Chương 2 – Phần 173
Run rẩy đem cái quần lót cởi ra, Tạ Phương Quỳnh không khỏi đỏ mặt, dưới đáy cái quần lót đã ươn ướt một mảnh lớn chừng bàn tay, cũng bởi vì nhìn lén Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu mà cỏ dại lan tràn! Đây là cái quần lót thứ 3 trong ngày dính đầy dịch nhờn, cũng may cô vốn sạch sẽ, đi đến bất cứ nơi nào theo thói quen thường mang theo khá nhiều quần lót.
Cũng không nhịn được nữa vườn không nhà trống tịch mịch, trong đầu tất cả đều là diễm cảnh Lưu Hương Lê với Đinh Nhị Cẩu giao cấu dây dưa ở chung với nhau, hai mắt cô nhắm nghiền, bàn tay xinh đẹp thành thục đưa xuống vuốt ve cái mu âm hộ!
Nếu Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy một màn này của Tạ Phương Quỳnh nhất định hắn sẽ phát điên, chỉ thấy khuôn cô hàm xuân, miệng cắn môi dưới không dám lên tiếng rên rỉ.
Tạ Phương Quỳnh vừa thở hào hển, vừa nhắm mắt hồi tưởng cảnh tượng vừa nhìn thấy, so với chính mình trước kia thỉnh thoảng dùng lấy tay thỏa mãn còn sung sướng mãnh liệt hơn, có lẽ bởi vì cả ngày hôm nay dù vô tình hay hữu ý cô đã liên tiếp bị khiêu gợi dục vọng ở bên trong cơ thể của mình! Cái khoái cảm khi nhìn Lưu Hương Lê hòa Đinh Nhị Cẩu âu yếm mà có được, tuy rằng hoang đường nhưng lại hết sức kích thích, rồi cô thở dài lau chùi sạch sẽ cái âm hộ của mình, lại lúng túng phát hiện cái quần lót vừa rồi lúc này đã ô uế không thể mặc lại, thế rồi đơn giản Tạ Phương Quỳnh không mặc quần áo lót, khuôn mặt người đàn bà thành thục đỏ ửng lên, vì cái âm hộ không có quần lót che đậy, trong cái váy ngủ phong cảnh ẩn hiện có thể thấy được, theo hướng đèn từ trên xuống của phòng vệ sinh, còn có thể xem thấy đám lông đen mọc trên cái mu âm hộ.
Tuy rằng trong lòng biết như vậy không đúng, nhưng dục vọng Tạ Phương Quỳnh lại không kềm chế được với ý muốn rình coi, lại muốn nhìn thêm một chút hảo sự của Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu kết thúc như thế nào.
Bức tranh chó cùng chó giao cấu, người với người giao hợp thật giống nhau, như là một cây cây non độc dược, cắm rể thật sâu trong tâm trí Tạ Phương Quỳnh đang dần đần phát triển, ấn tượng sâu nhất lại là dương vật chó chết của Đinh Nhị Cẩu dựng đứng cao ngất, giống như là một củ cải trắng to lớn đâm chọt vào thân thể Lưu Hương Lê, còn Lưu Hương Lê thì giống như là một miếng đất đai phì nhiêu, mặc kệ cho củ cài lớn kia đâm sâu vào, thổ nhưỡng đất đai ở trong tham lam hấp thu dinh dưỡng.
Chẳng lẽ là do mình thân thể tịch mịch hư không nên khát vọng đàn ông sao??
Dung mạo tuyệt trần của cô cùng với địa vị không phải là không có những người đàn ông danh giá luyến ái đến, nhưng Tạ Phương Quỳnh đều thẳng thắn đàng hoàng cự tuyệt.
Tạ Phương Quỳnh sâu kín thở dài, chẳng lẽ là mình giữ gìn thân thể cô đơn một mình lâu quá, nên giờ mới có ý nghĩ hồng hạnh xuất tường hay sao?
