Phần 19: Lời mời từ phương nam
Đông sang, chiến tranh cũng tạm thời có dấu hiệu ngưng lại. Một năm mới chuẩn bị bắt đầu, ba đại tiên quốc không hẹn mà cùng thể hiện ra một loại thái độ nhân từ, cho các binh sĩ tạm thời gác kiếm, chờ mùa hè năm sau đánh tiếp.
Trong quãng thời gian này, máu đổ thành sông, xương chất thành núi. Vùng đồng bằng tiếp giáp giữa Xích Quỷ Quốc và Vũ Thiên Quốc đã không còn cỏ xanh, mà thay vào đó là những mô đất dài đằng đẳng. Bên dưới, có không biết bao nhiêu sinh mạng đã nằm xuống, vì vinh quang của tổ quốc mình.
Liên Hợp Nam Phương cách xa chiến trường, nên ngoài mặt có vẻ phong quang, nhưng nội bộ bên trong đã hỗn loạn lắm rồi. Sự suy sụp kinh tế hiển lộ rõ ra ngoài, ai cũng thấy được. Vũ Thiên Quốc tuy cũng rất túng quẩy, nhưng đỡ hơn, vì nói gì thì nói, Vũ Trọng Đế đăng cơ được 25 năm, toàn bộ ngân sách đều dành cho thương nghiệp và nông nghiệp. Sở dĩ binh lực vẫn tốt là vì đám bộ hạ khi xưa đi theo Vũ Trọng Đế, toàn bộ được đưa vào quân đội. Binh lính của Vũ Thiên Quốc quanh năm đều chạy lên thảo nguyên mà luyện binh, trực tiếp đánh cướp ở đấy, cũng sống luôn ở đấy, chờ khi có lệnh triệu tập mới chịu chạy về.
Do đó, dù phát triển thương nghiệp nhưng quân sự cũng không hề thụt lùi. Còn liên hợp phương nam, thống nhất mới 40 năm, lại bị các gia tộc lũng đoạn, ai cũng lo giành phần lợi cho mình. Ngoài mặt nhìn rất là giàu có, nhưng khi gặp phải loại chiến tranh kéo dài, thì mới lộ ra nhược điểm.
Võ Thần tuy xưng vương ở đấy, nhưng trong vai trò của một vị vua, hắn ngoài đập nhau ra thì chẳng thông thạo thứ gì. May mà có Hỏa Phượng Hoàng – Phượng Mi ra tay giúp đỡ. Lại có yêu tộc do Bát Đại Kỳ Xà đứng đầu liên tục vận chuyển tài nguyên từ Đông Hải vào, mới có thể cùng Vũ Thiên Quốc trụ lại trong cuộc chiến tiền tài.
Xích Quỷ Quốc thì vượt trội hơn hẳn, tài nguyên phong phú, binh lực dồi dào. Hoàn toàn thể hiện ra đẳng cấp cao hơn.
Tại kinh thành Vũ Thiên Quốc, mùa đông chẳng khác chi mùa hè, nguyên nhân cũng vì long mạch được đặt ngay bên dưới hoàng cung. Nó gặp nóng thì mát, gặp lạnh thì ấm. Do đó, ngay cả khi bên ngoài mấy trăm dặm đang có tuyết rơi, thì kinh thành cũng chỉ se se lạnh chút mà thôi.
Chu Hổ nằm trong nhà, ngay sau hè, gối đầu lên đùi của Đặng Ngọc Dung mà thư giãn. Bộ ngực của nàng phủ lên mặt hắn, che lấp đi cả nửa khuôn mặt điển trai. Ngoài sân, hai mẹ con Triệu Linh và Bảo Thiện đang thi nhau tưới nước cho dàn hoa đủ loại của mình.
– Tướng công sao không ngủ đi?
Đặng Ngọc Dung thương yêu, vuốt ve đầu của Chu Hổ, trong nội tâm tràn ngập tình cảm quyến luyến không rồi. Sau nhiều tháng tiếp xúc thân mật, cùng hắn rong đuổi trong trò chơi ái tình, nàng đã bị gã đàn ông này cướp mất nửa phần hồn mất rồi. Có những lúc hắn đi mãi không về, trong lòng Ngọc Dung cảm thấy hết sức phiền muộn và nhớ thương.
