Phần 4: DƯƠNG LINH VÀ TRƯƠNG HÀNH
Cuộc sống của nhóm người tới định cư dần ổn định, mọi người cũng bắt đầu có điều kiện để dành cho cuộc sống riêng tư nhiều hơn. Lúc đầu tới đây, ai cũng bận bịu công việc để khẩn trương ổn định cuộc sống. Nói về Linh và Phúc, họ chờ đợi ông Siêu tới để đưa họ về thời hiện đại nhưng không thể, có lẽ phải thêm thời gian. Linh mới đầu cũng ngại khi phải ở lại thời đại này nhưng rồi sau cô cũng quen khi mà bản thân cô cũng cảm nhận thấy thời đại này thức ăn ngon và an toàn hơn, không khí trong lành hơn và quan trọng là không còn phải chen chúc xô bồ như cuộc sống hiện đại nữa. Dần dần, cô cũng cảm thấy quý mến những con người tuy sinh trước cô cả 2000 năm nhưng đã cùng mình đồng cam cộng khổ trong thời gian vừa rồi. Đặc biệt, cô luôn cảm thấy mến phục Trương Hành – chàng trai dũng cảm tuy kém tuổi cô nhưng luôn tỏ ra là người đầu tàu xông pha trong mọi việc. Sau khi xây dựng xong nhà cửa, ổn định cuộc sống tại thành Hán Thủy này, họ có nhiều thời gian rảnh hơn và có nhiều điều kiện để nói chuyện với nhau hơn. Trong một lần khi cùng nhau ra xem xét lại hệ thống điện, Linh chủ động mở lời và làm quen với Trương Hành:
– Hành ca! Từ hồi về chỗ này tới giờ, bây giờ chúng ta mới có điều kiện nói chuyện với nhau. Tôi đang không rõ là huynh có thân phận thế nào và gia đình ra sao nhỉ?
Hành đáp:
– Tôi tên gì và bao tuổi, tới từ đâu thì đã từng nói với cô rồi đó. Còn về thân phận thì tôi vốn là gia tướng của Đổng Quốc cữu, có thể được hiểu là người hộ vệ cho Đổng công. Vốn tôi cũng có gia đình gồm mẹ và em trai, nhưng sau đó vì chiến tranh với nghĩa quân Khăn Vàng[1], em trai thì bị bắt đi lính sau đó không rõ kết cục, cha mẹ tôi thì bị lạc trong đám loạn quân. Sau đó tôi cũng lưu lạc rồi tình cờ gặp được Đổng Quốc cữu. Đổng quốc cữu thương nên nhận vào làm người hầu trong phủ, sau đó cho học võ nghệ và dần trở thành gia tướng trong phủ. Bởi vậy nên tôi mang ơn rất lớn với gia đình Đổng công.
Linh hỏi:
– Vậy là vì thế nên anh đã không tiếc tính mạng để xông vào thành cứu Đổng phi đúng không?
Hành đáp:
– Đúng vậy! Đối với tôi, dù có làm trâu ngựa, hy sinh muôn kiếp thì tôi cũng sẵn sàng. Có điều cũng phải nói thật, nếu không nhờ có Phúc đệ cho mấy món vũ khí mạnh kia thì tôi cũng chả dám xông vào đâu. Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ định cứu hai công tử nhà quốc cữu ra thôi vì đây là việc ưu tiên số một.
Linh đáp:
– Phải rồi! Nếu là tôi thì tôi cũng như vậy thôi. Nhưng hai công tử anh cứu là thế nào trong nhà Đổng quốc cữu nhỉ?
Hành đáp:
– Đó là hai con nhỏ của Đổng quốc cữu, về vai vế thì phải gọi Đổng Bình là chị gái. Thôi thì nhà có trăm người mà cứu được ba người thì cũng là khá may rồi.
Linh đáp:
– Thôi cứu được người nào quý người đó, nhất là cứu được Bình nhi đang mang thai nữa, đó là cái quý nhất. Nhưng phải nói thật, tôi sợ thời đại này quá. Trước kia chỉ có đọc trong sách vở thôi, ai ngờ thực tế nó là vậy. Chỉ vì lỗi của một người mà họ sẵn sàng giết cả nhà người ta để trừ hậu họa, rồi tranh quyền đoạt vị tới thế là cùng.
