Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 2

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 2


Chương 2 – Phần 80

– Con mẹ nó chứ! Nếu ông còn muốn làm cảnh sát, đem thằng kia bắt nhốt lại cho tôi, dám đụng xe của tôi, việc này tôi không để yên đâu.
Trịnh Tam Gia một tay nắm lấy cổ áo cảnh sát giao thông, một tay quơ quơ nắm đấm, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chân bước lảo đảo, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ té ngã sấp xuống.

– Tam Gia … nhiều người ở đây, không phải là chỗ nói chuyện, anh trước buông tay ra đã, chứ cứ như thế này thì tôi không có cách nào làm việc được.

Đinh Nhị Cẩu vừa mới vừa đi tới gần, vừa vặn nghe thấy viên cảnh sát giao thông nhỏ giọng năn nỉ nói với Trịnh Tam Gia.

Tạ Hồng Cử đang theo sát sau lưng Đinh Nhị Cẩu, hai người cùng nhìn nhau, thấy viên cảnh sát giao thông quen biết với Trịnh Tam Gia, cũng khó mà trách, tại huyện Hải Dương, Trịnh Tam Gia là người nổi danh thường xuyên tụ tập cùng đám côn đồ quậy phá, mọi người đều biết hắn là con trai của Trịnh Minh Đường, cho nên hắn mắc sức tung hoành không ai dám đụng đến, ngược lại coi như hắn cũng có một thế lực ở huyện Hải Dương rõ ràng hợp lý.





Đinh Nhị Cẩu âm thầm lấy điện thoại ra nhắm ngay viên cảnh sát giao thông cùng Trịnh Tam Gia ghi hình thu lại,.

– Tôi bất kể, con mẹ nó, ông lôi thằng này ra, tôi phải đập hắn một trận, rồi còn phải bồi thường xe của tôi nữa.

Trịnh Tam Gia nắm thật chặc cổ áo cảnh sát giao thông không chịu thả, Tạ Hồng Cử tiến lên bắt đầu khuyên bảo.

– Anh Trịnh trước buông tay ra đi, tôi là Tạ Hồng Cử, chúng ta đã từng ăn cơm chung với nhau đấy, còn nhớ tôi không?

Tạ Hồng Cử đi đến bên cạnh bọn họ, tiến lên khuyên Trịnh Tam Gia đang thở hồng hộc.

Trịnh Tam Gia ngẩng đầu sơ qua Tạ Hồng Cử, hắn gằn giọng nói:

– Anh Trịnh? Con mẹ nó, mày là ai ? Có tư cách gì mà gọi tao là anh Trịnh? Ở huyện Hải Dương này ai cũng gọi tao là Tam Gia, mày dám kêu tao là anh Trịnh, con mẹ mày là ông lớn nào hả?

Dường như là tiếng gọi của Tạ Hồng Cử xem như là chọc tổ ong vò vẽ, Trịnh Tam Gia bàn tay buông lỏng cổ áo viên cảnh sát giao thông ra, nắm bắt được trên đầu tóc của Tạ Hồng Cử giất mạnh, làm cho Tạ Hồng Cử ray rức đau đớn, Đinh Nhị Cẩu thoáng cái ngẫn người, cái gì mà người khuyên can ngược lại thành người bị hại.

– Tam Gia, buông ra … Tam Gia, buông ra …được không.

Tạ Hồng Cử cũng biết cùng với người thô lỗ như vậy, không có cách nào mà nói phải trái được, chỉ có thể là nhượng bộ trước, nhưng Trịnh Tam Gia cũng chưa hả dạ, hắn thò bàn tay còn lại dùng sức tiếp theo đánh một cái tát vào mặt Tạ Hồng Cử, lúc này Đinh Nhị Cẩu thấy tiếp tục như vậy thì không ổn, phải tìm cách kéo ra, nếu không thì Tạ Hồng Cử có thể bị đánh bầm dậm không ra người nữa.

