Chương 2 – Phần 90
Trịnh Minh Đường sau khi về nhà mới nghe nói đến chuyện này, hôm nay sau khi họp ở huyện xong, Trọng Hải đang cùng Trịnh Minh Đường ngồi nói chuyện phiếm, đương nhiên Trọng Hải cũng đề cập gì đến chuyện tai nạn xe cộ của Đinh Nhị Cẩu, ông ta chỉ nói là thay mặt Đinh Nhị Cẩu nói lời xin lỗi tới bí thư huyện Trịnh Minh Đường, bởi vì lúc ấy Đinh Nhị Cẩu không biết Trịnh Tam Gia là con của bí thư.
Đánh trống kêu thì đâu cần búa tạ, nghe lời nói là cũng hiểu được ý tứ rồi, Trịnh Minh Đường nghe được trong câu nói của Trọng Hải có vẻ bất mãn dù ông ta không nỏi thẳng ra, nhưng lúc đó Trịnh Minh Đường không có tìm hiểu kỹ nguyên nhân, cho nên ông chỉ trả lời qua loa là chuyện này sẽ gặp Trịnh Tam Gia hỏi cho rõ.
Nhưng khi Trịnh Minh Đường nghe xong chân tướng sự việc thì ông ta cơ hồ không đứng dậy nỗi.
– Chuyện cậu nói là sự thật?
Trịnh Minh Đường nhìn thư ký Tưởng Minh Kiệt của mình, người thư ký này đối với ông ta một mực trung thành và tận tâm, với lại cùng người nhà của mình quan hệ rất tốt, đặc biệt là khá thân thiết với Trịnh Tam Gia, khi đã biết rỏ ràng sư việc, Trịnh Minh Đường chỉ đành vì con mình che lấp, chứ không có khả năng lại bỏ viên đá xuống giếng đánh động được.
– Vâng thưa bí thư đó là sự thật.
Tưởng Minh Kiệt cúi đầu nói tiếp:
– Nhưng bất quá vụ án này cảnh sát tra xét cũng không có gì tiến triển cả, với lại cũng không có chứng cớ để chứng minh đây là âm mưu của Trịnh Tam Gia, cùng lắm chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
– Cậu cho rằng là trùng hợp, nhưng người khác thì đâu có nghĩ vậy, vừa rồi chủ tịch Trọng không hề nói gì đến chuyện này, đó là người ta đã lưu lại mặt mũi của tôi lắm rồi, thằng nghiệt súc này, cậu gọi điện thoại cho hắn, bảo cho hắn biết đêm nay phải về nhà ăn cơm, nếu hắn không trở về nhà, sau này cũng không cần về nữa, chính sự không làm, chỉ biết đi khắp nơi gây tai hoạ.
Trịnh Minh Đường thở hồng hộc nói, dõi theo người thư ký mở cửa đi ra ngoài, ông ta tựa lưng vào ghế sa lon, ngửa đầu về phía sau, ông cảm thấy mình rất mệt mỏi, không riêng gì đối phó trong quan trường, còn phải lo toan cho gia đình, có ba đứa con, đứa đầu thì đã xuất ngoại định cư, đứa thứ hai thì công tác tại Bắc Kinh, duy chỉ có đứa út này là loại bùn nhão không thể nào dính lên tường được, đã vậy tại huyện Hải Dương lại còn tham gia vào băng nhóm xã hội đen, đây không phải là muốn chết hay sao? Bí thư Trịnh Minh Đường có một linh tính nếu như có một ngày mình rớt đài, nhất định là do bị ảnh hường từ thằng con út này, cho nên đêm nay ông muốn cùng với con trai nói chuyện phải trái mới được.
…
Ngày hôm sau, Điền Ngạc Như đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào nhiều lần, nhưng bên trong có người đang viếng thăm hắn nên không thể bước vào trong.
