Chương 2 – Phần 29
Hai người tìm đến một tiệm ăn ở gần trường học:
– Em muốn ăn gì cứ việc gọi, cứ kêu nhiều món ăn vào, nếu ăn không hết thì lát nữa gói mang về trường. – Đinh Nhị Cẩu dặn dò .
– Vậy được rồi, tương gà, tương vịt, tương chân heo v.v . . .
Đinh Nhị Cẩu nghe cô gái gọi xong thiếu chút nữa cười nghiêng ngửa, nhưng rồi nhớ đến Lăng Sam sắp chuẩn bị thi đại học nên hỏi cô chuẩn bị thi vào ngành nào…
– Em đây giờ cũng chưa biết thi vào ngành nào, hiện tại cứ rối mù, cả ngày cùng đồng học cứ thảo luận bàn tán nên học ngành nào, riết rồi muốn điên rồ luôn.
– Ừ, nếu thế thì học kế toán ngân hàng đi, chờ em tốt nghiệp, anh sắp xếp công tác cho em…
– Anh Nhị Cẩu, anh nói thật đi, anh định sắp xếp em làm ở đâu? Đừng nói là về lại thị trấn Lâm Sơn làm cho bên tín dụng nông thôn của xã nhé, em cũng nói cho anh biết luôn, em dứt khoát sẽ không về lại thị trấn Lâm Sơn làm đâu, em chỉ muốn ở lại Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải, những thành phố lớn làm việc mà thôi.
– Không có vấn đề, chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện …
Nhưng lời còn chưa nói hết thì điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu reo, hắn lấy ra xem thì ra là Phó Phẩm Ngàn gọi tới .
Đinh Nhị Cẩu nhìn Lăng Sam, do dự một chút rồi nghe điện thoại.
– Alô chị khỏe chứ, có chuyện gì sao? – Đinh Nhị Cẩu hỏi nhỏ .
– Anh ấy đi rồi, vừa mới ra đi. – Phó Phẩm Ngàn giọng nói rất thấp …
– Chị cần tôi phải làm cái gì đây? – Đinh Nhị Cẩu cũng thấp giọng hỏi .
Lăng Sam cũng cảm giác được tâm trạng Đinh Nhị Cẩu hơi kỳ lạ, vì vậy cô đình chỉ gọi món ăn, chăm chú nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Tôi hy vọng cậu qua đây giúp đỡ giùm tôi… tôi… tôi…
– Được, biết rồi, tôi đến ngay.
Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại .
– Anh có việc sao?
Lăng Sam hỏi.
– Thực xin lỗi em Lăng Sam, một người nhà của bằng hữu anh chết, anh phải lập tức đi đến nhìn xem, em cứ ở chỗ này ăn cơm trước đi, còn dư lại thì em đóng gói mang về trường ăn, đây là 2000 đồng, tự đón xe trở về được không em.
– Được, anh nhanh đi đi, trên đường cẩn thận một chút.
Đinh Nhị Cẩu quay trở lại trường cấp 3 Bạch Sơn lấy xe chạy đến bệnh viện Bạch Sơn, tuy hắn đã đáp ứng Phó Phẩm Ngàn tới, nhưng tới để làm gì, hắn đúng ra là không biết .
…
– Chị bớt đau buồn đi, cố gắng giữ gìn thân thể.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Phó Phẩm Ngàn câu nói đầu tiên của hắn là như vậy, thật ra còn có thể nói câu gì khác nữa…
Phó Phẩm Ngàn gật gật đầu:
– Cảm ơn cậu, chúng tôi ở tại thành phố Bạch Sơn này không có người thân thích, không có bằng hữu, chồng tôi là một cô nhi, khi tôi lấy anh ấy, gia đình tôi phản đối, từ mặt với tôi, cho nên đến bây giờ không có người thân nào đến giúp chúng tôi, nói lời khó nghe, ngoại trừ đồng sự, tại Bạch Sơn giờ tôi chỉ có quen biết một mình cậu thôi…
– Chị có tính toán gì chưa ? Cần tôi làm cái gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Tôi định đem anh ấy đi hoả táng ngay, dù sao cũng sẽ không có ai đến phúng viếng đâu.