Không như tu sĩ, ba nàng vẫn là người thường, bị tình cảm quấy nhiễu liên tục.
– Ừm… không ngủ được. Đang suy nghĩ chút chuyện.
– Không kể với thiếp được sao?
– Chỉ sợ nàng không hiểu mà thôi.
Đặng Ngọc Dung thở dài bảo:
– Thiếp năm nay đã gần 60 rồi, qua vài năm nữa, chắc không còn đủ sức hầu hạ chàng. Chỉ mong lúc này, có thể sẻ chia được gì thì sẻ chia. Hy vọng lúc thiếp nằm xuống, hóa thành cát đất, trong lòng chàng còn nhớ đến thiếp là vui lắm rồi.
Chu Hổ cảm nhận được lời nói của Ngọc Dung có gì đó thổn thức, hắn chụp lấy vú nàng, vừa xoa vừa nói.
– Yên tâm đi Dung nhi, ta tuy không có cách khiến nàng sống đời với ta, nhưng vẫn có cách giúp nàng trụ lại thêm vài chục năm dương thọ.
– Một bà lão thì làm được gì?
Đặng Ngọc Dung cười khổ, biết rõ, Chu Hổ chỉ thích nàng vì sắc đẹp, tình cảm rất hời hợt. Nếu bản thân không có giá trị, thì làm sao có thể được yêu thương?
– Làm gì à?
Chu Hổ vật Ngọc Dung ra sàn, khẽ hôn nàng, từ trên mặt xuống dưới tận cổ, khiến toàn thân nàng đỏ ửng vì xấu hổ.
– Ta chỉ biết, hiện tại có một bà lão đang cùng ta làm chuyện vợ chồng mà thôi.
– Tướng công… ôi…
Chu Hổ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cái hộp nhỏ, Ngọc Dung thấy lại bèn giật lấy mà mở ra xem, tinh nghịch như một cô bé con vừa cướp được thứ gì đó từ tay người tình.
– Cho nàng đấy.
Đặng Ngọc Dung vừa mở hộp ra, một mùi hương thơm ngát liền tỏa ra khắp nơi. Mùi hương này tuy thơm, nhưng lại có gì đó vô cùng kích thích, khiến tim cả ba người phụ nữ đập mạnh liên hồi.
– Gì vậy tướng công?
Triệu Linh và Bảo Thiện cũng chạy lại xem.
– Đây là linh chi nghìn năm, còn quý hơn thứ mà Dung nhi đã ăn rất nhiều.
Chu Hổ ôm ấp ba nàng, từ tốn giải thích:
– Thứ này rất quý, ta đề nghị chia làm ba phần. Mỗi người dùng một phần. Sau đó, ta sẽ dùng pháp lực thúc đẩy dược liệu, khiến nó phát huy toàn bộ 10 phần.
– Có tác dụng gì thế, tướng công?
– Sống đến trăm tuổi mà vẫn không già, sinh lực sung mãn, đặc biệt… sẽ mãi duy trì khả năng tính dục cho đến khi chết.
Ba nàng nghe đến việc trẻ mãi không già thì rất vui vẻ, nhất là khi biết mình sau mấy chục năm nữa vẫn đủ sức hầu hạ Chu Hổ thì còn sung sướng hơn gấp bội. Ít ra, các nàng vẫn còn nhận biết được giá trị của mình trong mắt hắn, hơn là chỉ có thể vui vẻ vài năm ngắn ngủi rồi bị bỏ xó không ai đoái hoài.
Đặng Ngọc Dung sau khi nhận được tin vui, liền bất chấp tất cả mà lao vào ôm hôn Chu Hổ. Đôi môi mọng nước của nàng tiếp cận cửa khẩu của hắn, đem cái lưỡi dài mềm mại đưa vào bên trong miệng đối phương, mời gọi sự tiếp xúc. Chu Hổ cũng chẳng khách khí, liên tục quấn lấy lưỡi nàng, miết chặt, trao đổi dịch vị.
