Chương 2 – Phần 67
Trọng Hải từ ngày nhậm chức chưa từng ăn cơm tại căn tin, bữa sáng hôm nay lại xuất hiện tại căn tin cùng với một người tuổi còn rất trẻ chuyện này làm cho rất nhiều người ngạc nhiên.
– Phần ăn này là của cậu mỗi bữa sáng?
Trọng Hải thấy Đinh Nhị Cẩu lấy luôn cho mình bữa sáng nên hỏi.
– Vâng, đúng vậy, cơ bản đều là như thế này, đây là tiêu chuẩn bữa sáng.
Trọng Hải nhìn nhìn cái khay sắt có bốn ô vuông đựng thức ăn, 1 quả trứng gà, dưa muối, 1 cái bánh bao, còn có một chén cơm, đúng lúc này Hồ Giai Giai mới bước vào cửa, tuy cô là quản lý căn tin, nhưng không thể lúc nào cũng có mặt tại nhà ăn, chẳng qua là cô vừa nhận được điện thoại nhân viên báo nên mới vội vàng từ nhà chạy tới, nhưng khi thấy Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải đang ăn điểm tâm, nên cũng không có đến quấy rầy.
Đinh Nhị Cẩu gặp Hồ Giai Giai từ xa xa nên gật đầu, coi như là chào hỏi.
Lúc này Hồ Giai Giai rất tức giận, mình là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban đối với tên thư ký này rất tình nghĩa, ngày đầu tiên hắn mới đến liền mời ăn cơm, sắp xếp đem chỗ ở của hắn thuộc loại tốt nhất, vậy mà chủ tịch huyện tới căn tin ăn cơm hắn cũng không thông báo cho mình một tiếng, trong lòng cô có chút thầm hận Đinh Nhị Cẩu.
Huyện Hải Dương không lớn lắm, ngoại trừ những người bận đưa con nhỏ đi học thì đành phải ăn cơm bên ngoài, còn toàn bộ những người khác làm việc ở ủy ban huyện đều là đến đơn vị ăn cơm, đây cũng là nguyên nhân một năm ủy ban huyện tiêu tốn hơn triệu đồng, cái chuyện tốn tiền cho căn tin ủy ban này đã giằng co một thời gian rất lâu rồi, trước sau thay đổi mấy đời chủ tịch huyện, nhưng không có chủ tịch huyện nào dám vì tốn kém 1 triệu động mà dẹp bỏ căn tin, chẳng khác nào đắc tội tất cả nhân viên đang công tác tại ủy ban huyện, cho nên căn tin cứ như vậy tiếp tục tồn tại kéo dài, có người thì một ngày ba bữa đều ở căn tin ủy ban giải quyết, dù sao cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
– Chủ tịch có dùng thêm gì bánh bao không ? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Thôi khỏi, dậy sớm nên cũng không đói bụng lắm, ăn no rồi.
Trọng Hải lắc đầu đem một chén canh húp cạn, tay cầm tờ giấy lau miệng do Đinh Nhị Cẩu đưa tới.
– Cậu cứ từ từ ăn, tôi đi về trước, sau khi ăn xong vào ủy ban chúng ta đi.
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy muốn đưa chủ tịch ra ngoài, nhưng bị Trọng Hải đưa tay khoát khóa ra dấu không cần, trong lúc mọi người đang lén lút nhìn soi mói ông ta từng bước một bước đi ra ngoài.
– À… chủ tịch, ông đã ăn xong? Em không biết ông tới dùng cơm, chứ không thì đã nói đầu bếp xào thêm vài món thức ăn rồi. – Hồ Giai Giai đứng ở cửa vừa cười vừa nói.
– Như vầy cũng đủ rồi, ăn khá ngon, cô quản lý tốt đấy.
Trọng Hải nói xong, bước chân cũng không có ngừng, đi thẳng ra ngoài, chỉ còn lại Hồ Giai Giai trợn mắt há mồm nhìn theo chủ tịch huyện, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng, cô mới đi tới bên cạnh Đinh Nhị Cẩu hỏi tội hắn.
– Này, làm người ai làm thế, lãnh đạo tới nơi này ăn cơm, em cũng không nói một tiếng cho chị biết, đây không phải là muốn mạng của chị sao? – Hồ Giai Giai đặt mông ngồi ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Chị Giai Giai, nói vậy là oan uổng em lắm, sáng sớm nay em đang tập thể dục buổi sáng, ặc… không nghĩ tới chủ tịch huyện cũng đang tập thể dục ở trong góc tiểu hoa viên, cho nên rủ em cùng nhau đi đến đây, thật tình không phải là em muốn dẫn ông ta tới đây.