– Đừng hỏa táng ngay, cũng nên có một nghi thức mặc cho không có ai đến viếng thăm, ngay tại đài hỏa táng chúng ta bố trí một linh đường, tôi sẽ tới làm người phúng viếng, dù sao giữa tôi và anh ấy cũng có duyên gặp qua một lần.
Miêu Miêu lúc này liền kéo cánh tay Phó Phẩm Ngàn, cô bé vừa nức nở khóc vừa một bên nghe hai người nói chuyện, cô bé đột nhiên cảm giác được, Đinh Nhị Cẩu thật là một người tốt, giống như là ngày hôm nay như vậy, không ai nguyện ý đến giúp mẹ con mình, nhưng chỉ cần mẹ mình gọi một cú điện thoại, người này đã tới ngay rồi, hơn nữa trước kia lại đưa cho năm vạn đồng, ba cô có nói nhờ số tiền kia mà ba mình sống lâu hơn một tháng .
– Tôi đi trước sắp xếp một chút, hai mẹ con sau đó đón xe đi đến đài hỏa táng nhé.
Tuy không phải là bằng hữu của Miêu Phương Minh, nhưng Đinh Nhị Cẩu mới chính là người lo liệu toàn bộ, nơi Miêu Phương Minh nằm chung quanh tất cả đều là vòng hoa, tất cả là do hắn mướn thuê .
– Ông chủ, tôi thấy linh đường này lạnh lùng vắng vẻ quá, ông chủ có muốn mời người đến cho có không khí ấm áp một chút không?
Một nhân viên làm việc ở nơi chuyên chăm lo cho người chết nói với Đinh Nhị Cẩu
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên:
– Vậy là sao?
– Tại đài hỏa táng có cung cấp một đội dịch vụ chuyên phục vụ người chết, người này phải sắp hỏa thiêu, không thể để như vậy vắng ngắt được, anh ta có xuống âm phủ cũng bị đám tiểu quỷ khi dễ, lúc này còn một vài tiếng trên dương gian nên làm náo nhiệt một chút, còn có thể mang tới cho gia đình anh ta một vận khí tốt…
Người nhân viên lải nhải giải thích .
– Được rồi, anh cứ nói rốt cuộc là ý muốn gì đi.
– Vâng, không nói dối gì ông chủ, tôi chính là người khóc mướn, nếu ông chủ cần bao nhiêu người phục vụ tôi cũng có đủ, đảm bảo sau khi đến trước linh đường dập đầu than khóc lớn, khiến cho vô cùng bi ai thảm thiết nhiệt náo om sòm, như thế nào đây, ông chủ có muốn không?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, còn có chuyện này nữa đấy, thực là chưa có nghe nói qua, bất quá hắn suy nghĩ, thật đúng là có nếu có chuyện khóc mướn như vậy, Miêu Phương Minh tại thành phố Bạch Sơn này không có thân thích, chỉ có vợ con hai người, cộng thêm hắn nữa cũng không quá ba người, linh đường thật là vắng ngắt, nhìn xem qua thật cũng là tủi thân cho mẹ con Phó Phâm Ngàn .
– Vậy tiền thuê khóc mướn tính sao đây?
– Mỗi người 100 đồng, khóc trong nửa giờ.
– Được, vậy trong nữa giờ, ta mướn 2000 đồng .
– Vâng, có tiền là xong hết, ông chủ chỉ đứng nhìn mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu sắp xếp xong mọi chuyện không sai biệt lắm, đúng lúc này Phó Phẩm Ngàn cũng đến cô mặc cái váy dài màu đen tang lễ, khi cô vừa đi vào linh đường, đã nhìn thấy một đám người mặc đồ tang, cũng không có nhiều lời nói, quỳ xuống khóc lóc, người thì khóc thương cho anh, người khóc chú, còn có người khóc gọi là ông chủ, dù sao cũng ầm ỉ nháo nhào, có cả đội nhạc kèn tang lễ thổi lên những bản nhạc trầm buồn, còn thi thể của Miêu Phương Minh thì được dọn dẹp sạch sẽ nằm trong phòng.