Với tình hình như thế này là khuyên can không được rồi, Trịnh Tam Gia nắm chặt đầu tóc Tạ Hồng Cử đã có vết máu chảy ra, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy như thế liền giận dữ, từ sau lưng của Trịnh Tam Gia, hắn cũng nắm lấy đầu Trịnh Tam Gia, nhảy lên dùng sức kéo mạnh một phát, Trịnh Tam Gia bất ngờ bị tập kích, hắn ta càng đau đớn thì trong tay càng bấu tóc Tạ Hồng Cử chặc hơn, rồi kéo xuống cùng nhau té ngã trên mặt đất.

Đinh Nhị Cẩu coi như xong chuyện khi Trịnh Tam Gia nằm một đống trên đất, hắn buông tóc của Trịnh Lão Tam ra, đứng dậy đở Tạ Hồng Cử, đúng lúc này Trịnh Tam Gia lại lồm cồm ngồi dậy, rất nhanh ôm lấy cái chân Đinh Nhị Cẩu, há mồm cắn mạnh lấy, mặc dù là cái quần Đinh Nhị Cẩu tương đối là dày, nhưng vết răng của Trịnh Tam Gia như là xuyên qua làm đứt thịt chảy máu.

Đinh Nhị Cẩu lúc này nổi điên lên, hắn nhấc chân phải lên hung hãn đá liên tiếp mấy cái vào trên mặt của Trịnh Tam Gia, lập tức máu mũi của thằng này chảy ròng ròng, do đau qua nên Trịnh Tam Gia cũng cũng buông lỏng cái chân Đinh Nhị Cẩu ra, hắn vừa nâng Tạ Hồng Cử đứng dậy trở về nhà hàng, vừa nghỉ thầm “ thực mẹ nó quá uất ức đi, dám cắn tao hả.”

– Chủ tịch… thư ký của ông rất có bản lĩnh. – Lâm Đức Vinh cười nói với Trọng Hải.

Trọng Hải lắc đầu cười khổ, chuyện này coi như “ tốt “ rồi, không bao lâu, trong vòng toàn huyện mọi người sẽ biết thư ký của đại chủ nhiệm cùng với chủ tịch Huyện đánh nhau với con trai của bí thư Huyện ủy, hừ… vở tuồng này có màn hay để xem rồi.

– Người trẻ tuổi, có chút nhiệt huyết tốt.

Lâm Đức Vinh nói lấy lòng Trọng Hải, vì thư ký của người ta cứu được thư ký của mình, vốn đây là chuyện xấu hổ chết người rồi …

Đúng ra buổi cơm này rất vui vẻ, nhưng nào ngờ lại bị thằng Trịnh Tam Gia lưu manh này phá hỏng mất, vì vậy Lâm Đức Vinh cùng Trọng Hải cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, Lâm Đức Vinh gọi lái xe đưa mình và Trọng Hải trở về nhà, còn Đinh Nhị Cẩu thì mang theo Tạ Hồng Cử đi đến bệnh viện băng bó.

Lái xe chiếc Santana cũng không có việc gì, hồi nãy chỉ là tạm thời bị choáng ngất đi giờ đã tỉnh lại, nhưng hai chiếc xe thì hư hỏng không nhẹ, còn về phần của Trịnh Tam Gia bị Đinh Nhị Cẩu đập cho một trận, lâu nay khắp huyện Hải Dương này toàn là người ăn đòn của hắn, cho nên lúc này Trịnh Tam Gia cũng không đoái hoài gì tới bắt tài xế Santana bồi thường, mà hắn chỉ giận dữ quyết tìm ra tông tích kẻ đánh hắn.

Trịnh Tam Gia ngồi ở bên lề đường, dùng một cuộn giấy dùng để cầm máu che mặt lại, ngồi bên cạnh là cô bé mặc quần áo diêm dúa kia.

