Chương 2 – Phần 49
Trong lúc này đầu của Đinh Nhị Cẩu tính toán rất nhanh, hắn vội buông tay ra ngay sau khi nghe Vương Bạch Lệ nói, vì hắn đã biết khi một người đàn bà có thân phận, có địa vị thường thường đều sẽ trở mặt nhanh như là lật sách, điển hình như là thiếu tá đơn vị Trung Nam Hải Chu Hồng Kỳ và tiếp nối giờ là chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ.
Bất quá là Đinh Nhị Cẩu lúc này không biết là trong cơ thể của Vương Bạch Lệ đang xao động giống như những cơn sóng vỗ gào thét, sôi trào lan khắp thân thể của cô, không rõ vì sao, bụng dưới của cô lại phát ra một trận khô nóng khó chịu, Vương Bạch Lệ phải làm bộ làm bộ dường như không có việc gì xảy ra, nhưng bên trong sinh lý thân thể của cô lại bắt đầu phản ứng, bên dưới cái âm hộ đã bắt đầu dinh dính dịch nhờn ở trên cái khe thịt, thân thể bắt đầu mềm yếu, âm đạo ngứa ngáy khó nhịn, ở sâu trong nội tâm rục rịch xôn xao khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, xem ra Vương Bạch Lệ lúc này một khi bị khêu màu xuân tình, sẽ giống như một cơn hồng thủy tràn ra, như là mồi lửa đốt củi, không thể vãn hồi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy trên cái cổ trắng như tuyết của Vương Bạch Lệ hiện đang ửng đỏ rịn đổ mồ hôi, từng giọt nước như băng đẹp mắt, đọng ở trên làn da mịn theo chập chờn theo từng hơi thở của Vương Bạch Lệ rồi mới lăn dài rơi xuống, có giọt mồ hôi nồng ấm nhiểu vào trên mu bàn tay Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt dõi theo dung nhan xinh đẹp Vương Bạch Lệ, ngửi trên người cô hương thơm thoang thoảng pha lẫn vị mồ hôi nồng nồng làm Đinh Nhị Cẩu động lòng, hắn cơ hồ là không kiềm hãm được đưa ra hai tay, đem Vương Bạch Lệ ôm vào trong lòng.
Vừa mới bị Đinh Nhị Cẩu ôm lấy, Vương Bạch Lệ thân mình run lên một cái, đôi bầu vú no đủ cao ngất, dính sát thật chặc đè nặng trong ngực Đinh Nhị Cẩu đến mức thay đổi hình dáng.
– Ừm… tiểu trứng thối, thành thật một chút, đừng có một tấc lại muốn tiến một thước đấy ! Cháu định làm gì vậy?
Vương Bạch Lệ đột nhiên giựt mình tỉnh lại, thất kinh, bàn tay phải gắt gao đè lại đôi tay của Đinh Nhị Cẩu, tay trái thì giơ lên vừa muốn đánh hắn một bạt tai.
Đinh Nhị Cẩu lúc này nói rất chân tình:
– Dì muốn đánh cháu thì cứ đánh đi, có câu “ chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu “ huống hồ là là bị chính dì đánh, cháu cũng cảm thấy mỹ mãn không hối tiếc! Sức khỏe dì đang không tốt mà lại chỉ có một mình ở nhà, cháu chỉ thấy thương cảm cho sự cô đơn của dì nên dằn lòng không được, chỉ muốn ôm dì vào lòng để an ủi chia sẻ với dì, chứ không có mục đích gì khác..
Vương Bạch Lệ thấy hắn đúng là thuộc loại dạng người vừa làm người ta thích, lại vừa làm cho người ta tức, dở khóc dở cười ! Bàn tay định đánh hắn liền ngừng lại ở giữa không trung, không biết là có nên tát xuống mặt hắn không?