Chính giữa trên tường treo lên tấm hoành phi màu đỏ lót chữ viết đen “Vô cùng thương tiếc đồng chí Miêu Phương Minh” phía dưới là di ảnh của Miêu Phương Minh màu trắng đen, khung cảnh này giống như đang đưa tiễn một đồng chí hoạt động cách mạng hy sinh vậy.
Không đơn thuần là chỉ có Phó Phẩm Ngàn ngây người, mà ngay cả có bé Miêu Miêu cũng ngây dại ra, ngoại trừ nằm ở trong quan tài là ba của mình, ở bên ngoài phòng này toàn bộ những người này đều không quen biết, dường như bọn họ từ nơi nào nhô ra xuất hiện vậy.
Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này cũng bước vào trong phòng, sau đó cung kính cúi đầu ba cái, sau đó tiến đến nắm tay Phó Phẩm Ngàn và Miêu Miêu, không khí ở trong phòng lúc này rất quỷ dị, cũng may là Đinh Nhị Cẩu không có rời đi, mà là đứng bên cạnh Phó Phẩm Ngàn, nhìn xem những người kia khóc ma khóc quỷ như sói tru…
– Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Phó Phẩm Ngàn thấp giọng hỏi .
– Không có việc gì, tôi chỉ là không muốn để cho anh Phương Minh ra đi quá lạnh lẽo buồn tẻ, như vậy không ổn lắm, chị và Miêu Miêu trong lòng sẽ càng khó chịu hơn, nên mời bọn họ đến.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói, trên nét mặt hắn lộ ra nét bi thương tuyệt đối không phải là đóng kịch, những lời này Miêu Miêu cũng nghe thấy, cô bé không tránh khỏi đối với Đinh Nhị Cẩu hảo cảm càng tăng…
Miêu Miêu nghe xong những lời này thật sự không hiểu lắm ý tứ sâu xa, nhưng Phó Phẩm Ngàn là người hiểu biết, đương nhiên cô biết rõ thành ý của Đinh Nhị Cẩu đối với gia đình của cô …
– Không biết các vị muốn chọn hủ đựng tro cốt loại nào, bên trên có niêm yết giá, cũng đừng trả giá.
Trước khi hỏa thiêu Miêu Phương Minh Phó Phẩm Ngàn cất bước dẫn Miêu Miêu đi chọn loại hủ tro đựng hài cốt…
Không có ai hỗ trợ giúp đỡ, chuyện gì cũng do bản thân tự gánh vác, Phó Phẩm Ngàn lúc này đã không còn sức lực để bi thương khóc lóc, tuy là có Đinh Nhị Cẩu là do cô gọi đến nhờ giúp đỡ, nhưng cũng không thể mọi chuyện đều nhờ vả đến người ta, cho đến bây giờ, hắn giúp một tay như vậy đối với Phó Phẩm Ngàn là đã quá nhiều .
– Loại tốt nhất là loại nào?
– Là loại này, làm bằng Đào Mộc đấy, giá 2,888 đồng.
– Có giảm giá không?
Phó Phẩm Ngàn đưa tay sờ sờ lên túi, lại hỏi .
– Chị Hai à, cái hủ đựng tro cốt này đây là nơi an nghỉ của người đã khuất, hiện tại mua một chỗ chôn cũng phải mất hơn mấy triệu đồng rồi, cái hủ này về sau sẽ không có hư hỏng, để trên dưới một trăm năm cũng không có vấn đề gì, chị Hai cũng đừng có mặc cả chi nữa.
Nhân viên nơi bán các hủ tro cốt lộ ra nét mặt không kiên nhẫn .
– Loại đắt tiền nhất là bao nhiêu tiền?
Bỗng nhiên Đinh Nhị Cẩu đứng ở cạnh cửa ra vào hỏi.
– Đắt tiền nhất là loại này, bằng gỗ lim mấy trăm năm đấy, mặc dù độ quý giá không sánh được với vàng, nhưng nó là vật liệu gỗ thượng hạng, vô cùng bền chắc, giá tổng cộng 18.800 đồng, đây là vua của các loại gỗ, có thể mang đến cho người nhà phúc khí hanh thông.