– Thiếp cũng muốn.
Quay sang hôn luôn Bảo Thiện, rồi đến Triệu Linh. Cảm tưởng như chỉ có tiếp xúc thân mật mới thể hiện được tình cảm của mình. Chu Hổ tốn cả buổi chiều, đem kiếm thịt ra xử lý ba bà cháu ngay tại sân sau, đến khi các nàng đạt đến khoái cảm cùng cực mới thôi.
… Bạn đang đọc truyện Chu Hổ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/chu-ho.html
Đêm đến, Chu Hổ vào hậu cung, mật họp với Vũ Trọng Đế.
– Thằng này tự dưng gọi mình, có chuyện gì thế? Khéo lại phịch nhau rồi.
Trong hậu cung, có một căn phòng rất lớn, thường được dùng để hoan lạc tập thể. Vũ Trọng Đế gọi nó là Long Viện. Bên trong được trang trí vô cùng lộng lẫy, giường bàn ghế đều rất lớn, vô cùng thích hợp cho việc làm tình.
Vừa vào phòng, Hổ liền phát hiện ra, ngoài Trọng Đế còn có các phi tần được sủng ái nhiều nhất, và mấy đứa con của hắn.
– Mẹ mày, giờ mới chịu tới.
Trọng Đế đang đánh cờ cùng mấy đứa con gái. Mấy bà vợ của gã thì đang nằm tán dóc bên giường. Chu Hổ vừa đến, ngoài Trọng Đế và hoàng hậu ra, cả đám đều đứng dậy chào theo lễ nghi dành cho trưởng bối.
Hôm nay, nhân số trong phòng vô cùng đông đúc. Đám người lớn không chỉ bao gồm hoàng hậu – Lục Tán, Mị Phi – Mị Hồ, Yến Phi – Yến Thập Tam, Lý Phi – Lý Nhu, mà còn có tất cả những phi tử còn lại của hắn. Đám trẻ con thì có tứ công chúa – Vũ Cơ, ngũ công chúa – Vũ Tuyết, lục công chúa – Vũ Liên. 22 người đàn bà (19 người vợ và 3 đứa con gái) cùng 2 gã đàn ông, nhắm mắt Chu Hổ cũng biết trò gì sẽ diễn ra sau đó.
– Rồi rồi, ai bảo mày gọi giờ linh quá mần chi? Tao đang sướng ở nhà đấy thằng khốn, chơi người ta kiểu đó coi chừng có ngày liệt dương.
– Ha ha, liệt mà được à? Con gái, cho Hổ thúc thấy bản lĩnh của cha nào.
Vũ Tuyết và Vũ Liên bật cười khanh khách, quỳ xuống, cởi quần của Trọng Đế ra, khẽ liếm nhẹ hai hòn dái liền khiến cho thằng này cương lên thấy rõ. Dương căn khổng lồ chậm rãi vươn vai, đem ánh mắt của mấy người đàn bà toàn bộ tập trung vào đấy.
– Biết mày giỏi rồi. Triệu Hà đâu?
– Tao đem ả và Kim Liên giao cho Vũ Bí rồi.
Chu Hổ giật mình. Vũ Bí, tức em họ của tiên vương đời trước. Trọng Đế thành công đảo chính, một phần cũng nhờ thằng này giúp đỡ. Vũ Bí có thù với hoàng tộc Vũ Thiên Quốc, hắn bị hai đời đế vương ghẻ lạnh, đem đuổi ra ngoài quan ải, ngày ngày làm bạn với gió sương. Trong quá khứ, chính gã đã giúp đem quân của Trọng Đế vào kinh thành, ngay trước mắt tiên vương mà không ai hay biết. Tính ra cũng là một nhân vật có tiếng giỏi giang và thông minh, thủ đoạn chính trị vô cùng mạnh mẽ, tài hoa ngập trời.