– Thật sự không có liên quan đến em à ? – Hồ Giai Giai không tin nói.
Đinh Nhị Cẩu trả lời:
– Chuyện chủ tịch đột xuất đến đây ăn, em nghĩ rằng đang không có ít người đang đâm thọt với lãnh đạo về căn tin này, chị cẩn thận hơn một chút.
– Ý em nói là căn tin có vấn đề?
– Chuyện này thì em không rõ lắm, tại vì em mới đến đây có hai ngày, ngay cả lãnh đạo yêu ghét gì cũng còn chưa biết, thì làm sao hiểu được chuyện gì xảy ra ở căn tin của chị? – Đinh Nhị Cẩu nuốt xong một miếng nước canh cuối cùng rồi nhỏ giọng nói.
Lúc ra đến cửa thì Đinh Nhị Cẩu mới hiểu được lý do sáng nay chủ tịch Trọng Hải rủ cùng hắn cùng đi ăn ở căn tin ủy ban, đương nhiên đây chỉ là suy đoán từ trong thâm tâm của hắn, có thể là chủ tịch Trọng Hải dùng phương thức này để cho những người làm việc trong ủy ban nhanh chóng nhận biết được Đinh Nhị Cẩu là người thân cận hoặc đúng hơn là ngầm ám chỉ hắn là tay sai của chủ tịch, phương thức thể hiện này so với thông báo bình thường có tác dụng nhiều hơn, như vậy sau một buổi sáng cả ủy ban huyện đều biết Đinh Trường Sinh người mới đến này là người ra sao.
Nghĩ tới đây, Đinh Nhị Cẩu thật sự bội phục thủ đoạn lãnh đạo đối với nhân tính nắm chắc, đây mới chính là điều mà Đinh Nhị Cẩu muốn học tập.
…
– Lãnh đạo, chúng ta đi ở đâu?
– Ừ, đi thị trấn An Sơn đi, tôi nghe nói chỗ đó hình như là còn bết bát hơn thị trấn Lâm Sơn nữa, trước đi xem tình huống như thế nào đã.
– Vâng, được rồi.
Đinh Nhị Cẩu khởi động xe hơi chạy ra khỏi cổng ủy ban huyện, lúc này đám tài xế ở ủy ban huyện đều tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu lãnh đạo này có ý gì, xe tốt trong ủy ban thì không đi, hết lần này tới lần khác cứ ngồi lên cái xe bình thường chẳng ra gì.
– Trường Sinh, đối với tình hình thị trấn An Sơn cậu có hiểu rõ không?
– Chuyện ở thị trấn An Sơn em không rõ lắm, tối hôm qua em có mượn chủ nhiệm La một ít tư liệu kiểm tra năm ngoái tìm hiểu sơ qua, cũng biết như chủ tịch nói vậy, tình huống thật không tốt, năm ngoái GDP đầu người còn thấp hơn thị trấn Lâm Sơn, trong khi hai năm qua, thị trấn Lâm Sơn phát triển thêm diện tích trồng rừng, còn thôn Lê Viên của chủ nhiệm Lưu Hương Lê, năm nay đã tiến hành làm con đường để giao thương nên cũng có chút tên tuổi, sang năm có lẽ hướng phát triễn sẽ tốt hơn.
– Ha ha, Trường Sinh, cậu xem một chút cậu kìa, cậu bây giờ là thư ký của chủ tịch Huyện, mà tư tưởng còn cục bộ địa phương, như vậy là không được đâu, cậu phải có cái nhìn toàn cục của huyện thì mới được.
– Lãnh đạo, chủ tịch phê bình đúng, thật sự là em đối với thôn Lê Viên có cảm tình, đó cũng là nơi em công tác đến nay duy nhất làm ra một chút ít thành tích, nhưng vẫn chưa hoàn thành xong, cho nên cứ nhớ mãi không quên.
– Cậu không cần phải day dứt như thế, con đường kia trên thành phố Bạch Sơn đang thảo luận, huyện của chúng ta chỉ có việc là nghĩ cách hư thế nào để moi tiền từ trên thành phố, trước mắt chuyện này có chút khó khăn, nhưng con đường kia là nhất định phải làm cho bằng được, cho dù là quyết định từ huyện làm con đường này có trước khi tôi đến, tôi đã đến đây thì cũng phải cần ra sức để hoàn thiện xong con đường này, bất quá hiện tại bây giờ phải tính toán chứ không phải là cứ muốn thì sẽ được, xem ra bí thư Trịnh Minh Đường rất là quyết đoán trong chuyện này. – Trọng Hải nói, Đinh Nhị Cẩu chỉ nghe, thật không biết những lời nói này của chủ tịch là thật hay giả nữa.