Chương 2 – Phần 47
Sau khi lau xong, Vương Bạch Lệ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trách cứ trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Cháu sao vậy ! Làm đổ đầy nước lên người dì rồi!
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt lúng túng chịu tội tự trách mình:
– Cháu không phải cố ý…
Bởi vì người đàn bà này tính khí thất thường không biết đối phó làm sao, Đinh Nhị Cẩu phản ứng có chút lo lắng, ngay cả lời nói cũng không được mạch lạc.
Vương Bạch Lệ thấy thái độ Đinh Nhị Cẩu có vẻ chân thành nên cô nhìn hắn chằm chằm nói:
– Hừ… nếu lần này cháu dám cố ý thì dì quyết không tha cho cháu đâu !
Nghe Vương Bạch Lệ nói với thái độ đe dọa, trong lòng Đinh Nhị Cẩu âm thầm không phục mắng lén “ lần trước làm cho dì sướng rồi, vậy mà giờ lại còn mắng cháu, thật là phụ lòng tốt người ta..”
Nhưng trên mặt vẫn là lúng túng áy náy, nhận lỗi nói:
– Thật sự là cháu vô ý, dì không sao chớ? Có nóng lắm không?
Vương Bạch Lệ chú ý quan sát thấy Đinh Nhị Cẩu nói lời xin lỗi với thái độ rất chân thành, Vương Bạch Lệ cũng ý thức được chính mình bởi vì nổi giận cũng là do xấu hổ khi nhớ lại những lần hắn dù vô tình hay cố ý cứ đụng chạm đến cơ thể của mình, dù sao thì nam nữ hữu biệt, huống chi hiện tại hắn là cháu nuôi của mình, cho nên trong tâm trí phản ứng phòng bị đột nhiên dâng lên, cô không khỏi đối với hắn sinh ra một cảm giác khó chịu.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng có chút không nên, cũng có thể nguyên nhân cuối cùng là do mình đưa tay chụp lại không được nhanh nên ly sâm mới rớt xuống, không nên như vậy mà trách cứ hắn, nghĩ như vậy nên Vương Bạch Lệ liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dần dần hòa hoãn lại nhìn hắn cất giọng:
– Được rồi, xem như không có gì, coi như là dì không cẩn thận, không trách cháu đâu.
Nghe được Vương Bạch Lệ nói thế, trong lòng Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhỏm, từ từ trầm tĩnh lại, trên mặt đầy áy náy giờ đã giãn ra tươi cười nói ra:
– Dì Bạch Lệ, dì đã khỏe lại chưa, nghe nói dì bệnh nên cháu đến thăm..
– Ừ, dì khỏe lại rồi, cũng không có gì nghiêm trọng.
Vương Bạch Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực mình, lúc này trước bộ ngực vẫn còn hơi mờ, cái áo sơ mi kề sát trên đôi bầu vú rất tròn bởi vì bị nước vẫn còn hơi ẩm ướt, bên trong cái nịt ngực màu đen hằn lên rỏ ràng, chỉ nhìn thoáng qua khiến Vương Bạch Lệ trên mặt liền ửng đỏ nhàn nhạt, không nói gì thêm nữa, ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
– Dì Bạch Lệ, nghe nói vừa rồi chủ nhiệm Thường Hiểu Xuân đến tìm dì nói chuyện phải không?
Vì muốn tránh đi giữa hai người bởi vì một ly nước sâm mà sinh ra khoảng cách, Đinh Nhị Cẩu chủ động dời đi chủ đề hỏi.
Vương Bạch Lệ nghe được Đinh Nhị Cẩu vấn đề này, ngẩng đầu hướng nhìn hắn đi, ánh mắt sâu kín quan sát hắn, dịu giọng lại hỏi:
– Vậy mới vừa rồi là do nghe tin ông ta gặp dì, nên cháu lo lắng làm tay chân lóng ngóng như vậy sao?
Vương Bạch Lệ sở dĩ hỏi như vậy, cũng là muốn hạ xuống bậc thang hòa hoãn ngượng ngùng giữa hai người.
Đinh Nhị Cẩu nghe được Vương Bạch Lệ nêu ra vấn đề, cũng liền hiểu được, vội vàng gật đầu nở nụ cười nói:
– Đúng, đúng cháu có chút lo lắng, dù sao cháu cũng biết tin chủ nhiệm Thường đến gặp dì là vì hỏi chuyện về cháu nên mới… căng thẳng như thế.
Hai người tạm thời tránh né được chuyện ngượng ngùng vừa rồi, trên mặt của Vương Bạch Lệ rốt cục cũng đã mỉm cười nói:
– Chủ nhiệm Thường cũng là người quen biết dì, nên cháu không cần khẩn trương như vậy, chẳng lẽ cháu không có nghe tin tức gì?