Tạ Phương Quỳnh càng nghĩ trong lòng càng loạn, không biết nên phải như thế nào đây, nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi do dự một hồi cuối cùng cô quyết định quay trở lại nơi hai người bọn họ đang giao cấu, ghé mắt vào khe nhỏ cánh cửa sổ, thì thấy Lưu Hương Lê lúc này đã nắm ngữa, hai chân giơ cao, Đinh Nhị Cẩu thì hung hăng dùng dương vật đánh sâu vào âm đạo mềm mại Lưu Hương Lê, thậm chí từ góc độ nơi này Tạ Phương Quỳnh có thể thấy rõ ràng cự mãng kia là như thế nào từ trong khe thịt âm hộ Lưu Hương Lê nhấp vào rút ra đấy.
Thật vất vả Tạ Phương Quỳnh mới trấn tĩnh lại một chút, thân thể bây giờ lại khô nóng bốc lên hừng hực, nhịp thở lại tăng nhanh, thân mình Lưu Hương Lê làm sao có thể chịu đựng được sự va chạm thô lỗ của thân thể Đinh Nhị Cẩu từ trên thọc xuống mạnh như vậy kia chứ? Nhưng Tạ Phương Quỳnh cũng biết bình thường với lực đạo như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không chịu nổi, nhưng trong những lần giao cấu, sức chịu đựng sẽ dẻo dai kéo dài vì đắm chìm trong vô biên khoái cảm.
Bên dưới khe thịt âm hộ, dịch nhờn phân bố tươm ra càng nhiều, Tạ Phương Quỳnh cảm giác bên trong cơ mình giống như là có lửa đốt, cô không ngừng lần lượt thay đổi cạ lấy hai chân mình tác động đến cái âm hộ nhằm tăng thêm một chút khoái cảm, ánh mắt thì thẳng tắp rình coi cảnh xuân vô hạn, cảm giác dịch nhờn dường như cũng đã thấm ướt đến đùi….
Đột nhiên, Lưu Hương Lê căng cứng người lại, thỏa mãn rên rỉ kéo dài, cơ thể run rẩy, cùng là đàn bà thành thục nên Tạ Phương Quỳnh biết Lưu Hương Lê đã lại đến trong cơn cực khoái, một chốc sau lại nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đem dương vật to từ từ rút ra, hiện lên một tầng bóng loáng hỗn hợp màu trắng sữa tinh dịch và âm tinh vẫn còn sượng cứng run run, Tạ Phương Quỳnh không khỏi ở trong lòng kinh hô: như thế nào mà vẫn còn chưa mềm à!
Cái âm hộ của Lưu Hương Lê dính đầy dịch nhờn bện vào bao trùm đám lông đen của cái âm hộ, thoạt nhìn đặc biệt là dâm uế, dương vật của Đinh Nhị Cẩu thì hung hãn dọa người, đầu khấc dương vật thô tròn tựa như là nữa quả trứng gà. Tạ Phương Quỳnh bắt đầu hoài nghi, cái lổ âm đạo của Lưu Hương Lê làm thế nào mà chịu đựng được cây thịt to như thế, suy nghĩ một hồi, Tạ Phương Quỳnh không khỏi nghĩ đến nếu cây dương vật của Đinh Nhị Cẩu đâm sâu vào thân thể của chính mình, thì không biết mình sẽ ra sao nữa, tưởng tượng đến cảnh này cả người Tạ Phương Quỳnh run lên, cửa hang âm đạo chợt co rút xiết lại, âm tinh từ cổ miệng tử cung cũng không đè nén được giãn nở tuôn trào ra những giọt màu sữa đục tinh túy của người đàn bà.
…
Thân thể mỏi mệt, nên sau khi lén lút quay lại phòng mình, thời gian còn lại Tạ Phương Quỳnh đắm chìm sâu trong giấc ngủ, sau khi tỉnh giấc lại, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên xuất hiện một chuyện hoang đường, càng làm cho Tạ Phương Quỳnh cảm thấy xấu hổ là nhân vật nam chính trong giấc mơ của mình không phải là người chồng Trọng Hải, mà chính là thằng nhóc thư ký Đinh Nhị Cẩu, chính điều này làm cho cô kinh ngạc nằm nhìn lên nóc nhà, cả một hồi lâu sau cũng chưa trấn tỉnh lại được tinh thần, lúc này cô mới nhớ ra, đây chỉ là một giấc mộng thôi mà..
