Phần 12: Trò chơi kết thúc và cái giá của tự do
Trong thư phòng của Vũ Trọng Đế, thái hậu Triệu Hà đứng đấy nghiêm nghị, diện cung trang rực rỡ, chứng minh cho thân phận tôn quý của mình. Đương kim hoàng thượng Vũ Trọng Đế nhàn nhã ngồi trên ghế, vừa phê duyệt tấu chương, vừa nhàn nhã cùng bà ta trò chuyện.
– Có biết vì sao ta gọi thái hậu đến đây chăng?
– Thứ cho Hà ngu muội, ý tứ của bệ hạ, ta nắm bắt không được.
Vũ Trọng Đế buông bút, đôi mắt rồng sâu thẳm chiếu vào tấm thân tuyệt đẹp của Triệu Hà, khiến bà ta chấn động không thôi. Tuy vẫn ôm mối hận giết con trong lòng, nhưng tâm lý của Triệu Hà luôn bị nỗi sợ hãi ám ảnh. 25 năm ròng sống trong cảnh giam lỏng, bị đối xử như một con búp bê tình dục, bị tước đoạt quyền lực đã khiến nàng sinh ra cảm giác thuần phục với Vũ Trọng Đế từ trong tiềm thức.
– Thiên hạ sắp loạn, ta đang nghĩ xem có nên trả tự do cho nàng.
Dù đã luyện đến Chí Tôn, nhưng Triệu Hà vẫn không kìm nổi sự vui mừng. Chỉ khi mất đi tự do, con người mới biết nó đáng giá tới mức nào.
– Nhưng…
Vũ Trọng Đế nở một nụ cười bí hiểm:
– Ta muốn nàng làm một việc.
– Mời bệ hạ chỉ dạy.
– Vào đi.
Có tiếng gõ cửa, hóa ra là cựu hoàng hậu Kim Liên.
– Vấn an hoàng thượng, thái hậu cát tường…
Giọng nói dễ nghe của Kim Liên vang lên, lảnh lót như sơn ca đang hót. Vũ Trọng Đế từ sau khi đăng cơ, chỉ giữ lại 2 người của triều đại cũ trong hậu cung của mình. Đó là thái hậu Triệu Hà và hoàng hậu Kim Liên. Mục đích của gã, ngay cả Chu Hổ cũng chẳng rõ, vẫn tưởng chỉ là để sỉ tục tiên vương đời trước, ngày ngày đụ vợ và mẹ của hắn ngay trước mặt hắn (mộ của tiên vương được xây cất ngay trong hậu cung).
– Kim Liên, Triệu Hà… ta thừa biết hai người ngày thường viếng mộ chồng (con), đều chỉ là lấy cớ gặp nhau rồi tìm cách làm sao để hãm hại ta.
Hai người phụ nữ bị nói trúng tim đen, nhưng chẳng tỏ vẻ gì cả. Họ sớm biết chuyện này sẽ bị phanh phui.
– Nhưng ta thân là hoàng đế, sẽ không chấp nhặt chuyện này. Hiện tại, sẽ trả tự do cho hai nàng. Nhưng nếu đối địch với ta, thì đừng mong được tha thứ. Thiết nghĩ, đến lúc ấy, hai nàng sợ là sẽ cầu xin ta giết phứt đi cho xong cũng nên…
Lời nói trần trụi, tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sát khí bất tận, làm Kim Liên và Triệu Hà run rẩy như hai con thỏ.
– Đổi lấy tự do, 2 người sẽ phải làm cho ta một việc.
Vũ Trọng Đế búng tay, từ sau màn đi ra một thanh niên trẻ tuổi, mang theo nét tương tự với Trọng Đế đến 7 – 8 phần. Đó chính là phân thân của gã.
Thuật điều khiển trong thiên hạ chia làm 3 trường phái.