Đúng lúc này Hoắc Lữ Mậu mặt mũi buồn bực ngồi chồm hổm trên mặt đất xem xét vết thương của Trịnh Tam Gia, ngày trước khi còn ở thị trấn Lâm Sơn, thì ông ta cũng nghe danh thằng Trịnh Tam Gia là thứ lưu manh côn đồ, không nghĩ tới có một ngày chính mình lại phải xử lý chuyện này cho hắn ta, cho nên cảm thấy rất khó giải quyết, ông liền gọi điện thoại xin chỉ thị trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ, nhưng khi Trần Quân Vĩ nghe là chuyện của Trịnh Tam Gia, cũng lờ đi, chỉ nói một câu là để cho Hoắc Lữ Mậu tự xử lý lấy.

” Tự mà xử lý, mình giờ có thể làm sao đây? ”

Hoắc Lữ Mậu nhăn nhó suy nghĩ đến.

– Tam Gia, cậu có biết người đánh cậu là ai chưa? – Hoắc Lữ Mậu hết cách rồi, chỉ đành gượng gạo hỏi.

– Hoắc Lữ Mậu, ông hỏi nhảm gì vậy, nếu biết là ai, tôi đâu có cần ông điều tra? Ông làm sao tôi không cần biết, tranh thủ thời gian tra xét, nếu điều tra không ông cũng đừng có làm đồn trưởng Thành Quan nữa.

Trịnh Tam Gia không có nể nang gì Hoắc Lữ Mậu, cũng không trách được, ngay cả trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ mỗi lần hắn gọi là còn chạy đến, huống chi là một đồn trưởng Thành Quan nho nhỏ, cho nên trong mắt của Trịnh Tam Gia căn bản không hề ngó tới Hoắc Lữ Mậu tồn tại.

Hoắc Lữ Mậu rất bực bội, nhưng lại không tiện phát tác ra, mặt lạnh đứng dậy đi tới cạnh bên viên cảnh sát đi cùng.

– Đồn trưởng, việc này sợ là có phiền toái rồi đấy. – Viên cảnh sát nhìn Trịnh Tam Gia, lặng lẽ đi đến bên cạnh Hoắc Lữ Mậu, nhỏ giọng nói.

– Có chuyện gì, tiệm cơm có camera sao? Ai đánh vậy? – Hoắc Lữ Mậu thấp giọng hỏi.

– Đang xem camera, nhưng em vừa mới điều tra sơ qua cùng với người cảnh sát giao thông xử lý tai nạn, anh ta nói là có một người tên gọi là Tạ Hồng Cử đến khuyên can thì bị Trịnh Tam Gia nắm tóc, một người khác là vì cứu Tạ Hồng Cử nên đánh Trịnh Tam Gia.

– Tạ Hồng Cử? Tạ Hồng Cử là ai ?

– Hình như là thư ký của đại chủ nhiệm Lâm Đức vinh. – Cảnh sát nhân dân nói.

– Cái gì? Con mẹ nó việc này xem ra bản án này là khó làm rồi, chuyện này cậu không cần nói cho người khác biết, cứ điều tra rõ ràng rồi hãy nói sau.

Hoắc Lữ Mậu nhíu mày nói ra, ông ta cầm bộ đàm đi vào phòng quan sát camera của nhà hàng Hải Dương

Đinh Nhị Cẩu mang Tạ Hồng Cử đến bệnh viện, sau khi y tá thoa thuốc trên đầu và mặt, hắn đều chụp hình lại tại vì hắn có học về luật pháp, những bức ảnh này là chứng cớ bảo tồn phải có.

Chân hắn cũng bị cắn ra vết máu, con mẹ nó, thằng Trịnh Tam Gia thật đúng là một con chó điên, người lớn như vậy, muốn cắn thì cắn …

– Trường Sinh, hôm nay may mắn mà có em, thằng Trịnh Tam Gia đầu bò này thật sự là không biết trắng đen gì cả, em chờ xem, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn thằng đầu bò này sẽ gây tai hoạ cho cha của hắn. – Tạ Hồng Cử oán ghét nói.