Hành đáp:
– Ở vị trí của người ta thì mình mới biết được. Tôi và cô nương đều chỉ là dân thường, làm sao hiểu được những người ở cấp bậc tôn quý họ nghĩ gì. Gia đình tôi cũng bị ly tán bởi chiến tranh nên tôi hiểu, với địa vị là người dân, tôi chỉ mong một cuộc sống bình yên thôi. Tôi cũng nói rõ quan điểm là, tôi cứu được hai công tử nhà quốc cữu cùng với Bình nhi tức là mãn nguyện rồi. Tôi chắc chắn sẽ không có ý định trả thù Tào Tháo đâu bởi oan oan tương báo, bao giờ mới dứt được.
Linh nghe vậy liền vỗ vai Hành rồi đáp:
– Huynh có quan điểm thế là chí phải đó. Vậy mà hôm ở Hứa Đô, tôi thấy huynh tuyên bố giết người với cắt đầu mà tôi thấy sợ luôn, tưởng huynh sau này muốn báo thù.
Hành cười rồi đáp:
– Lúc đó cũng là bất đắc dĩ thôi, không nói thế sao Tào Tháo hắn thả người được. Giờ đạt được mục đích rồi, lại được bảo vệ an toàn rồi thì thôi, còn khi nào hắn tới chinh phạt thì ta tính sau.
Linh đáp:
– Huynh nghĩ thế rất phải!
Hành nói tiếp:
– Mà tôi hỏi cô cái này nhé, cô phải trả lời thật!
Linh đáp:
– Vâng, huynh cứ nói!
Hành đáp:
– Tôi thấy chị em cô (chỉ cả Phúc) có nét mặt cũng tương đồng với chúng tôi, giọng nói cũng vậy, chứng tỏ hai người cũng sống ở đất đai Đại Hán này và cũng là cùng dân tộc với chúng tôi. Tuy vậy thì tại sao hai người lại có thể chế tạo được những vật thần kỳ như thế này nhỉ, thực sự tôi theo Đổng Công suốt dọc dải Đại Hán này, chứng kiến cũng nhiều thứ kỳ lạ rồi nhưng chưa bao giờ tôi thấy được những vật thần kỳ thế này. Nào là khẩu súng cầm tay, chỉ nặng hơn cái cung tên một chút nhưng đủ sức phá tan cổng thành mà hàng nghìn quân sĩ phải gắng sức mới làm được. Nào là khẩu súng cầm tay có khả năng bắn xa và tốc độ bắn nhanh gấp hàng trăm lần cung tên nữa. Rồi thì lại có một cỗ xe không cần ngựa kéo, có thể tự đi cả trên cạn lẫn dưới nước, đi ngàn dặm chỉ mất chưa đầy một đêm là tới nơi. Trong khi chúng tôi có cưỡi ngựa hỏa tốc cũng phải mất cả ngày, đi hành quân bộ cũng phải mất tới mười ngày mới tới nơi. Cô có thể giải thích rõ về điều này được chứ.
Linh nghe vậy, cũng biết rằng khó có thể giấu được điều gì. Với nữa, trông Trương Hành cũng là người đáng tin cậy nên cô không dám giấu nữa mà nói:
– Nói thật với huynh, chị em chúng tôi đúng là người ở vùng này, cũng cùng dân tộc với các huynh. Nhưng chúng tôi không phải người của thời đại này mà là người của thế kỷ 22, sống cách các huynh 2000 năm lận. Chúng tôi du hành thời gian tới đây và gặp các huynh ở đây đó.
Hành nghe xong, ngơ ngác chả hiểu gì, đáp:
– Cô nói nghe khó tin quá, du hành thời gian à?
Linh đáp:
– Phải, là du hành thời gian đó. Huynh cứ tưởng tượng thế này nhé, xã hội con người mỗi lúc sẽ mỗi khác. Chỉ đơn giản thế này thôi, cách đây cả trăm năm, đầu thời Hán, người ta không có giấy mà phải viết lên tre, lụa và thậm chí là khắc chữ lên mai rùa còn giờ thì huynh thấy là đã có giấy rồi phải không?
Hành đáp:
– Phải rồi, thì sao nhỉ?
Linh đáp:
– Đó là sự tiến bộ của xã hội đó. Có những điều mà ngày trước người ta chưa làm được thì bây giờ làm được, bây giờ chưa làm được thì có thể sau này sẽ làm được. Bởi vậy việc du hành thời gian cũng thế thôi, giờ huynh cho rằng nó là không thể nhưng tới 2000 năm sau thì hoàn toàn có thể rồi. Huynh cứ hình dung thế là hiểu được thôi.