Khống Thi Thuật, chuyên điều khiển xác chết. Loại thuật pháp này được coi là thấp kém nhất, chỉ dựa vào chút bản năng chiến đấu còn sót lại của xác chết mà điều khiển giết địch, không có ý thức tự chủ, hành động cứng nhắc. Trừ khi là xác của siêu cao thủ, hoặc các loài yêu thú ma tướng mới đáng giá.
Khôi Lỗi Thuật, chuyên điều khiển con rối. Cao cấp hơn thuật điều khiển xác chết, nhưng đòi hỏi phải biết cách luyện kim. 6 con rối Hóa Thần của Bạch Quân Nghi cũng thuộc về trường phái này. Ngoài sức mạnh vô biên ra, còn sở hữu nhiều loại thần thông đặc dị.
Cuối cùng, là Phân Thân Thuật. Phân Thân Thuật cũng chia làm sơ cấp và cao cấp. Sơ cấp chỉ là đem ấn ký linh hồn, đưa vào một xác chết, rồi điều khiển từ xa. Tu vi của các xác là cảnh giới cao nhất mà phân thân có thể phát ra. Còn phân thân cao cấp, là thứ mà Chu Hổ và Vũ Trọng Đế đang sử dụng. Yêu cầu xác chết phải có giờ, ngày, tháng sinh trùng với chân thân. Có thể tự động tu luyện, tu vi tăng trưởng không giới hạn, có ý thức riêng kết nối với ý thức của chân thân. Nhược điểm là chỉ có thể sử dụng mỗi lần 1 phân thân duy nhất.
– Hắn sẽ đưa hai nàng đến một chỗ. Ở đấy, các nàng sẽ phải phục vụ một đám đàn ông trong 100 ngày. Hết thời hạn, sẽ được tự do. Nhưng để an tâm, ta sẽ tạm thời tước đi pháp lực hai nàng.
Vũ Trọng Đế vung tay, đem pháp lực cấp Chí Tôn của Triệu Hà, và Hóa Thần của Kim Liên phong ấn lại. Trong vòng trăm ngày, họ sẽ chẳng khác gì hai nữ nhân bình thường. Phân thân của Trọng Đế, tiến tới, đánh ngất hai nàng vẫn còn đang trong trạng thái kinh sợ, vác họ lên vai rồi nhanh chóng mất hút.
– Tự do? Hai con đàn bà chúng mày, cứ tự nhiên nếm trải cái giá của nó đi nhé.
Trên giường lớn, sau khi hoang lạc điên cuồng, Bạch Quân Nghi và Kiếm Vô Tình đều đã mệt lả người. Họ đã làm tình liên tục với 7 thiếu niên suốt cả ba tháng ròng. Lần nghỉ ngơi trước kia, hình như là của 3 ngày trước thì phải.
Khoái lạc sung sướng bất tận không dứt, khiến hai nàng như lạc vào tiên cảnh, trầm mê vĩnh viễn. Trên thân thể các nàng, hiện tại vẫn đang nhớp nháp tinh dịch của đám nhóc. Từ trong ra ngoài, từ tóc đến răng, nhiều vô số kể.
Bạch Quân Nghi phóng tay chơi bời, mua đủ thứ thực phẩm bổ dưỡng, đan dược quý giá, giá trị lên đến vài chục nghìn lượng vàng, tẩm bổ cho 7 con đực. Lại có Kiếm Vô Tình liên tục đem tiên khí truyền vào thân thể, khiến cho trong vòng 2 tháng, 7 đứa nhóc đều đã phát triển vượt bậc, tiến vào cảnh giới đầu tiên của tu luyện – Cường Thể.
Bước vào con đường tu luyện, tuy chỉ là da lông, so ra chỉ bằng một binh lính cấp thấp trong quân đội, nhưng cũng đủ để chúng phục vụ hai con dâm nữ kia mà không lo chết gục trên giường.
Số lần làm tình… đếm không nổi.
Số lần xuất tinh… cũng đếm không xuể.