Đinh Nhị Cẩu giả bộ ngơ ngác nói:
– Tin tức gì vậy? Có chuyện gì, thì dì cứ nói thoải mái nhanh đi…
Vương Bạch Lệ thấy Đinh Nhị Cẩu tò mò muốn biết thông tin với dáng vẻ khát khao nôn nóng thì nghĩ thầm “ dù sao chuyện này cơ bản đã sắp xếp xong rồi, sớm muộn cũng phải cho hắn biết, thuận tiện thăm dò một chút ý nghĩ của hắn cũng tốt “ vì vậy cô dứt khoát nói ra:
– Vậy cháu có nghĩ là muốn thuyên chuyển công tác đi nơi khác không vậy?
Đinh Nhị Cẩu nghe Vương Bạch Lệ hỏi như vậy, nét mặt liền lộ ra vẻ khó xử nói:
– Ai dà, chuyện này chú Khấu cũng có nơi sơ qua cho cháu biết, vấn đề đây không phải là cháu muốn hay không muốn, công tác ở đâu thì cháu nghe theo tổ chức và lãnh đạo sắp xếp.
Vương Bạch Lệ gật đầu nói:
– Điều này dì biết, nhưng dì muốn biết trong lòng cháu rốt cuộc là có nguyện ý đi hay không?
– Dì Bạch Lệ, cháu nói thật, hiện bây giờ cháu đang ở thị trấn dù mang chức danh trợ lý cho dì, nhưng công việc chính của cháu là luôn trực tiếp ở dưới thôn, nếu lên làm thư ký cho chủ tịch huyện thì nhất định là có tương lai hơn so với ở lại thị trấn này, nhưng nếu như phải đi lên trên huyện làm việc, thì chức vụ và quyền lực phải hơi chút lớn hơn hiện tại bây giờ, bằng không thì cháu cũng chẳng muốn đi.
Đinh Nhị Cẩu chân thật nói ra ý tưởng ở trong lòng mình cho Vương Bạch Lệ nghe, cũng là muốn thăm dò Vương Bạch Lệ, xem thử mình có phải là chắc chắn được đến huyện Hai Dương làm thư ký cho chủ tịch huyện.
Nghe Đinh Nhị Cẩu nói, Vương Bạch Lệ mỉm cười trả lời:
– Trường Sinh, dì cũng nói thật cho cháu biết, để chuẩn bị công tác sắp tới của cháu được thuận tiện hơn, dì đã sắp xếp xong việc kết nạp Đảng cho cháu rồi, chủ tịch huyện Trọng Hải đã quyết định muốn sắp xếp cho cháu làm thư ký của ông ấy, cháu cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho cháu thất vọng, bởi vì bí thư Khấu Đại Bằng cùng ý nghĩ với dì là nhất trí với quyết định đề bạt cháu đến huyện công tác, đối với sự an bài này, cháu có đồng ý không?
Nghe qua những lới này, Đinh Nhị Cẩu liền biết mình được cất nhắc tới huyện đi làm thư ký là sự tình ván đã đóng thuyền rồi, cũng không cần ở trước mặt Vương Bạch Lệ giả vờ nữa, cực kỳ mừng rỡ nói ra:
– Thật vậy sao dì Bạch Lệ?
Vương Bạch Lệ gặp Đinh Nhị Cẩu điệu bộ phấn khích, liếc mắt nhìn hắn nói.
– Bộ cháu thấy dì giống nói đùa với cháu lắm à?
Đinh Nhị Cẩu trên mặt nở nụ cười hưng phấn, có chút kích động nói không ra lời, ấp úng :
– Vậy… vậy thì lúc nào thì có thể đi vậy?
Thấy hắn vui mừng như vậy, Vương Bạch Lệ trong lòng cũng thở dài một hơi, dù sao chỉ cần thằng này cam tâm tình nguyện lên trên huyện làm, thì sau này trong công tác mới có thể hết lòng mà làm việc, nếu như trong lòng của hắn không muốn đi, đưa hắn lên đó thì chẳng qua cũng là do không có chó nên bắt mèo ăn phân, đến lúc đó trong công tác chỉ là ứng phó, thì là quá uồng phí với khả năng của hắn.
– Về chuyện lúc nào đi, dì bây giờ cũng không biết chính xác, bởi vì dì không có quyền lực điều động, chuyện này là do chủ tịch huyện tự mình làm, bất quá dì tin rằng chủ tịch huyện đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, rất nhanh có lẽ sẽ có quyết định từ trên huyện xuống.