Hành đáp:
– Tôi cũng ngờ ngợ được vấn đề rồi, thôi cũng tạm tin là vậy.
Linh tiếp lời:
– Những gì huynh thấy bây giờ, đối với thời đại của huynh nó là không thể, huynh cũng cho rằng chúng tôi là thần nhân, là người nhà trời nên mới làm được. Tuy nhiên vào thời đại của chúng tôi thì những thứ này nó chả là cái gì cả, ra ngoài bỏ tiền ra mua thì có cả đống, thậm chí như chiếc xe mà chúng ta hay dùng để di chuyển ở đây chạy bằng động cơ hơi nước thì nó cũng lạc hậu với thời kỳ của chúng tôi cả mấy trăm năm rồi cơ. Ngay cả cách suy nghĩ của con người cũng thế, cũng sẽ khác nhau qua từng thời kỳ.
Hành đáp:
– Vậy là tôi cũng hiểu rồi. Bảo sao mà những thứ tôi thấy nó thần kỳ lắm, chưa bao giờ mình trông thấy. Cũng nhờ có nó mà tôi mới cứu được Đổng Bình về đó.
Linh đáp:
– Đấy, vậy huynh hiểu thế là tốt rồi. Tôi cũng rất khâm phục huynh với suy nghĩ sẽ không trả thù Tào Tháo, đó là suy nghĩ rất tiến bộ.
Từ đó, Linh và Hành – cặp đôi nam nữ tuy sinh cách nhau cả 2000 năm nhưng lại tâm đầu ý hợp và bắt đầu thân thiết từ đó. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, ban đầu thì là nói chuyện, sau đó thì đi chơi cùng nhau và cuối cùng là xác định tình cảm dành cho nhau. Ở đời trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng cũng là bình thường. Nữa là Hành khi này đã 26 tuổi còn Linh đã 28 tuổi rồi, họ cũng chưa có gia đình nữa. Linh cũng ở đây hơn một năm rồi và cũng đã quen dần với cuộc sống ở đây và cô cũng xác định là khó có thể trở về được nữa. Bởi vậy, nếu như Hành tỏ tình vào lúc này, chắc chắn là cô sẽ đồng ý ngay. Có điều, thời đại này chắc chắn sẽ thể có những màn tỏ tình lãng mạn như thời hiện đại được nên Linh cũng đang mong chờ xem Hành sẽ làm gì để thể hiện tình cảm với mình.
Tối hôm đó, nhân dịp Trung Thu, bầu trời trăng tròn và sáng vằng vặc, tiết trời thu có phần se lạnh khiến cho ai cũng mong muốn có người cùng tâm sự hoặc đi dạo cùng. Trong thành Hán Thủy, mọi người tổ chức chăng đèn kết hoa tạo ra không khí vô cùng lung linh trong ngày Trung Thu này. Năm nay đã là năm Kiến An thứ 6 (200 sau công lịch), Tào Tháo lúc này đã tiến quân lên Hà Bắc để tiêu diệt thế lực của Viên Thiệu sau trận Quan Độ. Vùng đất Tây Thục được hưởng yên bình khá lâu và trong không khí rộn ràng của ngày Trung Thu, Hành sang rủ Linh đi ra chỗ bờ hào của thành Hán Thủy để đi dạo (lúc này thành chưa xây xong, mới có hào nước). Đi dạo một lúc, Hành liền hỏi Linh:
– Linh này, ta có thể đề nghị muội một việc được chứ?
Linh đáp:
– Huynh cứ nói! Đừng ngại!
Bất giác, Hành nắm lấy tay Linh. Đối với người con gái hiện đại, việc này nó là quá đỗi bình thường nên Linh không phản ứng gì. Có điều là với tư tưởng “nam nữ thụ thụ bất thân” của thời xưa, điều này cũng là cái gì đó nó hết sức ghê gớm. Hành cũng biết Linh là người hiện đại rồi nên anh đã chủ động nắm tay và khi thấy Linh không phản ứng gì, chỉ hơi đỏ mặt, Hành biết rằng Linh đã có tín hiệu với mình. Hành nói:
– Thực sự ta vốn là một võ tướng, cũng không có lời nào hoa mỹ để nói cả. Trong thời gian vừa rồi, được gặp muội, được gắn bó với muội trong mọi việc, ta thực sự đã có suy nghĩ rằng, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành người một nhà được đó.