Số lượng tinh dịch và dâm thủy… lại càng khỏi tưởng tượng.
Bạch Quân Nghi thầm thở phào, may mà nàng đã chuẩn bị sẵn thuốc, chứ không khéo lại có thai với tụi nhỏ rồi cũng nên. Ngay cả Kiếm Vô Tình, người đã xem thường chuyện tình yêu, cũng rất không muốn có thai trong lúc này.
– Sắp tới, có lẽ chúng ta sẽ để mấy con quay lại.
Đám người A Cường thoáng vẻ vui mừng, nhưng nhanh chóng lại lưỡng lự. Bởi hai tháng qua, quả thật là quãng thời gian đẹp như trong mơ của chúng. Được ăn uống đầy đủ, trải nghiệm mọi mỹ vị nhân gian, rượu ngon thuốc bổ chẳng thiếu thứ gì, lại còn được đụ hai người phụ nữ đẹp như tiên.
Giờ bảo chúng quay lại cuộc sống nghèo khổ trước kia, thật chẳng cam tâm chút nào. Biết tỏng đám này mê luyến chuyện đụ đéo, rất có thể sẽ sẵn lòng bỏ cả gia đình, nên Bạch Quân Nghi mới chuẩn bị sẵn thêm một con bài.
– Ta không ép ai cả, ngay cả khi có ở lại, mấy đứa cũng chưa chắc có thể làm đệ tử của phái ta đâu. Nên mỗi đứa khi quay về, ta sẽ cấp cho một rương vàng, mang về mà cải thiện gia đình, xem như là lời xin lỗi với cha mẹ của mấy đứa vậy.
Quân Nghi nói là thật, vì thiên phú giường chiếu của bọn nhỏ tuy rất cao, nhưng trên con đường tiên thuật thì lại vô duyên rồi. Ngoại trừ Kiếm Man ra, thì 6 đứa còn lại, kiếp này có thể luyện đến Dẫn Khí đã là phước lắm rồi.
Án theo lời của Vô Tình mà nói, Kiếm Man vì từ bé sống với sói, nên trong lòng đối với tự nhiên có một sự tôn sùng không hề nhẹ, tâm sáng như gương, ngây thơ thuần phác như dã thú. Người như vậy, chẳng cần cốt cách cao, cũng đủ luyện đến Hóa Thần là ít.
Theo lời đề nghị của Quân Nghi, A Cường, A Cẩu, A Sĩ đều lựa chọn quay về cùng với vàng bạc châu báu. Chúng tuy mê mẩn quãng thời gian khoái lạc vừa qua, nhưng chẳng thể vứt bỏ cha mẹ già ở quê nhà được. Chỉ có A Minh, A Quý và A Đạt là lưỡng lự đến cùng.
– A Minh và A Quý mồ côi từ bé, lòng muốn theo ta cũng dễ hiểu… nhưng còn con thì tại sao?
Bạch Quân Nghi khẽ hỏi A Đạt, trong khi đang mân mê con cu dài to tướng của nó. Thằng bé trọc đầu lúc này mới bật khóc và bảo:
– Con nào muốn tu hành gì đâu… chẳng qua, cha con vừa mất, mẹ kế đã chiếm lấy tài sản rồi đẩy con vào chùa. Giờ con có về, họ cũng chẳng nhận vì đã phá giới mất rồi. Hu hu, mẹ thương thì cho con theo với…
Quân Nghi cảm động, nên đành giữ ba đứa nhỏ lại. Quyết định ngày sau sẽ để chúng làm nô bộc trong nhà.
– Thôi, đêm nay là đêm cuối cùng, chúng ta hãy tạo ra kỷ niệm đẹp nhất để A Cường, A Cẩu và A Sĩ sau này nhớ mãi đi nào.
