mắt buồn nôn của toàn trường, nó trực tiếp nuốt Vạn Thối Thảo vào trong bụng, tại chỗ ngồi luyện hóa.
Bùm bùm bùm bùm…
Bụng của Bọ Hung phát ra từng tiếng vang lớn, cũng may hắn không đánh rắm tại chỗ.
Trụ Việt Mẫu Tôn dở khóc dở cười, mang theo con hàng này tham gia đấu giá, chẳng biết có ảnh hưởng đến hình tượng của mình hay không.
Đấu giá dần đi đến hồi kết…
“Vật phẩm thứ 49 là một loại Cổ Ngữ…” Trương Nhã Trâm trịnh trọng nói.
Toàn trường ánh mắt nóng bỏng lên, Cổ Ngữ là tiền thân của Bí Tự, so với Bí Tự càng khủng bố hơn, bất cứ ai cũng không muốn từ chối sự diệu dụng của Cổ Ngữ.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, nói về Cổ Ngữ thì hắn có tận mấy loại, trong đó Định và Đoạt đã gần như không còn tác dụng quá lớn bởi vì chúng nó chỉ có thể ảnh hưởng đối với Chí Tôn.
Trong khi hiện tại đối thủ mà hắn e ngại đều là Cấm Kỵ, đối phó với Chí Tôn lại chẳng cần dùng đến Cổ Ngữ Định và Đoạt.
Hắn xem như hiểu vì sao Dị Nguyên Hội Trưởng có thể hào phóng lấy ra cùng lúc hai loại Cổ Ngữ, bởi vì đối với cường giả Cấm Kỵ như ông ta, Định và Đoạt không có ý nghĩa quá lớn.
Đương nhiên đó là tùy vào công dụng của từng loại, giống như Cổ Ngữ Phật và Giải vẫn có thể sử dụng đến tận khi đột phá Cấm Kỵ.
Cột sáng chiếu xuống, hiện ra một loại ngôn ngữ cổ xưa và thần thánh, nồng đậm khí tức huyền diệu khó lường, thình lình chính là một chữ “Tâm”.
Nhìn thấy chữ Tâm này, tất cả người ở đây đều cảm thấy thanh thản đến lạ kỳ, toàn thân vô cùng thư thái dễ chịu.
“Cổ Ngữ – Tâm, đây không phải loại Cổ Ngữ giúp các vị chiến đấu, mà nó là Cổ Ngữ phụ trợ cho việc tu luyện.” Trương Nhã Trâm ưu nhã giải thích:
“Cổ Ngữ Tâm sẽ luôn thủ hộ Tâm Cảnh của chủ nhân, các vị tu luyện sẽ không gặp phải Tâm Ma quấy phá, Tâm Cảnh luôn ổn định ở trạng thái cao nhất và hoàn hảo nhất.”
“Ngoài ra, Cổ Ngữ – Tâm còn có tác dụng chữa trị Tâm Ma cho những người khác.”
“Không tệ.” Lạc Nam gật gù, tuy rằng bản thân hắn không sợ Tâm Ma, lại có Bình Tâm Huyền Sương để hấp thụ.
Nhưng Bình Tâm Huyền Sương suy cho cùng chỉ là tài nguyên có hạn, dùng một phần lại thiếu đi một phần, sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt.
Mà người bên cạnh hắn thì có rất nhiều, ngoại trừ các thê tử… còn có những đệ tử của Đông Hoa Cung, lượng lớn Quân Đội các loại cần bồi dưỡng.
Nếu như có được Cổ Ngữ – Tâm, vấn đề tâm cảnh và tâm ma của tất cả đều sẽ được đảm bảo lâu dài, không sợ Bình Tâm Huyền Sương cạn kiệt.
Cổ Ngữ – Tâm rất thích hợp để phát triển thế lực.
Lạc Nam nhận ra giá trị của Cổ Ngữ – Tâm, những người khác đương nhiên cũng sẽ nhận ra, rất nhiều kẻ ánh mắt trở nên tham lam.
Vì vậy không cần Trương Nhã Trâm mở miệng nói giá khởi điểm, đã có kẻ trực tiếp ra giá:
“30 Vạn Đạo Xu!”
“60 Vạn!”
“80 Vạn!”
“100 Vạn!”
Chỉ vài phút ngắn ngũi, giá của Cổ Ngữ – Tâm đã được đẩy lên 150 vạn Đạo Xu.
Lạc Nam cắn răng chốt hạ: “180 Vạn Đạo Xu!”
Hắn thở phào một hơi, tiêu đến mức độ này… hắn cũng có chút nhứt nhói.
Nhưng vì đảm bảo bên dưới thế lực của mình không ai gặp phải Tâm Ma, Cổ Ngữ – Tâm là rất cần thiết.
180 vạn Đạo Xu là con số trên trời, đã không còn ai vì Lạc Nam đứng ra tranh đoạt.
“Vật phẩm cuối cùng.” Giọng nói của Trương Nhã Trâm trở nên uy nghiêm:
“Một loại lực lượng viễn siêu Vĩnh Hằng Thuộc Tính!”
Ánh mắt Lạc Nam cháy lên ngọn lửa hừng hực, nắm tay siết chặt:
“Đến rồi!”