Linh nghe vậy thì cũng hiểu ý, cô cũng hơi gượng cười trước những lời nói tuy hơi ngây ngô nhưng vô cùng thật lòng của Hành. Cô đáp:
– Vâng, nhưng người một nhà thì thế nào?
Hành đáp:
– Thì đó là ta muốn gắn bó với muội cả cuộc đời này, muốn chúng ta có thể sống với nhau tới suốt cuộc đời, có thể trở thành vợ chồng đó.
Linh nghe vậy thì khẽ cười một nụ cười duyên dáng rồi đáp:
– Thực sự thì muội cũng rất muốn. Nhưng muội là người của tương lai, sau này nếu như có người ở tương lai tới đón muội và muội muốn trở về thì huynh tính thế nào?
Hành đáp:
– Ta sẽ nguyện cùng muội đi tới chân trời góc bể, tới bất cứ chỗ nào, chỉ cần có muội mà thôi.
Linh hỏi:
– Chắc chắn đó chứ?
Hành đáp:
– Chắc chắn rồi. Ta giờ là kẻ không có ràng buộc gì, không cha mẹ, anh em, họ hàng thân thích. Có gì đâu mà không thể đi cùng muội.
Linh đáp:
– Người ta thường nói gái phải theo chồng, nhưng huynh tình nguyện đi cùng muội thế này, muội rất cảm động đó. Thời gian vừa rồi, muội cũng cảm nhận được tình cảm của huynh rồi, thực sự cũng rất muốn chờ những câu nói này của huynh lâu lắm rồi. Nhưng mà trước khi đồng ý, muội có điều này muốn huynh làm theo đây.
Hành đáp:
– Muội cứ nói đi!
Linh đáp:
– Chúng ta yêu nhau, rồi sắp tới là vợ chồng nữa. Muội biết thời đại này có rất nhiều cách xưng hô giữa vợ chồng, rối rắm lắm. Thôi cứ đơn giản nhé, muội sẽ gọi huynh là anh và xưng em, tương tự huynh sẽ gọi muội là em và xưng anh. Thời đại của muội vợ chồng ai cũng gọi nhau thế cả, đơn giản lắm. Bình thường em hơn tuổi anh nên anh phải gọi em là chị. Nhưng là vợ chồng rồi thì gọi thế là được.
Hành đáp:
– Thôi gọi thế cho đơn giản cũng được. Anh đồng ý!
Nghe vậy, Linh lại im lặng một lúc. Được một lát, cô lại nói:
– Sao đã tỏ tình rồi mà anh chả có hành động gì lãng mạn hết thế nhỉ? Ghét thế không biết.
Hành đáp lại:
– Hành động lãng mạn là gì nhỉ?
Linh nghe vậy thì không nhịn được cười, nụ cười càng tôn lên vẻ xinh đẹp của cô hơn. Bất giác, cô nghĩ lại, vào thời đại này thì họ có lẽ không biết từ lãng mạn là gì cũng phải. Vậy thôi, cái gì chưa biết thì phải học thôi. Thế là Linh giơ tay ra và ôm lấy Hành rồi chủ động hôn lên môi Hành và nói:
– Đây, lãng mạn là đây này. Anh yêu em rồi thì cái em cần chính là hai thứ này. Hành động giang tay ra gọi là ôm còn hành động môi chạm vào môi thì gọi là hôn. Có điều là thời đại nào cũng thế, con trai luôn phải là người chủ động. Anh chưa biết nên em chỉ cho thế, sau này chủ động mà ôm hôn em đó, nhớ chưa.
Hành khẽ mỉm cười, gật đầu và giơ tay ra ôm lấy Linh một cái thật chặt, đồng thời cũng hôn lên môi cô y như lúc này Linh hôn Hành vậy. Linh cũng bắt đầu dạy Hành cách hôn, họ bắt đầu hôn nhau những nụ hôn thật nồng nàn, không ngừng đưa lưỡi vào trong miệng của đối phương và trao cho nhau cả những dòng nước miếng ngọt lịm nữa. Hôn nhau một lúc, Hành nói với Linh:
– Anh nghĩ là chúng ta đã đồng ý kết tóc se duyên như vậy rồi thì nên chọn ngày lành tháng tốt đi. Ở đây, anh không có cha mẹ người thân gì, chỉ có Phạm Khôi là người thân thiết, sẽ đại diện cho bên nhà trai. Em thì anh nghĩ sẽ nhờ Phúc đệ làm đại diện cho họ nhà gái để hai bên cùng nói chuyện…
Linh đáp:
– Em đồng ý mà! Những việc này có lẽ anh cũng thạo hơn em, có gì em sẽ nghe theo anh sắp xếp hết.