Kiếm Vô Tình vì muốn đánh ta sự ảm đạm, nên mới đánh tiếng. Nàng bảo cả bọn đi tắm rửa sạch sẽ, thay đồ vào. Tiết mục cuối cùng sẽ do nàng đảm trách. Bảy cậu nhóc điển trai, tẩy trần sạch sẽ, vận vào y phục hoa gấm trông sáng sủa vô cùng. Hai nàng rất thích nhìn chúng trong những bộ trang phục đẹp đẽ.
Đêm đó, 7 thiếu niên tuấn tú đẹp trai cùng 2 người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ cùng nhau dạo phố, dưới ánh mắt quan sát đầy ngưỡng mộ của mọi người trong thành. Đến khi ra về, họ liền trả phòng cho khách sạn rồi biến mất không một dấu tích, khiến ai cũng tự hỏi, liệu có phải họ là những quý tộc lánh đời, đến thế gian ngao du hay chăng?
Cách thành thị phồn hoa vài chục dặm, trong một thung lũng đầy hoa đẹp như tiên cảnh, Bạch Quân Nghi và Kiếm Vô Tình quyến luyến không rời cùng đám nhóc. Họ làm tình ngay giữa thiên nhiên, dưới sự quan sát của trời đất, cây cỏ và muôn thú. Tình yêu cuồng nhiệt khiến dương vật và âm đạo gắt gao kết hợp, mãi chẳng muốn rời.
A Cường, A Cẩu và A Sĩ biết mình sẽ phải đi, nên đêm cuối cùng, chúng đã xin Quân Nghi loại thuốc cường dương mạnh nhất. Tác dụng phụ rất có thể sẽ khiến chúng mệt mỏi sau này, nhưng khi nghe lý do của A Cường, nàng lại vô cùng cảm động:
– Mẹ đừng lo, chúng ta sau này sợ rằng không có duyên gặp lại. Con muốn mẹ nhớ mãi chúng con. Mấy đứa kia có ở lại, mai này hãy phụng sự hai mẹ thật tốt, chớ có làm hỏng danh tiếng Thất Hổ chúng ta nghe chưa?
Đêm đó, ngay cả khi A Đạt, A Minh, A Quý và Kiếm Man đều đã gục ngã vì xuất tinh đến bảy tám lần, thì ba đứa kia cũng chẳng chịu đầu hàng. Đủ mọi tư thế có thể nghĩ ra, ba đứa nhóc quyết tâm cày nát mọi lỗ có thể đâm vào từ trên thân thể của hai người đàn bà này.
Khiến họ phải mãi mãi nhớ nhung.
– Sao hắn lâu quá vậy?
Kiếm Vô Tình và Bạch Quân Nghi đợi trên một đỉnh núi, cách thiên sơn thần giáo không xa. Ngày hẹn độ kiếp đã đến, Chu Hổ hứa sẽ tới trong thời gian giữa trưa, nhưng đợi mãi đến chiều vẫn chưa thấy bóng dáng.
Ba đứa nhóc sau khi được thả về, đã bị Quân Nghi xóa trí nhớ, thay vào đó là một đoạn ký ức giả tạo. Kiếp này xem như chẳng thể gặp lại nhau. Duy chỉ có 4 đứa ở lại, Kiếm Man đi theo Vô Tình, làm nhập môn đệ tử, đã bị nàng đưa về môn phái học tập những thứ cơ bản trước, ba đứa kia được Quân Nghi sắp xếp cho làm tạp dịch trong phái, chịu trách nhiệm dọn dẹp trang viên của nàng.
– Tỷ cũng không rõ… hắn đâu phải loại người trễ hẹn đâu…
Lời vừa dứt, một tia sáng đã lóe lên từ phía chân trời. Chu Hổ bay đi với vận tốc cao ngất, xé rách bức tường âm thanh, khiến thiên nhiên bị tàn phá nặng nề.
– Chào hai mỹ nữ.