– Được, lấy cho tôi loại này đi?
– Cậu điên rồi sao, mua loại tốt như vậy làm chi? Hơn nữa, qua một thời gian thì cũng mang chôn, cái hủ làm bằng Đào Mộc kia là cũng quá tốt rồi.
Phó Phẩm Ngàn đem Đinh Nhị Cẩu kéo qua một bên nhỏ giọng nói .
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ lấy điện thoại di động mở ra cuộc ghi âm những lời dăn dò Miêu Phương Minh với hắn mở ra cho Phó Phẩm Ngàn nghe.
– Chị mang đi ra ngoài nghe qua một chút đi, tôi đã đã đáp ứng với anh ta là sẽ không để cho chị bị ủy khuất, thì nhất định tôi sẽ làm được, tiền thì còn sống vẫn kiếm ra được, còn trời đất bao la người chết là chấm dứt tất cả chẳng còn gì để lại, chị cứ suy nghĩ đi, tại sao lại tiếc với lần cuối cùng này?
Làm cho người ta quên đi đau khổ biện pháp tốt nhất là tạo nên sự bận rộn, nhưng cũng phải đến lúc châm dứt cuối cùng, hiện tại đang là lúc Đinh Nhị Cẩu lái xe đem Phó Phẩm Ngàn và Miêu Miêu hai mẹ con đưa về nhà, không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo…
Phó Phẩm Ngàn một mình ôm hủ tro cốt của Miêu Phương Minh bước vào phòng ngủ, cô đóng cửa lại, thật lâu vẫn chưa đi ra, Miêu Miêu lặng lẽ đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong xem xét thì thấy Phó Phẩm Ngàn đang nằm co ro ở trên mặt đất, trong tay ôm thật chặt hủ tro cốt, một mình đang rơi lệ với đôi mắt vô hồn, mặc kệ làn váy đen xốc cao, mặc kệ là có mặt Đinh Nhị Cẩu đang đứng không xa, cô giờ không có còn thiết đến điều gì cả….
Miêu Miêu muốn đi vào, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lưng kéo lại, sau đó chậm rãi lôi kéo cô bé trở lại bên ngoài, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
– Miêu Miêu hãy để cho mẹ của cháu an tĩnh, không nên đi đến quấy rầy, qua một hồi thì mẹ của cháu sẽ bình tâm và khỏe trở lại.
Miêu Miêu có điều hiểu, có điều không, nhưng cũng gật gật đầu, cô bé ngồi trở lại trên ghế sa lon, Đinh Nhị Cẩu thì thầm nghĩ, hắn chưa từng có nghĩ đến chuyện một lần tưởng rằng mình được diễm ngộ, nhưng không ngờ lại khiến cho hắn sa vào phiền toái bên trong như vậy, chẳng những không có cái gì gặp may, còn mất hết mấy chục ngàn đồng, nhưng khi nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Miêu Miêu đang buồn bả đỏ bừng, từ giờ cô bé sẽ mang kiếp mồ côi cha, làm hắn không khỏi nghĩ đến, coi như là mình làm việc thiện đi.
Ở lại cũng không biết làm gì nữa, nên Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi về phía cửa ngoài căn phòng, mãi cho đến khi nghe tiếng kéo cửa, Miêu Miêu mới giật mình biết được Đinh Nhị Cẩu sắp phải đi rồi, vì vậy cô bé lật đật mang dép vào chạy đuổi theo.
– Chú Đinh, chú định đi sao?
Miêu Miêu đứng ở đầu hành lang, rụt rè hỏi, cô bé mười ba tuổi đã bắt đầu thời kỳ dậy thì làm thiếu nữ, tâm tư trong trắng, cô bé hiểu rỏ trong những ngày này, chính là người này đã giúp đỡ cho hai mẹ con cô bé một cách thật lòng không vụ lợi, cho nên khi người này lúc sắp rời khỏi, trong nội tâm cô bé thậm chí thoáng qua có chút cảm giác mất đi chỗ dựa.