Trong vòng một đêm, Tạ Phương Quỳnh đã thông cảm và thấu hiểu Lưu Hương Lê nhiều hơn, cô ấy là một ở người đàn bà góa chồng, cũng hơn ba mươi mấy tuổi giống mình, cái tuổi này đúng là hàng đêm gian nan khó chọi vì thường xuyên lên cơn động dục, cho nên Lưu Hương Lê cũng phải có quyền cùng với đàn ông hẹn hò, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng là một người độc thân, thì đâu có gì bị ràng buộc đâu này.
Bất quá, đàn bà tâm tư đố kị rất mạnh, cho nên sau khi thức dậy, Tạ Phương Quỳnh giả vờ cần dùng nước nóng, liền đi đến cửa phòng của Lưu Hương Lê gỏ cửa đi vào, tuy cô biết làm như vậy là không tốt lắm nhưng Tạ Phương Quỳnh muốn bắt gặp Đinh Nhị Cẩu ở trong phòng của Lưu Hương Lê để triệt để nắm chặt hắn ở trong lòng bàn tay mình, bây giờ thì không đơn thuần là bởi vì Trọng Hải nữa, rất có thể cũng là vì… nhưng trong nhất thời cô không tìm thấy được từ ngữ gì thích hợp để miêu tả….
– Chị Phương Quỳnh, thức dậy rồi à? Chị cần cái gì vậy?
Lúc này Lưu Hương Lê cũng vừa định rời giường nhưng khi nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh đến đẩy cửa vào, trong lòng của cô vẫn giật mình, phảng phất như là chuyện tối qua đã bị phát hiện vậy.
– À… chị muốn tìm một chút nước ấm rửa mặt, ở đây… lạnh quá.
Tạ Phương Quỳnh ấp úng nói, ánh mắt liếc về phía cái giường, nhưng cô vô cùng thất vọng, trên giường trống rỗng, đừng nói là không có Đinh Nhị Cẩu, mà ngay cả một dấu vết nhỏ cũng đều không có, giống như là chuyện tối hôm qua trong căn phòng này chưa từng có phát sinh qua chuyện gì, giây phút này Tạ Phương Quỳnh cũng hoài nghi có phải là tối hôm qua cũng là giấc mộng mà mình gặp phải? Nhưng những hình ảnh chân thật như vậy thì làm sao là giấc mộng được, dù sao trong gian phòng này khắp nơi vẫn còn tràn ngập cái mùi của con đực và con cáo giao cấu, chỉ cần là đàn bà, thì cũng biết tại đây đã từng phát sinh qua chuyện gì rồi…
– Vậy hả? Nước ấm còn ở trong phích nước ở trên bàn, chị đến lấy đi, em đi nấu cơm bây giờ đây.
Lưu Hương Lê nói xong, thì bước xuống giường chuẩn bị đi, cô không ngờ tới thoáng cái từ chính giữa hai chân, cái lổ chỗ đó tối hôm qua bị Đinh Nhị Cẩu trắng đêm tàn sát bừa bã, bây giờ có chút sưng lên, lúc này hơi thốn đau nên nhịn không được trên khuôn mặt đẹp khe khẽ nhăn nhó.
– Em… em trong người khó chịu à … chị hiện tại cũng không đói bụng, để chị đi ra ngoài dạo một chút, em cứ nghỉ ngơi thêm đi.
Tạ Phương Quỳnh bước tới cầm lấy cái phích nước nóng vừa đi ra, nhưng khi đi tới cửa còn với vào nói một câu nói khiến cho Lưu Hương Lê xấu hổ tìm không được một cái lỗ để chui vào trốn.
– Tối qua chắc em mệt chết được phải không?