Vũ Trọng Đế đăng cơ, liền ban cho Vũ Bí tước vị cao nhất, cấp cho binh lực, cùng các đại tướng của mình luyện binh ở thảo nguyên. Lần này thiên hạ loạn, Vũ Trọng Đế ngoài mặt tuy bảo thả Triệu Hà và Kim Liên, nhưng thực tế lại ban cho Vũ Bí. Có trời mới biết thằng này sẽ hành hạ các nàng tới mức nào. Một bên là mẹ của đứa đã khiến gã chịu nhiều tủi nhục, một bên là vợ. Vũ Bí và quân bắc doanh nhất định sẽ chiêu đãi hai người đàn bà này vô cùng “tử tế”.
– Vũ Bí tuy có công với tao, nhưng nói gì cũng là huyết mạch của nhà họ Vũ. Tao lần này giao hai ả kia cho hắn, xem như đã triệt để xóa đi cái dị tâm. Vũ Bí không có chí làm vua, nhưng lại rất thù dai. Từ việc hắn bị ghẻ lạnh mà đã giúp tao lật kèo Vũ Tuấn cũng có thể thấy rõ. Chắc mày hiểu mà Hổ.
Chu Hổ tất nhiên hiểu và khâm phục nước cờ này của Trọng Đế. Không những mượn tay Vũ Bí khử đi hai con cờ ác hiểm trong hậu cung, mà còn giúp tăng thêm lòng trung thành.
– Phục mày luôn. Thế gọi tao đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ để liên hoan xác thịt?
– Tất nhiên là có việc.
Trọng Đế búng tay, 19 người vợ vội vàng cởi hết quần áo, leo lên giường lớn chổng mông thành hàng. Cái tư thế mời mọc dâm đãng như vậy, như đang kích thích sự chịu đựng của Chu Hổ vậy. Nhất là âm đạo của các nàng, chẳng biết từ khi nào đã sạch cả lông. Của ai cũng nhẵn thín đẹp đẽ vô cùng.
– Chơi đi, tao sẽ từ từ giải thích.
Chu Hổ cũng chẳng khách sáo, hắn cởi đồ, vận công khiến cu dựng thẳng lên trời. Vũ Cơ đem khăn bịt mắt hắn lại, và nói:
– Hổ thúc cứ thoải mái vui vẻ nhé, hễ đoán đúng thì con sẽ thưởng cho ngài.
Chu Hổ không rõ thưởng là có ý gì, hắn tuy bịt mắt nhưng vẫn đi lại dễ dàng. Chỉ có thần thức thì đã bị Trọng Đế khóa chặt, tránh việc dùng tâm trí cảm thụ mà ăn gian. Đâm nhẹ một cái, Hổ mới hô lên:
– Thập Tam muội đây mà?
Bị Chu Hổ đâm lút cán trên giường, chính là Yến Phi – Yến Thập Tam. Nàng sướng quá nên gục xuống giường, khẽ rên rỉ khiến mấy nàng bên cạnh hâm mộ không thôi, hứng tình vô tận. Vũ Cơ thấy Hổ đoán đúng, liền chậm rãi quỳ xuống, banh đít hắn ra, đem lưỡi quét sâu vào hậu môn của hắn.
Bị kích thích từ hai vị trí, khiến Chu Hổ sướng như lên mây. Bên kia, Trọng Đế đang được hai cô con gái thổi kèn cũng nói:
– Mai mày đi phương nam một chuyến nhé, vận chuyển chút vật tư và tiền bạc cho họ. Thay tao chào hỏi Võ Thần và Bát Đại Kỳ Xà cho đàng hoàng.
– Chi vậy? Đéo đi đâu, cút mẹ mày đi. Tao mới lấy vợ, đi hoài coi chừng mấy nàng ngoại tình đó.
– Thằng trym teo như mày giờ mới chịu lấy vợ à? Cút con mẹ mày đi mới đúng. Kháng lệnh, tao xử trảm giờ.
Trọng Đế biết Chu Hổ giỡn, cũng cười quát:
– Có người muốn gặp mày.
– Ai cũng mặc.
– Mỹ nhân thì sao?
– Được, tao đi.
Trên giường, đã có đến 2 – 3 phi tần lên đến cực khoái. Vũ Cơ liếm đít của Chu Hổ đến mỏi của lưỡi, nhưng vì hắn toàn đoán đúng, nên nàng chỉ đành phải bất lực mà phục vụ thôi.