Từ trên người Đinh Nhị Cẩu truyền tới hơi thở và mùi vị của người đàn ông trẻ tuổi, cảm thụ được sự ôm ấp ấm áp khỏe mạnh của hắn giống như là một liều thuốc kích thích mê hoặc, cảm động khi thoáng nghe qua nghe lời hắn nói, Vương Bạch Lệ không kiềm hãm được đầu ngửa ra sau, vươn cái cổ tuyết trắng hiện ra ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, cô khẽ nhẹ giọng lắp bắp không thành lời:
– Trường Sinh…
Chỉ nghe qua hai tiếng ngâm nga rất nhỏ nhẹ của Vương Bạch Lệ, cũng khiến cho Đinh Nhị Cẩu xem như là âm thanh tuyệt vời rung động nhất trong lòng của hắn kiếp này khó quên, đúng là một khắc ghi tâm.
Không tự chủ, hắn đưa bàn tay ra, những ngón tay run rẩy chạm lên làn da nõn nà trên cổ Vương Bạch Lệ, cảm nhận được từ chỗ những đầu ngón tay truyền tới sự mềm mại, do dự hắn lại rút bàn tay trở, rồi ngập ngừng lại đưa tới, lần này trực tiếp dùng cả bàn tay vuốt ve trên cổ Vương Bạch Lệ, bàn tay hắn cũng nóng rực chẳng khác gì cơ thể của cô bây giờ.
Bàn tay Đinh Nhị Cẩu dọc theo cổ Vương Bạch Lệ hướng về phía trên mặt, như làn gió mát lướt qua gò má của cô, một ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi mọng thật mềm mại, tinh tế ấm áp hương thơm.
– Hôn dì đi…
Sự tình chuyển tiếp đột ngột như là không thể vãn hồi làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng mất bình tĩnh, hắn hơi sửng sờ như chết lặng, cúi đầu trưng cầu nhìn Vương Bạch Lệ như muốn hỏi:
– Dì Bạch Lệ…
Vương Bạch Lệ đang mê say, đây là lời vô nghĩa tự đáy lòng thốt ra theo bản năng mà cả đời này nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được mình lại có thể phát ra như vậy.
– Ưm… không cần hỏi, chỉ cần làm, không cần nói, được không?
– Vâng.
Đinh Nhị Cẩu ngoan ngoãn gật đầu, đem môi mình áp lên đôi má hồng, rồi hôn lên bờ môi mọng ấm áp của cô, môi miệng chạm nhau giống như nguồn điện chạm vào hóa lửa, từng đợt khoái cảm tuyệt vời nở rộ hướng về bên trong thân thể hai người.
Giờ phút này, thời gian giống như trốn chạy, một phần địa cầu tựa là đình chỉ chuyển động, trong chớp mắt chỉ còn hai sinh mệnh ở nơi này quấn quít, cái hôn này chính là vĩnh hằng mãi mãi không quên.
Tiếng thở dốc, tiếng mút nước miếng, tiếng nhịp đập con tim, tất cả đều giao hội hòa quyện, lúc này đầu lưỡi của Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng đột phá hàm răng Vương Bạch Lệ, tùy ý tìm kiếm bên trong khoang miệng ấm áp mềm mại của cô, áp lực nhiều năm xuân tâm manh động bừng bừng phấn khích, Vương Bạch Lệ đưa ra cái lưỡi hương diễm ngọt ngào, dây dưa mút lưỡi cùng hắn thay cho lời lẽ giao tiếp, đôi mắt cô khép hờ, cái miệng anh đào khẽ nhếch lên, cảm nhận hai đầu lưỡi đang quấn quít mang đến cho cô sự kích thích ám muội giữa hai dì cháu.
Đinh Nhị Cẩu để hai bàn tay ấn lên cái áo sơ mi trắng Vương Bạch Lệ đối với cặp vú đầy đặn hồn nhẹ nhàng vuốt ve nắn bóp, Vương Bạch Lệ tận lực hưởng thụ đôi tay thành thạo cuồng dã của hắn, lúc này cho dù cách lớp vải quần cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí chiến đấu sục sôi quái vật lớn cứng rắn ở dưới háng hắn đang chống vững bên dưới lổ rún của mình, Vương Bạch Lệ vừa thở hổn hển, vừa rù rì nói:
– Ôm dì… vào trong phòng đi!