Phần 9: Chuyện phòng tránh thai
Vào đầu những năm 90 của TK trước, BCS là một cái gì đó rất kinh khủng, ghê tởm đối trong quan niệm của nhiều người Việt, nhất là đối với các cặp tình nhân, vợ chồng. Họ quan niệm chỉ đi chơi phò (ngoài Bắc còn gọi là “bớp”, “đĩ”) mới dùng đến BCS. Ác hại thay, quan niệm sai lầm đó làm cho nhiều cặp ly tán vì chỉ nhìn thấy cái BCS trong túi áo một người nào đó đã bị quy chụp không ra gì rồi, không làm sao mà thanh minh, giải thích cho được (phải nói ra để thế hệ @ biết và thông cảm cho bọn mình)
Ra các hiệu thuốc thậm chí còn đéo có BCS mà bán. Cả Hà Nội hình như chỉ có Viện Phụ sản TW và một quán Cafe ở phố Nguyễn Khuyến (được nước ngoài tài trợ dự án gì đó liên quan đến sinh sản), lâu lắm rồi đek nhớ tên, chỉ nhớ nó nằm khoảng giữa đường NK là có bán và phát miễn phí BCS. Sinh viên bọn mình éo ai có đủ can đảm vác mặt mo đến 2 nơi đó mà lấy BCS (có ông nào thời đó từng đến 2 nơi này mua BCS chửa)
Cứ địt nhau như gà mà éo dính là sao? Có nhiều biện pháp lém các bác nhé: Khóc ngoài quan ải, đếm ngày – tính giờ, dùng thuốc tránh thai – cái này là No1. Bây giờ thì chắc 2 thương hiệu Marvelon và Idecaf (éo bít viết thế có đúng không nữa) chắc sập tiệm roài nhưng thời bọn mình nó bán chạy số 1 ở tất cả hiệu thuốc: Vỉ 18 viên giá 15.000, Vỉ 24 viên giá 10.000 (Mình nghèo nên tất nhiên chọn cái này roài (đệch mịa, giá những 2 bữa ăn của 2 đứa chứ có ít éo đâu). Thế mới có chiện vui: Éo nhắc nhau chiện học hành, toàn nhắc nhau nhớ uống thuốc tránh thai – dĩ nhiên roài. Cái đệt, cái thuốc tránh thai này nó gây nhiều tác dụng phụ (đau đầu, cương vú, hay buồn nôn, gây ăn không ngon…)
Éo bít có phải do tác dụng phụ này không mà sang đến học kỳ 2 của năm thứ III, em H kêu chán éo yêu mình nữa, chịch choạc vơi dần, sau mình biết em ấy bắt cá 2 tay nên đã dằn mặt thằng chó kia và cả con NY, nhưng mà nó đéo nghe, rồi bỏ nhau và mình lại FA, thế rồi sau đó có rất nhiều chiện khác…