Đã mở cửa xe Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Miêu Miêu đôi mắt to tròn ướt át, trong nội tâm hắn không khỏi thở dài, cô bé này cùng Khấu Oánh Oánh độ tuổi không kém là bao nhiêu, nhưng là giờ này khắc này, lại là một cái trên trời một cái dưới đất .
Hắn đành khép cửa xe đóng lại, quay trở lại bên cạnh bên người Miêu Miêu, đưa thay sờ sờ đầu vào của cô, cô bé này đã đứng cao đến lồng ngực của hắn, có lẽ vì quá xúc động nên ôm chầm lấy hắn, đôi bầu vú nhỏ cũng đã lớn quá trái chanh to, cạ cạ vào người hắn, không qua một vài năm nữa cô gái nhỏ này sẽ biến thành một cái thiếu nữ trưởng thành cho mà xem…
– Chú còn có việc, nên đi trước, Miêu Miêu ở nhà phải nghe lời mẹ đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu giữ cho lời nói của mình thật đầm ấm trìu mến.
– Vậy chú sẽ còn quay trở lại nơi này không chú?
– Nếu như không có chuyện gì, đương nhiên chú sẽ không quay trở lại, nhưng nếu Miêu Miêu có việc muốn chú hỗ trợ, chú sẽ tới đấy, đây là số điện thoại của chú, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chú nhé.
Đinh Nhị Cẩu cầm cấy bút ra, đem số điện thoại của mình, viết lên lòng bàn tay Miêu Miêu.
– Vâng được, nếu có chuyện cháu sẽ gọi điện thoại cho chú !
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu mới nhìn thấy Miêu Miêu cười, hai cái răng khểnh điểm xuyến lên trên khuôn mặt xinh xắn, một nụ hoa vửa trổ búp mềm mại đáng yêu toàn bộ như phát tiết đi ra, trong lúc nhất thời Đinh Nhị Cẩu phải ngẫn ngơ.
Đinh Nhị Cẩu quay đầu xe, vừa chuẩn bị lái xe chạy, Miêu Miêu lại đột nhiên chạy tới gỏ cửa kính xe Đinh Nhị Cẩu, hắn đành lần nữa dừng xe lại xe dừng lại, hạ kiếng cửa xe xuống, bàn cổ tay để trên thành cửa xe hỏi :
– Miêu Miêu, còn có việc gì nữa?
Cô bé nhoài người qua cửa xe, hai bầu vú nhỏ đang tuổi dậy thì tì trên thành cửa xe vô tình chạm vào trên cổ tay Đinh Nhị Cẩu đang dựa gác lên, bởi vì cô bé không sử dụng nịt ngực mà thay thế bằng chiếc áo thun lá, do đó hai đầm núm vú xinh xinh như xuyên thủng qua chiếc áo thun lá che ngực, xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài sừng sững nhu nhú ra, một cảm giác săng cứng từ đôi bầu vú nhưng không kém phần mềm mại từ cánh tay xộc lên trên đầu Đinh Nhị Cẩu, hắn nghỉ thầm :
– Cô bé này định giết người hay sao vậy….
– À… còn chuyện này nè chú, cháu có thể hỏi chú một chuyện không? Chú nhất định phải nói thật cho cháu biết đấy .
Đinh Nhị Cẩu nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hắn lắc đầu để đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẫn trong đầu khi đôi bầu vú non tơ vừa mới còn xanh chưa kịp chín tới như lắc lư cạ cạ vào tay hắn, theo cử động của Miêu Miêu…
– Chuyện gì, cháu cứ nói đi, chỉ cần chú biết sẽ nói cho cháu nghe.
– Chú… có phải chú thích … mẹ cháu?
Miêu Miêu ngẹo đầu, nghịch ngợm nhìn Đinh Nhị Cẩu .
– Cái này sao…
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một cô bé gái ngây thơ, thật đúng là không biết nói ra được lời gì .