Nói rồi, họ đưa nhau về căn nhà nơi Phúc đang ở. Tình cờ lúc đó, Phạm Khôi cũng tới chơi. Hành đáp:
– Thật may mắn có Khôi huynh ở đây. Chúng tôi đang định tìm cả hai người đây.
Khôi nghe xong thì đáp:
– Có việc gì mà cả hai người tới kiếm chúng tôi vậy?
Hành đưa Linh vào nhà, cùng ngồi xuống ghế và nói:
– Tôi có chuyện này muốn thưa với hai người. Đó là tôi sắp tổ chức đám cưới.
Phúc nghe xong thì vỗ tay và đáp:
– Chuyện vui, chuyện vui rồi. Vậy người con gái may mắn đó là ai vậy đại ca?
Hành lại nói tiếp:
– Tôi và Dương Linh cô nương có ý định muốn cưới nhau đó mà.
Phúc nghe vậy thì càng vỗ tay lớn và nói:
– Chúc mừng hai anh chị nhé! Thật không ngờ là chuyến đi này lại có thể kết nối hai người trở thành vợ chồng.
Nói rồi, Phúc ra bắt tay chị Linh rồi tới Hành. Hành thấy cử chỉ này hơi lạ liền quay ra nhìn Linh. Linh đáp:
– Đây là bắt tay nhau, tỏ ý chào hỏi hoặc là chúc mừng nhau thôi, không có gì cả đâu.
Nói rồi, Hành cũng giơ tay ra bắt lấy tay Phúc. Đợi Phúc ngồi về chỗ, Hành lại nói:
– Có một việc này tôi lại muốn thưa với hai người. Hai người cũng biết là chúng tôi ở đây chả có ai thân thích. Nên giờ tôi muốn Khôi huynh đại diện làm họ nhà trai còn Phúc đệ thì đại diện làm họ nhà gái để làm chủ cho lễ cưới của chúng tôi. Việc này được chứ.
Phạm Khôi nghe vậy thì cười lớn rồi nói:
– Có gì mà không được. Chúng ta thân thiết bao năm nay, có việc cỏn con này gì mà không làm được đâu.
Nói rồi, cả bốn người cùng ở lại trò chuyện một lúc khá lâu. Ngày cưới của Linh và Hành được ấn định tổ chức vào tháng mười một cùng năm đó. Đám cưới được trang hoàng toàn một màu đỏ, Linh không diện bộ váy trắng như thời hiện đại mà diện váy đỏ theo đúng truyền thống của cô dâu Trung Quốc thời xưa. Lễ cưới được tổ chức ngay trong căn nhà được Phúc cho xây dựng để phục vụ đôi vợ chồng mới cưới. Thật đúng là gần ba mươi năm sống ở thời hiện đại thì chả có được tấm chồng, giờ lưu lạc về 2000 năm trước thì lại nên duyên với một chàng trai như vậy.
Đám cưới diễn ra xong xuôi, tất nhiên là đôi tân lang tân nương sẽ vào động phòng. Nghi lễ diễn ra theo đúng phong cách của truyền thống Trung Hoa với pháo nổ, với tam bái và đặc biệt là nghi lễ vén khăn che mặt của cô dâu. Là một người tới giờ đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn còn độc thân, tất nhiên Linh chưa đủ kinh nghiệm để hiểu được rằng chi tiết của từng đám cưới là thế nào. Tuy vậy, cũng đã từng tham dự nhiều đám cưới của người thân hay bạn bè nên là Linh cũng biết được đại khái đám cưới sẽ gồm những gì. Cũng đã quen với đám cưới hiện đại với váy trắng, rượu vang nên với nghi lễ đám cưới này cũng làm cho Linh vô cùng thú vị. Vậy là cô đã thành hôn và lại là với người của thời Hán là Trương Hành. Cuộc sống sau này chưa biết thế nào nhưng thôi, cuộc sống bây giờ là màu hồng với tình yêu của vợ chồng son đã.