Bạch Quân Nghi và Kiếm Vô Tình vô cùng hoảng sợ, vì Chu Hổ lúc này nhếch nhác trông như ăn mày. Tóc tai bù xù, quần áo rách nát, râu ria rậm rạp như đã vài tuần không tắm vậy.
– Ngài… ai mà lại có thể làm cho ngài ra đến mức này?
Chu Hổ cũng chẳng buồn dấu diếm, một hơi thở mạnh, kể rằng:
– Chính con mụ Nữ Tiên Quốc Chủ chứ ai.
– Hoa Vũ Tích? Nàng ta đánh ngài ra nông nỗi này ư?
Kiếm Vô Tình không hiểu, nhưng Bạch Quân Nghi thân là Tiên Vương, tất nhiên có sự lý giải với sức mạnh hơn nàng. Cái Tiên Vương Bảng là thứ xàm nhách nhất trên đời, ngay từ đầu đã chẳng có ai tin tưởng. Ngoại trừ ba hạng đầu ra, từ hạng 4 đến hạng 10 đều sàn sàn cỡ nhau cả. Từ hạng 11 đến hạng 29 lại càng loạn cả lên… hạng thấp không có nghĩa là yếu. Quân Nghi tuy chỉ xếp hạng 29, nhưng đánh với mấy tay bên trên cũng chưa chắc thua.
Chu Hổ và Vũ Trọng Đế là loại tồn tại quái vật trong 10 hạng đầu. Nếu bảo Chu Hổ bị Viên Vương Ba Đầu đánh bại thì còn nghe lọt, nhưng Nữ Tiên Quốc Chủ – Hoa Vũ Tích cũng là một trong 10 người hạng đầu, xét về thực lực dám chắc cũng chỉ ngang tay với Chu Hổ mà thôi.
– Cũng tại ta khinh suất. Cứ ngỡ sẽ thành công thuyết phục mụ ta tham gia kế hoạch của chúng ta, nhưng ngờ đâu lại bị tới 8 tên Thiên Quân vây công.
– 8 Thiên Quân?
– 8 Thiên Quân, đều là đàn ông, sống ngay trong hậu cung của ả đó, và đều là nô lệ của mụ cả.
Đến lúc này, Bạch Quân Nghi mới hiểu rõ, hóa ra Chu Hổ ngoài phải đánh nhau với Hoa Vũ Tích, còn phải xử lý đám nô lệ Thiên Quân của nàng ta nữa. Khác với 6 con rối Hóa Thần của nàng, khái niệm 8 Thiên Quân là khái niệm vô cùng đáng sợ. 8 thiên Quân là 8 con người sống sờ sờ ra đó, có đầy đủ nhân cách và trí tuệ.
Thiên Sơn Thần Giáo chỉ cần 1 Tiên Vương, 1 Thiên Quân và 12 Chí Tôn cũng đã đủ làm Chu Hổ nhức đầu rồi. Đằng này đến 8 Thiên Quân và 1 Tiên Vương. Còn mạng chạy đi cũng là phước lắm chứ.
Tất nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán của nàng. Chu Hổ đúng là ghét phiền phức và có thói quen suy tính thiệt hơn trước khi hành động, nhưng sức mạnh thật sự của hắn đáng sợ hơn nhiều. Nếu muốn, hắn quả có thể hủy diệt cả giáo phái của nàng lúc nào cũng được. Trong lần hành động này, tuy bị đánh cho chạy như chó, nhưng Chu Hổ cũng thành công giết đi 1 Thiên Quân, và đập cho Hoa Vũ Tích nằm liệt giường vài năm.
– Thôi bỏ đi… vị này là Kiếm Ma – Kiếm Vô Tình đúng chứ?
– Ra mắt Đại Lực Thần, đúng là tiểu nữ.
Thiên Quân gặp Tiên Vương, đều phải tỏ vẻ kính trọng. Đây là quy tắc ngầm, chứ không dễ bị lấy cớ đập chết tươi thì đừng có mà kêu trời trách đất.
