Chương 2 – Phần 25
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trước cửa bệnh viện, mua một bó hoa tươi, hắn còn muốn mua chút thức ăn với trái cây, nhưng suy nghĩ đến bệnh trạng trầm trọng của Miêu Phương Minh bây giờ, đoán chừng cái gì cũng ăn không nỗi, cho nên trực tiếp bước ngay vào phòng bệnh.
Phó Phẩm Ngàn đang sốt ruột đứng đợi ở ngoài cửa phòng bệnh, hai người tương kiến, đều cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao sự quen biết giữa bọn họ trước đây với mục đích vốn là không đơn thuần, giờ lại đang gặp mặt trong phòng bệnh trước mặt chồng Phó Phẩm Ngàn, cho nên càng lộ ra vẻ không được tự nhiên .
– Đến rồi sao? – Phó Phẩm Ngàn cúi đầu nói .
– Ừ, anh ấy có khá hơn chút nào không? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Phó Phẩm Ngàn buồn bả lắc đầu, cô dẫn theo Đinh Nhị Cẩu bước vào trong phòng, Miêu Phương Minh không có ngủ, chỉ nhắm mắt cố dưỡng chút ít sức lực đang dần cạn kiệt của mình, lần nữa lại mở hai mắt ra..
– Anh Phương Minh, Trường Sinh đến rồi đây.
Phó Phẩm Ngàn nhỏ giọng kêu, Miêu Miêu thì đứng ở bên kia giường bệnh sợ hãi nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, cô bé không rõ vì điều gì mà người này cho nhiều tiền như vậy để ba của cô chữa bệnh, cũng đã 13 tuổi đầu rồi, lúc này trong lòng của cô bé cũng loáng thoáng đoán được tại nơi đây có chuyện gì đó sắp phát sinh .
– Ừ, cậu đã đến rồi à, cám ơn cậu đã đến gặp tôi.
Miêu Phương Minh mở mắt ra nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói tiếp:
– Em và con đi ra ngoài trước, anh muốn cùng cậu Trường Sinh nói chuyện riêng một chút.
Phó Phẩm Ngàn không biết chồng mình muốn cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện gì, cô không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chồng mình quyết liệt, cô đanh phải khuất phục bước ra ngoài, chỉ còn một mình Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên giường bệnh, nhìn xem người đàn ông đang hấp hối, hắn không khỏi nghĩ đến cha mẹ của mình, có lẽ bọn họ may mắn hơn, ít nhất cũng không phải cần đau xót trăng trối dặn dò trước giờ sinh ly tử biệt.
Có lẽ người đàn ông này nói những lời này là những câu cuối cùng trên thế giới này, vì vậy khi Phó Phẩm Ngàn rời đi, Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ mở ra điện thoại di động ghi âm lại .
– Cảm ơn cậu về số tiền kia, cũng giúp cho tôi sống thêm được ba mươi bảy ngày.
– Anh đừng suy nghĩ đến chuyện đó, nếu như anh cần tiền, tôi vẫn còn… tôi thấy được vợ của anh rất yêu anh, vì cô ấy anh phải kiên cường sống sót mới được.
– Không được, mạng người không kháng lại được nữa, dù sao đây là định luật của tự nhiên, chuyện sức khỏe của bản thân tôi, tôi biết, từ ngày nhiễm bệnh đến nay, tôi biết ngay sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ nó tới nhanh như vậy.
– Đừng nên suy nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng bệnh là điều trọng yếu nhất, tâm tình tốt mới có thể nhanh hết bệnh được.
Đối với một kẻ hấp hối sắp chết, Đinh Nhị Cẩu rất khó sắp xếp được từ ngữ để an ủi.
– Phẩm Ngàn là một người đàn bà tốt, tôi chết đi, cô ây xem như là giải thoát được một gánh nặng, nhưng vấn đề nuôi một đứa bé nhất định sẽ không dễ dàng, cậu là một người tốt, trong xã hội bây giờ, bỏ ra một số tiền là không cần người trả lại, người như cậu vậy không còn nhiều lắm.
– Chuyện đó chỉ là một sự trùng hợp bất ngờ ngoài ý muốn, anh không cần quan tâm quá nhiều đến số tiền đó..
– Tôi biết, nếu như không phải vì rất yêu thương tôi, Phẩm Ngàn sẽ không làm chuyện như vậy, tất cả chuyện cô ấy làm là cũng là vì tôi, cám ơn cậu vẫn để cho cô ấy giữ vững sự tôn nghiêm của một người đàn bà, chứ mảng tối kia một khi trượt chân vào, có lẽ sẽ vĩnh viễn không quay đầu về được đâu.
Miêu Phương Minh rất khó khăn nói ra những lời này, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, đây cũng là lúc một người đàn ông khổ sở nhất, bởi vì hắn ta đã không thể mang lại hạnh phúc cho vợ của mình, ngược lại còn làm liên lụy đến nỗi suýt chút nữa cô ấy phải bán thân đi vào con đường tà đạo.
– Hãy chăm sóc và giúp cho Phó Phẩm Ngàn, tôi biết chỉ có cậu là đủ khả năng, xin hãy đáp ứng tôi, đừng cho cô ấy lại bị ủy khuất.
Miêu Phương Minh tựa như như là hạ quyết tâm rất lớn, duỗi bàn tay nhợt nhạt ra nắm chặt bàn tay Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm Miêu Phương Minh vô cùng thống khổ, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ, trên đời nếu vẫn còn có một chút biện pháp dù là nhỏ bé, ai cũng sẽ không đem người đàn bà của mình giao phó cho người đàn ông khác.
– Được, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh…
Chứng kiến Miêu Phương Minh thân thể rướn lên, như muốn đem hết sức lực cuối cùng cầu xin mình, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được, người đàn ông này lúc nào cũng có thể chết đi, vì vậy vội vàng không suy nghĩ đáp ứng, Miêu Phương Minh phảng phất như đã hoàn thành một tâm nguyện rất trọng yếu, mệt mỏi nhắm mắt lại như bước vào cơn hôn mê.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, Đinh Nhị Cẩu tâm tình rất nặng nề, Phó Phẩm Ngàn cùng Miêu Miêu lại đi vào trong phòng bệnh cùng Miêu Phương Minh rồi, Đinh Nhị Cẩu cảm giác mình ở lại chỗ này thêm nữa giống như người thừa thãi, suy nghĩ lại mọi chuyện hắn thấy rất kỳ lạ, Miêu Phương Minh phát sinh trong bệnh sắp chết, chuyện lớn như vậy, gia đình hắn hoặc là gia đình của Phó Phẩm Ngàn không có một ai ở bên cạnh, chuyện này rất không phù hợp lẽ thường tình.
…