Thực hiện xong lễ lật mặt, cả nhà ra ngoài và đóng cửa lại. Trương Hành đi vào và tiến thẳng với vợ mình là Dương Linh. Cặp vợ chồng mới cưới đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau. Gương mặt của họ tiến dần lại gần nhau và rồi trao nhau nụ hôn đầu trong đời sống vợ chồng của mình. Hành đã được Linh dạy hôn nên đã làm khá thành thạo. Hai vợ chồng hôn nhau và không ngại ngần đưa lưỡi vào miệng nhau để trao cho nhau những dòng nước miếng ngọt lịm. Hôn nhau một lúc, Linh lại rời đôi môi của mình khỏi đôi môi của chồng và nói:
– Phu quân của em hôm nay hôn thành thạo rồi đó nhỉ!
Hành đáp:
– Được phu nhân dạy rồi, ta tuy học hành không cao nhưng cũng đâu phải kẻ ngốc để không biết mà làm theo được.
Linh đáp:
– Anh cũng khéo miệng lắm. Hôm nay là đêm tân hôn, có gì cho em thấy hết những gì anh biết nhé.
Hành hiểu ý, lại đặt lên môi Linh một nụ hôn. Hai đôi môi dần mở ra, hai người ôm nhau và họ bắt đầu trao nhau nụ hôn môi lần đầu dành cho nhau trong đời sống vợ chồng này. Hành vòng tay ra ôm lấy vai Linh và cả hai vợ chồng không ngần ngại đưa lưỡi vào miệng nhau và bắt đầu trao cho nhau những dòng nước miếng ngọt lịm. Hành tuy mới biết hôn nhưng hôn thật khéo khéo khi biết đưa lưỡi vào miệng bạn tình để hôn và điều này khiến Linh vô cùng thích thú. Bởi vậy, cô cũng đã đưa cái lưỡi của mình và miệng của Hành và không ngần ngại nuốt hết những dòng nước miếng mà chồng mình trao cho. Hai vợ chồng hôn nhau chả cần để ý tới không – thời gian xung quanh làm gì nữa. Có ai ngờ đâu đây chính là nụ hôn của hai người thuộc hai thời kỳ cách nhau tới cả hai ngàn năm như vậy. Linh cũng không thể ngờ là cô đã xuyên không về thời đại nhà Hán để rồi có được một người chồng vào thời kỳ này như thế. Sau đó, Hành bế Linh lên và đặt cô lên chiếc giường nơi căn phòng hoa chúc. Hai vợ chồng lúc này cũng hôn nhau lăn lộn trên chiếc giường cưới hạnh phúc ở trong căn phòng cưới được xây dựng mới chỉ trong vài tháng, lúc thì Hành nằm trên, lúc thì Linh lại nằm trên. Chiếc giường cưới này được đóng theo phong cách hiện đại khá rộng và được trải một lớp đệm làm từ bông và vải tự chế, tuy đơn giản và không giống như đệm thời hiện đại nhưng cũng đủ để làm cho cuộc yêu của hai vợ chồng trở nên thơ mộng hơn. Cha mẹ của Linh đang ở thời kỳ hiện đại chắc cũng chả ngờ là con gái mình lại cưới một người ở thời nhà Hán như vậy. Tuy nhiên, điều mong chờ nhất của ông bà đó là Linh có thể trở về chứ còn chuyện cưới ai thì không còn quá quan trọng nữa.
