Chương 2 – Phần 72
Trên đường về, Trọng Hải chăm chú ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ xe lướt qua, trên khuôn mặt mặt rất là ngưng đọng, Đinh Nhị Cẩu chuyên tâm lái xe, cũng không dám nói gì.
– Này, đối với những tình huống xảy ra trong ngày hôm nay như vậy, có phải cậu đã rất quen thuộc nhưng không muốn nói ra? Có ý kiến gì không? – Trọng Hải đột nhiên hỏi.
– Ưm… chủ tịch, có một số việc không phải giải quyết một lần là sẽ lập tức có thể thay đổi ngay được, tuy những vấn đề này chủ tịch có thể phiền lòng khó chịu, nhưng thật ra cũng có chuyện nặng, chuyện nhẹ đấy.
Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ một hồi mới nói, đúng ra hắn cũng muốn có ý kiến của mình nhưng làm như thế thì giống như là một kẻ phụ hoạ, Trọng Hải chưa hẳn là để mắt đến hắn, đối với một kẻ mới bắt đầu ra đời trong chốn quan trường như Đinh Nhị Cẩu thì dùng cách nào để nhìn ra vấn đề và cách xử lý vấn đề rất quan trọng, cho nên thời gian gần đây hắn tham khảo khá nhiều sách báo các bài xã luận hoặc trên mạng của những người đi trước đúc kết kinh nghiệm truyền lại, cũng có tác dụng mở mang hữu ích cho trí óc của hắn khá nhiều.
Đương nhiên, đó chỉ là có tác dụng tham khảo, không thể nào rập khuôn với những lời trích dẫn, do đó đừng trên góc độ vị trí của Đinh Nhị Cẩu, hắn không cho là đúng hay sai vì hắn chẳng có trách nhiệm về những chuyện này, nếu Trọng hải hỏi đến thì hắn can đảm nói, còn tiếp thu như thế nào, thì đó là chuyện của Trọng Hải rồi.
– Cậu nói như thế là có ý tứ gì? – Trọng Hải hỏi tiếp.
– Chủ tịch, chuyện là như thế này, chỉ còn có hơn mười ngày nữa là đã bước sang năm mới rồi, chuyện phải làm duy nhất là đi thăm viếng, theo như em được biết, bí thư Trịnh Minh Đường đã hơn nửa tháng nay không có mặt ở huyện, ông ta giao phó tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho chủ tịch, trong thời gian này lãnh đạo nào cũng bận rộn lo chuẩn bị quà cáp đến với các lãnh đạo cấp trên của mình, không có ai như chủ tịch vào thời điểm này lại xuống tìm hiểu tình hình ở các thôn trấn cho nên em cảm thấy…
– Cho nên cậu cảm thấy tôi cũng nên giống như bọn họ đi tìm hiểu đút lót với cấp trên của mình?
Trọng Hải bực bội tức giận nói, nhưng là trong lòng ông ta cũng tinh tường là Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng, mặc dù mình có người chú làm cán bộ cấp cao đấy, nhưng vừa rồi chú đột nhiên té xỉu khiến cho ông ta cũng có một loại cảm giác nguy cơ vô vọng…
– Ý của em cũng không phải là ý như vậy, thật sự em muốn nói là lúc này chủ tịch nên làm những việc cần làm thiết thực trước mắt cái đã, chứ cứ đi xuống các thị trấn và thôn trong khi bí thư Trịnh Minh Đường không có mặt ở huyện, chủ tịch cũng không có ở huyện, nhỡ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, thì sẽ không xoay sở kịp.
Đinh Nhị Cẩu cố gắng giảm nhẹ câu nói có vẻ nặng nề của mình, nhưng mặc dù là châm chước, nói ra vẫn là không tốt lọt lỗ tai.
Hắn hiểu được Trọng Hải chuyển công tác từ trên tỉnh thành xuống đến cái huyện miền núi nghèo nàn này, đương nhiên ông ta nóng lòng chứng minh khả năng của mình, mặc dù ở trên cục tài chính đơn vị trước của Trọng Hải làm cũng tồn tại có phe phái cán bộ đấu đá lẫn nhau, nhưng nếu so sánh với tình hình cơ sở ở huyện thì ở đây nghiêm trọng nguy hiểm hơn nhiều, bởi vì nếu như Trọng Hải đang nắm giữ trọn quyền hành chánh ở huyện, nếu như xảy ra chuyện gì thì là người phụ trách hành chính sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm, có thể chủ tịch huyện sẽ mất chức, nhưng bí thư thì chủ yếu phụ trách về bên Đảng thì khả năng không có xảy ra chuyện gì …
Trước đây Trọng Hải có thể không quan tâm đến chuyện đấu đá nội bộ, nhưng khi xuống công tác ở dưới cơ sở, nếu không cẩn thận sẽ bị rất nhiều những nhân vật âm thầm đâm lén sau lưng, chuyện này chắc chắn Trọng Hải sẽ không có kinh nghiệm nhiều.