Kế đến, chính là quá trình độ kiếp đầy gian nan. Từ Hóa Thần đến Chí Tôn, phải trải qua 100 ngày lột xác vô cùng đau đớn, nếu thất bại tu vi mất sạch. Từ Chí Tôn đến Thiên Quân, phải trải qua phong hỏa đại kiếp, nếu thất bại sẽ bị lửa từ óc mọc ra, gió từ lưng thổi đến, đánh cho thịt nát xương tan. Còn từ Thiên Quân đến Tiên Vương, phải trải qua cửu trọng thần lôi, một khi gục ngã, chết không chỗ chôn, hồn phi phách tán.
Tuy nhiên, Kiếm Vô Tình đã có chuẩn bị sẵn sàng. Ba năm trời tích súc của nàng, đủ cho tỷ lệ tăng đến gần 60%. Vậy là đã quá nhiều. Đã thế còn có Chu Hổ và Bạch Quân Nghi trợ lực, chẳng sợ người khác đến phá, tâm lý cũng vô cùng ổn định.
Lần này, chỉ sợ thiên hạ lại sinh ra thêm một vị Tiên Vương.
… Bạn đang đọc truyện Chu Hổ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/chu-ho.html
Trong hậu cung, Vũ Trọng Đế cảm thấy hết sức vui mừng, bởi Chu Hổ sau khi quay về, đã mang thêm hai nhân vật vô cùng đắc lực.
Đầu tiên phải kể đến Kiếm Ma – Kiếm Vô Tình. Một vị Tiên Vương hàng hiệu, vừa mới đột phá. Nắm giữ chiến lực vô cùng đáng sợ, sắt bén vô song, tuyệt chẳng kém một đấng nam nhi.
Kế đó, chính là phân thân của Chu Hổ.
Cái phân thân này, hiện đã là cấp Hóa Thần. Ai nghe qua quá trình tu luyện của nó, cũng phải rợn người. Vỏn vẹn 1 năm rưỡi, từ Cường Thể leo đến Hóa Thần, có nói ra cũng chẳng ai tin. Nhưng sự thật lại đúng là vậy.
Trong tu luyện cần có 3 thứ tốt:
– Thiên phú thật tốt.
– Công pháp thật tốt.
– Sư phụ thật tốt.
Trong đó, thiên phú chỉ là thứ yếu. Có một vị sư phụ giỏi, dù đần như heo cũng sẽ trở nên rất mạnh. Chu Hổ vì muốn để phân thân nhanh chóng tu luyện môn thần công mà hắn đã cất giấu từ lâu, nên đã dùng toàn bộ tài sản của mình cùng 1/10 quốc khố của Vũ Thiên Quốc. Có thể nói, thành tựu của cái phân thân kia chính là từ tiền bạc mà đắp lên cao.
Ngay cả khi có sở hữu thiên phú nhất đẳng, cũng chẳng có phái nào dám chi tiền như vậy để đào tạo cả. Thà rằng luyện lâu một tí, chứ số tiền rút ngắn thời gian, đủ để đào tạo ra vài cao thủ Hóa Thần rồi.
– Mày tính cho nó học thứ đó?
– Ừm, tao nhịn lâu rồi. Giờ mới có thể đem ra sử dụng.
Đêm đến, Vũ Trọng Đế bày tiệc để chúc mừng Kiếm Vô Tình tấn chức Tiên Vương. Cả căn phòng sáng choang, nơi nào cũng dát đầy những vàng, trân châu bảo thạch đính cả lên tường để tăng thêm độ sáng, khiến người quanh năm khổ tu như Vô Tình, hay người chỉ có chút tư sản như Quân Nghi phải mở mang tầm mắt. Độ xa xỉ vượt qua tầm hiểu biết của con người.