Hôn đôi môi Linh chán chê, Hành bắt đầu lần xuống phía dưới, hôn lên cổ và ngực Linh rồi tiến tới cởi đai lưng của Linh ra. Chiếc đai lưng chỉ là dây vải được buộc lại nên đã được cởi ra khá dễ dàng. Tiếp đó, Hành lại đưa tay tới, cởi từng cúc áo của bộ váy cưới trên người Linh ra. Bộ áo quần ngày xưa khá đơn giản nên là chỉ sau một lúc, bộ váy cưới đã được cởi bỏ hẳn ra khỏi người Linh. Trên người Linh lúc này còn bộ áo quần trong màu trắng nữa. Hành lại tiến tới, cởi bỏ từng cúc áo của chiếc áo trong và cởi bỏ nó khỏi người vợ mình. Linh cũng để yên cho Hành tiếp tục hôn lên khắp cơ thể mình rồi sau đó cũng để mặc do Hành tự do cởi bỏ chiếc quần ngủ ở phía dưới ra rồi lại hôn lên khắp cơ thể Linh từ đôi môi, bờ vai, bộ ngực, bụng rồi cả đôi chân trắng muốt và dài miên man khi này đã được lộ ra hoàn toàn. Đúng là cơ thể của người hiện đại có khác, so với các cô gái cùng thời, kể cả là so với Đổng Quý phi là vợ vua thì Linh vẫn có sức hấp dẫn hơn. Vậy nên Hành cũng cảm thấy hưng phấn tột độ và hôn lên khắp cơ thể của Linh. Sau đó, Hành cũng đưa tay ra đằng sau, cởi bỏ cái nút buộc của bộ áo lót của Linh rồi lột bỏ nó ra. Bộ ngực tuyệt đẹp của Linh đã phơi bày trước mắt Hành và nó tựa như hai quả núi lửa chỉ chực chờ đang phun trào vậy. Hành sau đó cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần lót của Linh đang mặc ra. Vật án ngữ cuối cùng trên cơ thể Linh cũng bị lột bỏ và đây là lần đầu tiên cô trần truồng trước mặt một người đàn ông khác trong cuộc đời. Tuy vậy, đây cũng chính là chồng mình – người Linh nguyện sẽ gắn bó suốt cuộc đời nên cô không e ngại gì cả mà còn tiến tới đưa tay cởi bỏ đai lưng và trang phục của Hành ra. Hành khi thấy vợ làm vậy thì cũng phối hợp cùng vợ cởi bỏ áo quần của mình ra và chả mấy chốc, cả hai đều trần truồng trước mặt nhau. Điều làm Linh ấn tượng đó chính là con cu của Hành quả thật là lớn, Linh cũng không biết phải so sánh nó với cái gì nhưng mà trong tâm trí của một người chưa từng kết hôn như cô, nó đúng là lớn thật. Linh còn đang mải suy nghĩ miên man, chưa kịp phản ứng gì thì Hành đã bú mút đầu vú bên phải rồi đưa tay trái xoa bóp bầu vú bên trái của cô. Bú mút bên phải chán chê, Hành lại đổi bên, bú mút đầu vú bên trái và đưa tay phải xoa bóp đầu vú bên phải. Linh cứng đờ người, trân mình, nhắm mắt, hai tay xoa đầu Hành và để mặc cho Hành thoải mái thưởng thức cơ thể của mình. Hành sau khi đã thưởng thức bộ vú tuyệt đẹp của Linh xong thì lại bắt đầu lần xuống, hôn lên vai, bụng, đùi rồi lật úp cô lại và hôn lên lưng và cặp mông tròn tuyệt đẹp của cô. Kế đó, Hành lại lật ngửa Linh lại và bắt đầu đưa lưỡi tới và liếm sâu vào cửa âm đạo với một lớp lông lơ thơ của Linh. Hành động này khiến Linh vô cùng bất ngờ, cô khẽ rên lên:
– Hành… chồng yêu… chồng yêu! Vợ sướng!
Hành động của Hành khiến Linh như run người lên như thể có luồng điện cả ngàn ampe chạy qua người. Làm được một lúc, Hành lại nằm xuống và để trả ơn cho Hành lúc này đã hôn và liếm sâu vào âm đạo của mình, Linh đưa cái miệng xinh đẹp của mình tới và ngậm hết con cu của chồng mình cho tới lút cán. Sau đó, Linh liên tục mút và liếm lấy đầu con cu đã cương ngổng và cứng đơ của Hành, tay cô thì nắm lấy nó và liên tục sục lên xuống ra vào nơi miệng mình. Sự kích thích của Linh cũng khiến con cu của Hành trở lên cứng và to lớn hơn bao giờ hết. Với một chàng trai chưa từng kết hôn, việc này quá đỗi bất ngờ và đưa hành lên một cảm giác vô cùng sung sướng. Khi này, Linh cũng rời tay và miệng mình khỏi con cu của Hành và Hành lúc ấy mới bắt đầu thực hiện giai đoạn quan trọng nhất của cuộc tình. Hành đưa con cu của mình tới cửa âm đạo đã ướt nhẹp của Linh và từ từ cắm sâu vào đó. Bất chợt, Linh kêu to lên một tiếng: “Á!” Rồi sau đó, một dòng máu tươi đã chảy xuống đệm ngủ. Đó chính là trinh tiết mà Linh đã dành tặng cho chồng mình. Hành thấy vậy thì thụt ra thụt vào con cu của mình nơi âm đạo Linh để xoa dịu cơn đau của vợ rồi từ từ cắm sâu vào tới lút cán. Hành sau khi đã cắm gọn con cu của mình vào sâu bên trong cơ thể Linh thì nằm xuống, ôm lấy cô và bắt đầu nhấp nhổm để thực hiện động tác giao hợp. Linh cũng ôm lấy chồng và hai vợ chồng bắt đầu thực hiện nghi thức thiêng liêng nhất của con người và truyền tinh truyền giống cho nhau để duy trì nòi giống. Ở thời hiện đại cách đó cả hai ngàn năm, bố mẹ Linh nếu biết chuyện này hẳn là ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng vui mừng khi mà con gái mình đã có thể có được người thương sau bao năm đợi chờ. Hy vọng là Linh có thể trở về đúng thời hiện đại để đem niềm vui này lan tỏa tới gia đình mình.
Lúc này, Linh và Hành vẫn đang ôm nhau và lăn lộn trên đệm. Hành không ngừng thụt ra thụt vào con cu của mình ở cửa âm đạo của Linh. Phía trên thì họ liên tiếp trao cho nhau những nụ hôn môi. Tốc độ làm tình tăng dần, Linh không ngừng rên lên những tiếng kêu thích thú. Cảm giác đầu đời khiến cho Linh không khỏi phát ra những tiếng rên đầy khoái cảm, dù cho cô phải kiềm chế vì biết rằng khu vực này không chỉ có một mình vợ chồng cô sinh sống.
Cuộc tình cứ thế diễn ra, hai vợ chồng liên tục làm tình mà không cần biết thời gian đã trôi qua thế nào. Tuy nhiên, cuộc vui nào thì cũng phải có lúc tàn, sức lực của Hành cuối cùng cũng có hạn mà thôi, nhất là đây là lần đầu làm tình nên Hành khó tránh khỏi việc sẽ kết thúc sớm. Cuộc tình kết thúc sau gần mười phút bằng việc Hành trân mình xuất ồ ạt những dòng tinh trùng nóng bỏng, trắng đục và dẻo quánh vào bên trong tử cung của Linh. Người Linh cũng cứng lại, ôm chặt lấy Hành, cửa âm đạo không ngừng co rút để hút lấy toàn bộ tinh giống của Hành vào bên trong cơ thể mình. Linh cũng cảm nhận rõ một luồng chất lỏng nóng ấm và đặc quánh được phun thẳng vào cơ thể mình. Bằng kinh nghiệm của phụ nữ, cô hiểu là sau cuộc yêu đêm nay, khả năng có bầu sẽ khá cao và đóng chính là điều Linh mong mỏi hơn bao giờ hết. Hành sau đó rút chiếc dương vật đã xụi lơ ra khỏi cửa mình của Linh rồi nằm xuống bên cạnh và ôm Linh. Linh cũng ôm lấy chồng và nói:
– Hôm nay chồng em mạnh phết, mới lần đầu mà đã làm tốt thế rồi.
Hành không nói gì, chỉ ôm vợ rồi nhắm mắt.
Đêm hôm đó, hai vợ chồng lại thức giấc và lại tiếp tục ân ái. Đúng là sức lực của vợ chồng son có khác, lần đầu rồi lại lần nữa được luôn. Thậm chí, sáng dậy, Linh cũng không ngại ngần mà làm tình bằng miệng cho Hành. Cô đưa cái miệng xinh đẹp của mình ngậm lấy con cu cương ngổng của Hành rồi không ngừng mút lấy nó. Cô cũng không ngần ngại mà nuốt sạch toàn bộ dòng tinh trùng khi Hành xuất tinh vào miệng cô. Dòng tinh dịch nhiều tới mức chảy ra cả khóe miệng của Linh khi cô không nuốt kịp.
Vậy là Hành và Linh đã chính thức trở thành vợ chồng, cuộc sống còn nhiều điều ở phía trước. Tuy vậy, khi đã chính thức nắm tay nhau, chắc chắn họ sẽ xác định sẽ đi hết cuộc đời này. Mối tình này cũng đánh dấu chính thức mối lương duyên giữa người hiện đại và người thời Hán trong cuộc phiêu lưu này của hai chị em Linh và Phúc. Thời gian cưới của Linh và Hành được ghi nhận là ngày hai mươi mốt tháng mười một năm Kiến An thứ bảy (201 sau công nguyên).
Sáng hôm sau, khi thức giấc để chuẩn bị cho ngày mới, có lính tới báo với Hành:
– Thưa Trương tướng quân, Trương công tử muốn gọi tướng quân tới để bàn việc.
Hành nghe vậy liền nai nịt rồi tới chỗ Phúc.