– Ui.. những thằng con ông cháu cha này đâu có biết là cha mẹ của bọn chúng lăn lộn vất vả như thế nào để có được địa vị như ngày hôm nay, sau này bọn họ gặp chuyện không may vì đám con ngu dốt là rất bình thường. – Đinh Nhị Cẩu thở dài.

– Này Trường Sinh, thằng Trịnh Tam Gia không chỉ đơn giản là con trai của bí thư huyện ủy, hắn còn là người của xã hội đen chuyên gây tai hoạ đấy, anh đoán chừng mấy ngày tới, hắn còn có thể tìm chúng ta kiếm chuyện phiền phức, em hãy cẩn thận một chút, còn anh sẽ gặp chủ nhiệm Lâm xin nghỉ phép, trở về quê tránh tạm vài ngày.

Tạ Hồng Cử rất lo lắng bất đắc dĩ nói, bởi vì dù sao viên cảnh sát giao thông cũng nghe được tên của mình rồi, hơn nữa hiện trường còn có nhiều người nhìn thấy, nếu như Trịnh Tam Gia muốn biết lúc ấy là ai đánh hắn, rất dễ dàng liền có thể tìm đến Tạ Hồng Cử hỏi, còn Đinh Nhị Cẩu vì bênh vực Tạ Hồng Cử mà ra tay đánh Trịnh Tam Gia, vì thế nên Tạ Hồng Cử không thể không nhắc nhở.

– Anh Hồng Cử, không nghiêm trọng như vậy chứ, dù sao em là người cô đơn một mình, nếu Trịnh Tam Gia muốn gây chuyện, cứ để cho hắn đến ủy ban huyện tìm em là được, không có việc gì đâu, anh không cần lo lắng đến cho em.

– Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, người quân tử dễ đối phó, kẻ tiểu nhân khó phòng.

Hoắc Lữ Mậu cẩn thận nhìn qua hình ảnh camera bên ngoài tiệm cơm, đây là hiện trường tai nạn giao thông, nhưng khi nhìn thấy một người thì ông ta biến sắc, bởi vì người ông thấy được chính là Đinh Nhị Cẩu, thằng nhóc này như thế nào lại tới nơi này, lại chuyển tới một hình ảnh khác, Đinh Nhị Cẩu cùng đi với một người từ đằng sau, hình ảnh rất rõ ràng đó là Tạ Hồng Cử đã khuyên can Trịnh Tam Gia nhưng lại bị đánh, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới ra tay, với lại lúc Trịnh Tam Gia cắn Đinh Nhị Cẩu, thì khi ấy Đinh Nhị Cẩu mới ra tay ác độc.

– Đồn trưởng, chính là chỗ này, chính chỗ này là thằng đánh Trịnh Tam Gia. – Một cảnh sát chỉ vào hình ảnh nói ra.

Hoắc Lữ Mậu trừng mắt liếc hắn một cái liền mắng:

– Tôi không phải mù cũng nhìn thấy rồi, cậu la hét om sòm cái gì?

Viên cảnh sát không biết vì chuyện gì Hoắc Lữ Mậu bỗng nhiên nổi quạu, hắn biết điều nêm ngậm miệng lại thin thít.

Hoắc Lữ Mậu đã nghe nói Đinh Nhị Cẩu được điều đến huyện công tác, nhậm chức làm thư ký chi chủ tịch Huyện mới, ông ta mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, còn chưa kịp liên hệ với Đinh Nhị Cẩu, và chính ông cũng không nghĩ tới là mình đến đồn Thành Quan nhận xử lý vụ án đầu tiên thì lại có dính dáng đến Đinh Nhị Cẩu.

Ông liền mở cửa ra ngoài, bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng