Chương 2 – Phần 170
Tạ Phương Quỳnh một lần nữa quan sát kỹ trên mặt Đinh Nhị Cẩu, sau khi xác định là hắn chẳng thấy gì cả, cô mới an tâm cúi đầu thấp xuống muốn tiếp xúc gần hơn một chút với cây dương vật lớn của Đinh Nhị Cẩu, vừa vặn một cái mùi tanh tưởi của bộ phận sinh dục người đàn ông tán phát ra, thoang thoảng bay vào đến trong lỗ mũi của Tạ Phương Quỳnh, cô cảm thấy được dây thần của mình bị kích thích, một loại ham muốn dùng miệng mình hôn lên trên cái đầu khấc hung dữ kia, từ trong lòng mãnh liệt tuôn ra, một loại dục vọng, khiến cho Tạ Phương Quỳnh không khỏi sa vào suy nghĩ sâu xa ở bên trong lòng mình.
Cô cơ hồ cảm nhận được hiện tại cái âm hộ của mình, từ chính giữa hai chân đã dinh dính một mảnh, cô ý thức được mới vừa rồi vì bị dương vật Đinh Nhị Cẩu trêu chọc, nên phía dưới háng của mình lại bị thiêu đốt, nhưng Tạ Phương Quỳnh cũng không có ý định kéo dài thêm thời gian, nên nhanh chóng mang cây dương vật lớn của Đinh Nhị Cẩu nhét vào trong quần, kéo lên lại khóa kéo, khiến cho cây dương vật lớn tại trước mặt của mình biến mất không còn thấy nữa, lúc này Tạ Phương Quỳnh mới thở phào thật dài nhẹ nhõm, sau đó mới tháo cuôn băng che mắt Đinh Nhị Cẩu ra.
Lúc này hắn mới cảm giác được thân thể mình thật là thoải mái, nhìn qua Tạ Phương Quỳnh, phát hiện cô giờ giống như nụ hoa chớm nở, vẻ mặt xuân tình, lập tức dương vật cũng đã mềm nhũn xuống, thoáng cái lại muốn cương cứng lên, lần này là vì bản năng nguyên thủy xâm chiếm…
– Tiểu Đinh…
Tạ Phương Quỳnh do dự một chút, rồi thản nhiên nói:
– Việc này ngàn lần không thể để cho người khác biết đến, hừ… nếu không thì hậu quả em sẽ nhận lấy thảm khốc như thế nào thì cũng mà tự hiểu đấy.
– Chị yên tâm đi, đây là bí mật của hai chúng ta! Em cũng chưa muốn mất mạng sớm…
– Tốt rồi, vết thương cũng chỉ ngoài da, qua vài ba ngày thì sẽ lành lại, chỉ là chị cứu được em, cũng nên báo đáp lại chị chứ?
Tạ Phương Quỳnh nghiền ngẫm nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nói.
– Cái gì? Chị đã cứu em?
Đinh Nhị Cẩu đã từng hiểu qua, vì cái gì mà đàn bà trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi là ai cứu được ai vậy? Trên đời này có còn thiên lý hay không vậy ta?
– Chứ sao nữa, nếu không có chị giúp em băng bó nói không chừng em sẽ bị vi trùng uốn ván làm chết, có biết hay không? Còn nữa… nếu không có chị, thì em đã bị… vỡ bể bàng quang mà chết tươi ngay đây rồi….
– Nhưng mà… thôi cũng được rồi, chị dâu, là chị đã cứu em… chị muốn em báo đáp cái gì?
– Báo đáp bằng chính cái điều kiện của chị nói hồi sáng….
Tạ Phương Quỳnh mặt cười như hoa, nhưng Đinh Nhị Cẩu xem ra, người đàn bà này đang lợi dụng này sơ hở của mình, đây chẳng khác nào là xúi mình bán đứng chủ tịch Trọng Hoa rồi.