Trọng Hải hiểu được ý tứ trong lời nói Đinh Nhị Cẩu, ông ta cũng đã từng nghĩ đến điểm này, tại vì ông ta hiện tại vẫn là tạm thời thay mặt cho chủ tịch huyện, đến năm sau người thay thế mới có quyết định chính thức, tuy rằng ông ta không tin là bí thư Trịnh Minh Đường dám chống lại ý định của phòng tổ chức cán bộ trên tỉnh điều ông về đây mà chống đối, nhưng mọi thứ ngoài ý muốn, biết đâu cũng có thể xảy ra, nên không thể xem thường được bí thư Trịnh Minh Đường, nếu bí thư Trịnh Minh Đường miễn cưỡng chấp nhận thì cũng làm Trọng Hải mất mặt, làm ảnh hưởng đến cả uy tín vị trí chú mình là phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, nghĩ đến đây, Trọng Hải không khỏi có một cảm giác là mình bị thất bại, muốn làm chút chuyện ở dưới thôn xem ra cũng rất khó, mà làm chút chuyện tốt lại càng khó hơn.
– Trưởng phòng giáo dục huyện là ai ? Cậu có biết không? – Trọng Hải đột nhiên dời chủ đề hỏi.
– Ưm… em cũng không biết lắm, để trở về em sẽ tìm hiểu thêm.
Đinh Nhị Cẩu thấy việc hôm nay mình sắp xếp vẫn có quá bết bát, không cẩn thận, lãnh đạo hỏi cái gì, mình cũng trả lời không biết, những chuyện này cũng không trách được hắn, bởi vì hắn vừa mới tới huyện công tác, còn trước đây thì quan tâm chi đến những sự tình này?
– Không biết? Trường Sinh, về sau nếu cậu trả lời như vậy thì tôi không thích đâu, tuy rằng tôi biết cậu tới đây thời gian quá ngắn, chưa kịp thích ứng, nhưng tôi hi vọng cậu không phải là loại thư ký chẳng biết gì, tại vì câu trả lời “ không biết “ này nghe qua thì thật là không tốt.
Trọng Hải mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đinh Nhị Cẩu nghe qua thấy được sự bất mãn rất nặng nề.
– Thưa chủ tịch, em nhớ kỹ rồi, em sẽ cố gắng mau chóng sẽ trở thành một thư ký tốt.
Đinh Nhị Cẩu thấy mình giống như là con chuột Jery, lãnh đạo là con mèo Tom, nói trở mặt liền trở mặt, chẳng lẽ là bởi vì hôm nay mình nói nhiều quá nên bị gõ đầu cảnh cáo?
– Nhớ tìm hiểu mối quan hệ các trường tiểu học toàn huyện với phòng giáo dục, nhất là ở dưới các thôn, tôi muốn cậu giải quyết đến tận đáy ngọn nguồn với phòng giáo dục huyện còn tồn tại những vấn đề gì, vấn đề gì cấp bách thì giải quyết trước, rồi làm một cái báo cáo nhanh cho tôi, thời gian là một tuần đủ chứ? – Trọng Hải hỏi.
– Vâng đủ rồi, cuối tuần này tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch.
– Trong huyện hiện tại từng lãnh đạo và các ban ngành rất rắc rối phức tạp, nếu không nắm rỏ mối quan hệ rất khó lòng mà đem chuyện công tác phát triển, một chút đầu mối cũng không có, giờ tôi mới hiểu trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn Hạ Minh Tuyên đã dặn dò : huyện Hải Dương lòng người rất sâu, hiện tại xem ra, thật sự là rất sâu, nếu như không mò ra những ngọn nguồn các viên đá lẫn dưới đáy nước, xem ra sớm muộn gì cũng sẽ vấp chân té ngã.
Trọng Hải lầm bầm một mình, cũng có thể là cố ý nói cho Đinh Nhị Cẩu nghe được, thừa dịp khi xe gần về đến huyện, tại ngã 4 đợi đèn đỏ từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn Trọng Hải ngồi ở phía sau, phát hiện thấy Trọng Hải đang chằm chằm nhìn hắn mỉm cười, ý tứ của nụ cười này lại khiến cho Đinh Nhị Cẩu tóc tai dựng đứng.