– Chú Đinh, không phải cái này… cũng không phải cái kia, chú cứ ăn ngay nói thật, chứ cháu không tin là hai người không quen biết có thể giúp đỡ mẹ cháu như vậy, ngày đó chú và mẹ cháu ở trong phòng khách nói chuyện cháu đều nghe được, đừng tưởng rằng cháu nhỏ nên cái gì cũng không hiểu, cháu biết chú và mẹ cháu đang nói về cái gì.
– Cháu biết sao?
– Vâng, nhất định là đang nói về cái gì giao dịch đó, chú cũng không cần xin lỗi, ba của cháu nói, chú là một người tốt, nếu không có nhờ số tiền kia của chú, thì ba của cháu sẽ không sống thêm thời gian như vậy, ngày mai gia đình cháu sẽ chuyển tới trường học ở rồi, tại đây chỉ là phòng ở thuê, nếu chú còn muốn tìm mẹ cháu, cứ đi đến trường học mà tìm.
– Trường học?
– Vâng, đúng vậy, tại trường cấp 3 Bạch Sơn, mẹ cháu là giáo sư dạy toán, nhà của cháu đã bán đi để chữa bệnh cho ba, đến bây giờ nhà cửa cũng không còn, nên cháu và mẹ ta đến ký túc xá của trường ở rồi.
– Ừ, vậy chú biết rồi, cám ơn cháu, chú đi đây.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu lại muốn khởi động xe, hắn thật sự chào thua cô bé gái này rồi, đây là đạo lý gì vậy ? Một đứa bé mà suy nghĩ gì sâu xa đến thế, ặc… !
– Ủa mà sao chú không hỏi vì sao cháu lại tỏ thái độ như thế?
Còn không có đợi Đinh Nhị Cẩu vặn cái chìa khóa xe, Miêu Miêu nói thêm .
– Hỏi về thái độ gì?
– Vừa rồi cháu hỏi chú về vấn đề gì, chú mau quên quá à.
– A…à… ngày hôm nay có tương đối nhiều chuyện nên chú quên, đúng rồi, vì sao cháu lại tỏ thái độ như vậy ?
– Tại vì mẹ của cháu rất đáng thương, nghe ba của cháu kể lại, mẹ bị trong nhà đuổi ra ngoài, mười tám tuổi thì có sinh cháu, mẹ đi theo ba của cháu cũng không có qua mấy tháng ngày tốt lành, giờ ba cháu cũng lại bỏ mẹ cháu đi rồi, mẹ cháu cùng với cháu khó khăn gì cũng không đáng kể, cháu chỉ cần thấy mẹ hạnh phúc là tốt rồi.
Miêu Miêu nói những lời này thiếu chút nữa làm Đinh Nhị Cẩu ngất đi, dáng vẻ Miêu Miêu ưu tư sầu não khi nói, thật sự là với độ tuổi này nói như vậy là không hợp, tuổi còn nhỏ mà có tâm tư như vậy, chính điều này không thể không làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy khiếp sợ cô bé này, dám vì mẹ mình mà làm mai mối, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Dựa theo lẽ thường, ba cô bé vừa mới mất, thế mà cô bé vẫn không khóc la ầm ỉ, Miêu Miêu lại khác thường tỉnh táo, không có gào khóc, chỉ có thấp giọng nức nở, nghẹn ngào, thật ra rất nhiều người không biết là gào khóc không nhất định quá đau khổ, nhiều người khóc là để làm điệu bộ để cho người khác nhìn vào, chỉ có những người thấp giọng nức nở nghẹn ngào mới đúng là bên trong nội tâm cực độ thống khổ.
Trước đó Đinh Nhị Cẩu vốn chỉ là muốn tìm một người đàn bà để thử cảm giác tình một đêm, không nghĩ tới rằng sau đó lại xảy ra nhiều việc bất ngờ như vậy, thật ra khi vừa gặp sơ qua, rồi lựa chọn Phó Phẩm Ngàn, cũng là do Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy trên người của cô có một loại khí chất đàn bà thông minh, nhưng hoàn toàn không có nghĩ tới Phó Phẩm Ngàn lại là một nữ giáo sư, đã vậy còn là giáo sư ở trường cấp 3 Bạch Sơn danh tiếng …