– Chị dâu, em và chị xưa nay không oán không thù đấy, chị làm chi mà bắt buộc em làm chuyện như vậy, với lại chủ tịch huyện tuyệt đối là người đàng hoàng, em cảm thấy được giữa chuyện vơ chồng quan trọng nhất là tín nhiệm lẫn nhau, nếu chủ tịch Trọng biết chuyện này, chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của chị, vì thế chị hãy suy nghĩ thật kỹ lại đi.
– Hừ… Trọng Hải là hạng người gì, chị so với em tinh tường hơn nhiều, coi như là em giúp chị một chút, được không?
Tạ Phương Quỳnh nói ra câu cuối cùng, rõ ràng là đã hạ thấp mình, đối với 1 người cao ngạo như cô, điều này rất là hiếm khi xảy ra.
…
Tạ Phương Quỳnh chuẩn bị lái xe, còn Đinh Nhị Cẩu hai tay bị đau, nên không có biện pháp nắm chặt tay lái, rồi cũng là vì do nước sâm núi của Lưu Hương Lê, bây giờ đến lượt Tạ Phương Quỳnh buồn tiểu nhưng là bình thường chứ không vất vả như là Đinh Nhị Cẩu:
– Ngồi yên trong xe, chờ chị một chút…
Tình huống mắc tiểu của Tạ Phương Quỳnh thì lại trái ngược với Đinh Nhị Cẩu, bởi lẽ hệ thần kinh trong cơ thể chi phối đến hệ sinh dục và tiết niệu là chung với nhau, nên vô hình khi hệ thần kinh nhận được sự kích thích hưng phấn của tình dục thì đồng thời cũng kích thích luôn cơ bàng quang gây cảm giác buồn tiểu, hồi nảy giờ bận bịu với Đinh Nhị Cẩu, bộ phận sinh dục của Tạ Phương Quỳnh bị dương vật khổng lồ của hắn tác động khiêu khích đã lên cơn động dục, nên bây giờ khi thả lỏng người thì cô lại bất đầu són nước.
Ngoài mặt sau của chiếc xe là bụi cỏ rậm rạp, đương nhiên là Tạ Phương Quỳnh nhanh chóng đến ẩn mình phía sau bụi cỏ, xinh đẹp thục phụ Tạ Phương Quỳnh vội vàng kéo xuống cái quần dài của mình, sau đó hai tay chụp vào trên lưng quần, hai chân có chút tum lại cùng nhau, trên tay hơi dùng sức, liền đem cái quần dài cùng với cái quần lót đang gắt gao bao vây lấy cái âm hộ đẫy đà giữa hai chân cùng một chỗ kéo xuống dưới đầu gối, lập tức cảnh tượng từ chính giữa hai chân cô, tận tình hiện ra bên ngoài, một cái mùi nồng đậm từ cái âm hộ tỏa ra, cùng với cái mùi ngây ngây hăng hắc dưới đáy quần lót hương vị cùng đồng dạng, Tạ Phương Quỳnh ngồi chồm hổm xuống, do đó khiến cho cái âm hộ, tại giữa hai chân càng thêm xông ra nhô cao, hai mép ngoài âm hộ thật đầy đặn, hai bên mép nhỏ ở trong có chút hướng ra phía ngoài khe thịt hở, trong đó ẩn hiện dọc khe thịt non mềm mại một màu đỏ hồng tươi, mơ hồ nếu nhìn trực diện thì có thể thấy được…
Ngay sau đó một làn nước trắng vàng từ giữa hai chân cô vội vã phun ra, gấp đến độ ngoại trừ làn nước tiểu văng bắn thẳng xuống đất ở bên ngoài, còn có một số giọt nước tiểu chảy xuống khe mông cô, cũng có một ít nước tiểu ngược dòng dính trên đám lông đen nồng đậm trên mu âm hộ, khiến cho đám lông đen thoạt nhìn thấy sáng lóng lánh, tràn đầy khí tức hấp dẫn.
Sau khi những giọt nước tiểu cuối cùng ra hết, Tạ Phương Quỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy ra một tờ giấy vệ sinh, từ trên mép cái khe thịt hở ra, nhẹ nhàng lau sạch, ngay lúc đó trên khuôn mặt của người đàn bà xinh đẹp trong nháy mắt đã là ửng hồng một mảnh, từ cái đáy tam giác của cái quần lót màu hồng phấn liếc qua có thể nhìn ra được, có một vết màu vàng nhạt không cần phải nói, đó là màu hơi ố vàng của nước tiểu chảy ra, lại còn có một đốm loang của dịch nhờn từ cửa miệng âm đạo chảy ra, Tạ Phương Quỳnh dùng ngón tay quẹt lên dấu vết của cơn động dục của mình, để lên cái mũi của mình lập tức một mùi hôi hăng hắc xốc vào lổ mũi của cô…
Xong xuôi Tạ Phương Quỳnh mới chậm rãi đứng lên, kéo quần lên.
…
Lúc nổ máy xe, Tạ Phương Quỳnh có vẻ suy nghĩ trầm ngân vấn đề gì đó rồi chợt nói:
– Chung quanh nơi này có tiệm cơm nào không? Cứ ở nhà của chủ nhiệm Lưu ăn cơm cũng không tiện lắm!
Nghe qua câu này, Đinh Nhị Cẩu hoảng hồn:
– Chị dâu, chị có ý gì vậy? Bộ không phải là trong ngày nay chúng ta trở về lại huyện Hải Dương sao?
– Trở về làm gấp gáp làm chi, ở lại chỗ này vài ngày cũng tốt vậy, với lại không phải là em đã giới thiệu với chủ nhiệm Lưu là để cho chị ở đây khảo sát các hạng mục đầu tư sao?
– Thế nhưng …. Em phải trở về huyện vì còn có việc đấy!
– Vậy thì mình em trở về trước cũng được, chị ở lại chỗ này thêm vài ngày, em về nói cho Trọng Hải biết, vài ngày nữa chị mới về, bây giờ em sắp xếp tìm cho chị một nơi để ăn nghỉ tạm là được.
– Vậy hay là… chị ở lại nhà của chủ nhiệm Lưu đi, trong nhà chị ấy cũng có mình nên cũng thuận tiện.
– Không có một khách sạn hay tiệm cơm chúng quanh khu vực này sao?
– Chị dâu, đây là trong thôn, làm gì mà có quán cơm hay khách sạn chứ, hay là chúng ta quay trở về thị trấn, ở trên đó có đầy đủ mọi thứ, như thế được không?
– Không cần, mắc công lắm, vậy thì cứ ở tạm trong thôn.
Tạ Phương Quỳnh bất đắc dĩ đành phải chịu, cô là người phụ nữ rất thích sạch sẽ, trước đây mỗi khi ra ngoài đều chọn ở các khách sạn, từ trước giờ cô chưa từng có ở lại qua đêm tại nhà của một người xa lạ nào cả.
…
Dừng xe ở trước ủy ban thôn, Tạ Phương Quỳnh vừa xuống xe, đúng lúc này Lưu Hương Lê nghe thấy tiếng xe nên mau bước ra, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trên đôi tay băng bó kín mít, nên vô cùng hoảng sợ.
– Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Lưu Hương Lê ân cần quá rõ ràng với Đinh Nhị Cẩu, nhưng Tạ Phương Quỳnh không có quan tâm đến, sự chú ý của cô hiện giờ là con đường lớn sắp làm, con đường này thông đến thôn Lê Viên thôn về sau, ngang qua ủy ban thôn, kéo dài về phía trước, đi thông qua núi, nếu con đường sau khi làm xong, thì ủy ban thôn sẽ thành mặt tiền của con đường mới này.
– Không có việc gì, chỉ là trợt chân trên núi, bị rách chút da, chị dâu đã giúp em băng bó kỹ rồi, không sao đâu.
Đinh Nhị Cẩu hời hợt nói rồi hướng về Tạ Phương Quỳnh đưa mắt nháy một cái, ra ý cho Lưu Hương Lê, bây giờ không phải là nơi nói chuyện này.