Đêm hôm đó cô chờ nhưng không có nhận được điện thoại hoặc là tin nhắn của Đinh Nhị Cẩu, nhưng mắc kẹt là Hoắc Lữ Mậu đang ở trong nhà, cô không tiện tỏ ra sự lo lắng, rồi cũng đã quên chuyện nà, nhưng cho tới hôm nay, cô mới nghe chồng mình Hoắc Lữ Mậu nói Đinh Nhị Cẩu đã xảy ra tai nạn xe cộ, vào cái đêm rời khỏi nhà của mình.
Mãi cho đến khi trông thấy Trương Cường từ đầu hành lang bước đến
– Đồn trưởng Trương, anh cũng tới thăm Đinh Nhị Cẩu à.
– Ồ.. chị Điền, chị sao lại ở chỗ này?
– Ừm.. thì cũng vừa nghe ông Hoắc nói Nhị Cẩu xảy ra tai nạn xe cộ, dù sao trước kia cũng là đồng sự, nên tôi tới thăm hắn, còn anh… cũng vậy sao..
– Đúng vậy, tôi nghe các đồng chí công an trên huyện nói, hiện tại từ trên xuống dưới đều đang bận rộn vất vả vì chuyện này, là vì do chủ tịch huyện rất chú ý đến vụ án, trưởng công an huyện Trần cũng đau đầu muốn phát điên lên rồi, nhưng đến giờ một chút manh mối cũng đều không có, tôi cũng tranh thủ thời gian lên thăm cậu ấy một chút, chúng ta đi vào thôi.
Lúc này Điền Ngạc Như mới hòa cùng Trương Cường bước vào trong phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu.
Mỗi người đều cầm theo giỏ trái cây cùng lúc lấy ra, trong lúc này Kha Tử Hoa từ thành phố Bạch Sơn đã tới hồi nãy giờ đang cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện.
– Anh Kha, anh cũng đã tới. – Trương Cường chào hỏi Kha Tử Hoa.
– Xin chào, đồn trưởng Trương Cường, chúc mừng nhé, so với tôi, anh leo lên chức còn nhanh hơn. – Kha Tử Hoa vừa cười vừa nói.
– Có gì đâu mà leo nhanh, tôi chỉ là một đồn trưởng ở tại địa phương nhỏ bé, còn anh thì là đang làm đồn trưởng ở trên thành phố, không thể so sánh như vậy được… – Trường Cường khiêm tốn nói.
– Úi trời ời, hai người có lương tâm không vậy? Em đang là người bệnh, các anh là đến thăm em, chứ không phải là đẩy đưa lẫn nhau a. – Đinh Nhị Cẩu nằm trên giường bất mãn nói.
Kha Tử Hoa cùng Trương Cường hai người nhìn nhau nở nụ cười.
– Còn cười nữa hả! Uả chị Ngạc Như… chị cũng rãnh rổi hay sao mà đến thăm em vậy.
– Em không sao chứ, có bị thương tích ở đâu không?
Thái độ quan tâm của Điền Ngạc Như có chút hơi quá, nếu người ngoài nhìn vào ai mà không đoán ra tình cảm của cô, vì vậy Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian đánh trống lãng sang chuyện khác:
– Chị Ngạc Như, chị có nghe đồn trưởng Hoắc nói đã tìm ra được người đụng em chưa?
– Hừ… việc của ông ấy, chị chưa bao giờ hỏi tới, nếu muốn hỏi thì chính em hỏi ông ấy đi, đêm hôm đó chị đã ngăn lại không cho em uống thêm rồi, em thì ham uống, lão Hoắc thì cứ như chuốc rượu em, bộ em không nhìn ra à.
– Không có a, em thấy đồn trương Hoắc rất tốt, đã lâu rồi mới gặp lại, uống chút rượu tính toán cái gì chứ.
Đinh Nhị Cẩu tuy nói ra như vậy, nhưng trong lòng hắn rùng mình, lập tức liền mang chủ đề dời đi.
Qua nửa giờ, Trương Cường còn có việc nên từ giã đi trước, nếu Trương Cường đi thì Điền Ngạc Như cũng không tiện tiếp tục ở lại, vì vậy cô cũng đành chia tay với Đinh Nhị Cẩu.