Chương 2 – Phần 185
Giác quan thứ sáu của người đàn bà rất nhạy bén, Đinh Nhị Cẩu vừa mới bước vào nhìn quanh mấy lần thì Tiếu Hàn đã phát hiện ra hắn, cô cười cười, ngẩng mặt lên lên, ra hiệu cho Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với mình.
– Úi trời, chị Tiếu Hàn đến đây thật hả? Em cứ nghĩ chị chỉ nói vậy để trêu ghẹo em mà thôi.
– Trêu ghẹo? Em thấy chị có thời gian rảnh rỗi lắm hay sao mà nói đùa với em, chị có công tác nên mới đến đây.
Tiếu Hàn đem quyển tạp chí để lên bàn, cô duỗi bàn tay ra cầm lấy ly cà phê, chạm khẽ nhẹ nhấp một ngụm, hé mở môi đỏ mọng đầu lưỡi thè lưỡi ra liếm một chút môi dưới, động tác này lại để cho Đinh Nhị Cẩu có chút huyết mạch bành trướng, bởi vì làm gợi nhớ lại chuyện ở suối nước nóng, khi đầu lưỡi của hắn lướt qua đôi môi mọng đỏ, len vào tận cùng cái lưỡi thơm tho ẩm ướt mềm nhuyễn của cô linh hoạt quấn quít với nhau, lặp đi lặp lại quấn quanh truy đuổi, khẩu chiến ở bên trong, hắn thậm chí ngay lúc này rõ ràng cảm giác được bề mặt lưỡi của Tiếu Hàn nham nhám đầy trơn trượt…
– À chị Tiếu Hàn… bộ chị được điều đến huyện Hải Dương thật hả?
– Ha ha ha, có phải em rất sợ hãi chị, ngày đó trong suối nước ….
Tiếu Hàn rõ ràng mắc cở đỏ bừng mặt, thấp giọng hỏi, cái dạng này không giống như là người đàn bà đã ngoài ba mươi, mà giống như là một thiếu nữ ngây thơ vậy.
– Không có đâu chị, chuyện đó em sớm đã quên. – Đinh Nhị Cẩu phủ nhận nói.
– Hừ, đã quên thì tốt, nếu quên thì trong lòng không phiền.
Tiếu Hàn hơi sững sờ, rồi khuôn mặt lạnh băng nói, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được lời nói của mình không đúng, tuy là mình rất cố kỵ Tiếu Hàn, nhưng trong nội tâm đối với vưu vật này vẫn rất có thiện cảm, nhưng lúc nào cũng có một thanh âm luôn nhắc nhở chính hắn, người đàn bà này là chị dâu của Chu Hồng Kỳ, mà Chu Hồng Kỳ là thầy dạy của mình đồng thời cũng không phải là người dễ đùa, điều này không thể nào thay đổi, với lại Tiếu Hàn là vợ của một người còn trong quân ngũ, nếu chọc đến người bên quân đội, nhẹ thì dễ bị cạo lớp da, còn nặng thì sẽ tàn phế suốt đời.
– Chị Tiếu Hàn, chị thật sự được điều tới nơi này?
– Vậy có vấn đề gì không? Không chào đón chị tới đây sao? – Tiếu Hàn vẫn giữ giọng nói không lạnh không nóng.
– Không phải, em đương nhiên là hoan nghênh chị đến rồi, em chỉ sợ là trong khoảng thời gian này em bề bộn nhiều việc, nên không thể giúp được chị nhiều…
Đinh Nhị Cẩu đang tìm cách thoái thác để giữ khoãng cách an toàn với Tiếu Hàn.
– Hừ.. em không cần phải tìm cách nói trò mèo như vậy, nếu cần thì chị chỉ cần gọi cho Trọng Hải một cuộc gọi, là hắn ta phải ngoan ngoãn phái em tới chỗ chị, em có tin hay không?
– Chị.. chị … cũng quen biết với lãnh đạo của em?