Nơi này là một mật thất được xây dựng ngay bên dưới hậu cung, thường thì người lạ sẽ chẳng được vào, nhưng Vô Tình và Quân Nghi lại là hai ngoại lệ.
Đêm nay, chỉ sợ tránh không khỏi một phen cuồng nhiệt. Vừa vặn hai nam hai nữ, lại vốn chẳng ngại chuyện tình dục, thì cớ gì mà phải ngượng ngùng?
Bữa tiệc trôi qua rất nhanh, êm đềm và vô cùng vui vẻ.
– Cảm ơn bệ hạ và Hổ ca đã chiêu đãi, khiến muội cảm thấy hết sức vinh hạnh.
– Tình muội chớ có khách sáo. Chúng ta hiện tại đã chung một chiến tuyến, trước sau cũng thành người một nhà cả mà.
Vũ Trọng Đế không hổ là dân chơi trò chính trị, mỗi từ nói ra đều cố ý đem Kiếm Vô Tình xích lại gần mình hơn. Ngay cả vị trí ngồi cũng đang ngồi cạnh, thằng này từ đầu, cứ cố ý mượn rượu rồi ôm eo Kiếm Vô Tình, khiến nàng phải không ngừng uốn éo vì nhột nhạt.
– Nhưng nói trước, lần hành động này muội chỉ tham gia với tư cách cá nhân. Kiếm Tông vẫn chưa phải là của muội, nên chuyện kết minh ngoài sáng tạm thời để sang một bên đi.
– Kiếm Tông hiện tại nằm trong tay ai?
– Sư phụ muội, Kiếm Thánh qua đời hơn 10 năm. Ai cũng nghĩ quyền lực đang tập trung trong tay đám nguyên lão… nhưng thực ra, người khống chế cả phải chính là sư mẫu của muội.
– Vợ của Kiếm Thánh? Chẳng phải Kiếm Mẫu – Tiêu Tử Linh đó sao?
Chu Hổ giật mình, hắn quả nhiên có biết người này.
– Huynh biết bà ấy?
Chu Hổ nào dám khoe, trước kia vì ve vãn bà ta nên đã bị Kiếm Thánh truy sát cả tháng trời cơ chứ?
– Thôi nào các người, cơm no rượu say rồi, ai muốn hoạt động tí không?
Bạch Quân Nghi đột nhiên cười xen vào, ba người kia dùng chim cũng biết nàng đang ám chỉ chuyện gì. Kiếm Vô Tình thì còn chưa quen lắm, vì bảy thằng nhóc kia là thứ mà nàng có thể điều khiển được, nhưng hai thằng cha trước mặt, tùy tiện một tên cũng đủ làm mình mệt mỏi rồi.
– Tình muội nghĩ sao?
– Muội… muội không có ý kiến.
– Vậy thì vui rồi, chúng ta giao lưu tí xem như là làm quen đi nhé.
Vũ Trọng Đế rõ ràng rất thích nàng ta, từ đầu đến cuối làm bộ dáng xởi lởi vô cùng thân thiết.
– Đế ca cẩn thận… coi chừng bị nàng ta hút khô đấy.
Bạch Quân Nghi nửa đùa nửa thật, khiến Vô Tình đỏ ửng cả mặt. Thái độ khi đứng trước hai con đực đầy nam tính và kinh nghiệm, hoàn toàn khác với khi vui vẻ cùng bảy chú ngựa hoang kia. Nàng hoàn toàn bị họ áp đảo, từ khí thế cho đến thực lực.
– Ta nghĩ muội mới phải cẩn thận… kẻo chảy hết nước mà chết thì đúng hơn.
Chu Hổ đang đứng cạnh, suồng sã thọc tay vào quần nàng từ phía sau, xoa nắm cặp mông to bản rồi móc cả ngón giữa vào âm đạo khiến Quân Nghi giật thót cả mình.
Nét hồng dần ửng đỏ trên mặt các nàng, khiến hai người đàn ông nhìn nhau cười dâm tiện.