Đinh Nhị Cẩu có chút bán tín bán nghi hỏi.
– Không cần phải nói chuyện tào lao với em nữa, chị tới đây là làm phỏng vấn, chính là cái người lần trước em nhờ chị đưa đi đăng bài báo đấy, chị dự định đưa thêm tin về hắn, chuyện này em phải sắp xếp đấy nhé.
Tiếu Hàn bây giờ mới nói rõ mục đích đến đây, nghe qua Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Phỏng vấn? Trương Cường ? Hắn mà cũng cần phỏng vấn sao? Bất quá, em có đề nghị chị không cần phỏng vấn hắn, người bạn của em còn muốn hướng lên chức vụ cao hơn, nếu bây giờ chị mà đi gặp hắn, sợ rằng cả đời này hắn sẽ nằm ổ tại thị trấn Lâm Sơn này mất.
– A.. Đinh Trường Sinh, ý em nói gì ? Chị tới phỏng vấn, việc này là làm không đúng à ?
– Chị Tiếu Hàn, do chị mới đến nên không biết, ở huyện Hải Dương vừa mới xảy ra một đại án nên toàn bộ công an huyện đang tập trung phá án, hiện tại vừa mới tìm một chút manh mối, vụ án này khiến cho từ trên xuống dưới sưng đầu mẻ trán, đến bây giờ thủ phạm chính vẫn biệt âm vô tín, lúc này chị lại đi phòng vấn Trương Cường, chẳng khác nào hại chết hắn, trong quan trường sự ghen ghét là đáng sợ nhất, trong lúc này chị đừng có làm thêm chuyện phức tạp.
– À há.. vậy thì như thế này đi, chị sẽ chuyển qua phỏng vấn công an huyện, em thấy được không? Tại vì đầu năm mới, tất cả các phóng viên biên tập đều phải đi xuống cơ sở nắm bắt tình hình đưa tin, lần này đến đây là cũng có nhiệm vụ, không thể quay trở về tay không được.
Tiếu Hàn đã nói như vậy, Đinh Nhị Cẩu cũng bất đắc dĩ đành chịu, hắn vội vàng ăn cho xong cơm trưa, liền dời mông chuẩn bị chuồn, vì tưởng rằng việc này đến đây đã kết thúc…
– Chiều nay tầm 4 giờ chiều đến khách sạn Như Gia nơi chị đang ở có chút việc, cũng gần đây thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu.
Trời… bộ bà chị này muốn thử sự kiên nhẫn bền bỉ của mình sao, mình đâu phải là Liễu Hạ Huệ? Ừm… cũng không đúng lắm, hẳn không phải là việc này, Đinh Nhị Cẩu thầm nghỉ..
– Chị Tiếu Hàn còn chuyện gì vậy? Em còn phải đi làm, hôm nay bận lắm không thể trốn việc, hôm nào khác được không?
– Hừ.. thật sự là không biết cô em chồng Chu Hồng Kỳ này thích em chỗ nào, lại nhờ chị mang đến cho em một món quà, em phải đến khách sạn, phòng 505 nơi chị đang ở lấy, còn không muốn thì thôi, tùy em.
– Chị Chu Hồng Kỳ tặng quà? – Đinh Nhị Cẩu có chút không tin.
– Đúng vậy, nếu em không đến khách sạn lấy, chị cũng không có ý kiến, cùng lắm chị mang trở về trả lại cho Chu Hồng Kỳ là được, bất quá thì em tự mình giải thích với cô ấy.
Nói xong Tiếu Hàn đứng dậy quay người, chân bước gót giày nện lộp cộp ra cửa, hướng về phía khách sạn Như Gia đi đến.
…
Trở về ủy ban huyện Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi đến khách sạn, Tiếu Hàn cũng không có lý do gì mà lừa gạt hắn cả, cho nên chiều nay hắn xin về sớm..
Khi tiến đến trước của căn phòng 505 gỏ cửa, thì Tiếu Hàn với giọng nói uể oải vang ra.
– Phòng không khóa, vào đi..
Đinh Nhị Cẩu vừa đẩy cửa bước vào, thì Tiếu Hàn chỉ mặc một cái váy ngủ đi tới, mái tóc dài cũng có chút mất trật tự xỏa ra trên đầu, gợi cho Tiếu Hàn một vẻ đẹp lười biếng, mái tóc đen nhánh, phụ trợ thêm trên làn da thịt trắng như tuyết của Tiếu Hàn, trên khuôn mặt đẹp, mang theo một một tia vũ mị thuộc loại phụ nhân thành thục cao quý, làm cho người ta nhìn thấy, sẽ không khỏi sinh ra vài phần xúc động muốn thân cận, cái váy ngủ hơi mỏng bằng lụa tơ tằm khiến cho đôi bầu vú mỹ diệu của cô tận tình đột hiển ra, Đinh Nhị Cẩu tâm không khỏi có chút nhảy dựng, đôi bầu vú mặc dù không có cái áo ngực phụ trợ, vẫn là đang kiêu ngạo đứng thẳng lấy, không giống như là một người đàn ngoài 30 tuổi đã có chồng từ lâu, đôi vú đầy đặn kiên quyết với cái bụng bằng phẳng, gia tăng thêm vài phần khí tức chọc người, Đinh Nhị Cẩu cười khổ một tiếng:
– Chị Tiếu Hàn để cho em vào đây mà chị mặc cái áo như thế này, chi bằng hại chết em..
Tiếu Hàn mỉm cười:
– Ơ, thật đúng là nhìn không ra, Đinh Trường Sinh đây lại vẫn còn thẹn thùng à, tốt tốt lắm, chị lấy túi quà đưa em thì xong, em có thể đi ngay.
Vừa nói xong, Tiếu Hàn liền xoay người, đem cái lưng duyên dáng của mình đưa về phía Chu Mộng Long, cho nên Đinh Nhị Cẩu lại có thể thấy rõ ràng cái mông đẹp của cô dưới ánh đèn huỳnh quang trong phòng chiếu bắn vào rơi vào trên người Tiếu Hàn, khiến cho cái váy ngủ vốn là hơi mỏng trở nên cơ hồ trong suốt lên, cái mông đẹp như ẩn như hiện lên hình dáng đường cong, tràn đầy một loại cảm giác hấp dẫn, bên dưới là cặp đùi rắn chắc no đủ bóng loáng như ngọc, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không khỏi âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.
– Này, đây là túi quà của Chu Hồng Kỳ, cầm lấy rồi đi đi.
Tiếu Hàn không dông dài, đến tủ treo quần áo lấy ra một túi quà đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu mở ra xem, đó là một bộ quần áo âu phục bao gồm có cả cà-vạt, đôi giày da cùng dây thắt lưng, có thể nói như thế này, nếu bây giờ Đinh Nhị Cẩu đang trần truồng chẳng có mặc gì cả, với đồ đạc trong túi quà này đủ cho hắn mặc để ung dung bước ra ngoài.
– Đây là ý gì vậy chị? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừ..chị cũng không rõ ràng lắm, nếu muốn thì em hỏi Hồng Kỳ, cô ấy chỉ nói là nhờ chị mang cái túi quà này tận tay trao tặng cho em, cụ thể bên trong cái gì cũng không nói, đến giờ chị mới biết, bất quá là bộ quần áo này có giá trị không nhỏ, chắc em cũng biết, Chu Hồng Kỳ là quân nhân, nên tiền lương không có bao nhiêu, bộ quần áo này hơn mấy tháng lương của cô ấy đấy.
Tiếu Hàn chua chát nói ra, chính cô cũng không ngờ Chu Hồng Kỳ, cô em chồng này bởi vì Đinh Nhị Cẩu mà dám chịu chi tiền, bộ quần áo thương hiệu Versace này không hề rẻ chút nào.