Chương 2 – Phần 168
Cô vịn tay vào mấy khối tấm bia cổ, nhìn qua mấy tấm bia này như là thời của nhà Minh, nội dung khắc trên bia là khen ngợi về một người con có hiếu, đúng lúc này, từ đằng sau những tấm bia truyền đến tiếng rít gầm gừ nho nhỏ, làm Tạ Phương Quỳnh hồn vía lên mây, cô xoay người qua nơi có tảng đá lớn cao tầm ngang ngực quan sát, thì ra là một cái chó cái đang cùng một cái chó đực đang tiến hành giao phối, cảnh tượng này làm cho Tạ Phương Quỳnh đỏ mặt, quay lưng lại định rời khỏi nơi đây, nhưng khi nhìn chung quanh, cũng không thấy có một bóng người ở chỗ này, vì vậy liền dựa thân người trên tảng đá bên cạnh nhìn lại.
Nhắc tới hai con chó này cũng là lớn mật, có người đang nhìn mà bọn chúng cũng không sợ, cứ làm theo ý mình, Tạ Phương Quỳnh tận mắt nhìn thấy cái đồ vật kia của chó đực thô dài như củ cà rốt, thoáng một phát đã đâm vào trong mật đạo con chó cái, từng cú nhấp một rất là chắc chắn, từ phía sau con chó cái nhỏ gầy, miễn cưỡng thừa nhận lấy sức nặng của con chó đực, còn phải vễnh cái mông đít ra nhận sự trùng kích mạnh mẽ của con chó đực, nhìn qua cảnh này ở dưới háng Tạ Phương Quỳnh lại có chút như là ngưa ngứa …
Dưới tình huống này, Tạ Phương Quỳnh rốt cục nhịn không được, đưa tay vươn xuống đến giữa hai chân của mình, cách cái quần ma sát trên cái mu âm hộ mình, lúc này Tạ Phương Quỳnh vừa nhìn hai con chó đang đại chiến, một bên vừa dùng tay tự an ủi, lần tao ngộ bất ngờ này lại tạo cho Tạ Phương Quỳnh một cảm giác kích thích lạ kỳ.
Càng thêm chết người là lúc này người đàn bà xinh đẹp cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ, vũ mị biểu lộ có vẻ phá lệ chọc người…
Đúng lúc này, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tạ Phương Quỳnh đột nhiên giật mình, vừa quay đầu lại trông thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngậm điếu thuốc từ xa xa chậm rãi đi tới.
– Chị dâu sao rồi ? Tấm bia đá lâu năm này có làm chị thích thú không ?
– Hừ..em tới đây làm gì, mau trở về, nhanh lên.
Tạ Phương Quỳnh nói xong liền vội vã quay về hướng của Đinh Nhị Cẩu, cô không muốn cho Đinh Nhị Cẩu trông thấy đằng sau những tấm bia đá này đang có hai cái chó đang giao phối, nếu hắn biết được, quả thực chính mình sẽ xấu hổ mà độn thổ trốn mất.
Là người trong thành phố đến nông thôn dùng thức ăn đơn giản nhưng mới lạ nên Tạ Phương Quỳnh ăn nhiều hơn bình thường, cô ăn khá nhiều và nhanh mà không để ý đến hình tượng của một người phụ nữ thế gia là phải ăn từ tốn, nếu ở nhà mà ăn như thế này, trong gia đình tuyệt đối không cho phép, nhưng nơi này là nông thôn, vô câu vô thúc, cô thấy có điểm ưa thích cuộc sống ở nơi đây rồi.
Sau bữa cơm trưa, Đinh Nhị Cẩu lái xe mang theo Tạ Phương Quỳnh đi lên trên núi đến khu vực đang mở đường, cô cũng đã thay đổi mặc bộ đồ vải dù chuyên dùng cho các cuộc đi dã ngoại bên ngoài các vùng hoang dã, cùng với một cái ba lô, lúc này vừa mới đầu năm mới, ở bên trong núi hoang vu vắng lặng, xung quanh không có một bóng người tạo nên một cảm giác lạc lõng, duy nhất có một điều khiến cho người thấy thoải mái chính là không khí trong lành mát lạnh …
– Chị dâu, phía trước đường chỉ mở mới tới đấy, vốn là muốn tiếp tục mở rộng thêm, nhưng trên huyện nói là muốn sửa thành một con đường cái trải nhựa rộng lớn, ít nhất phải có bốn làn xe, cho nên tất cả mọi việc của dân chúng trong thôn đang huy động làm đường liền ngưng lại….
– À há, cái này có phải là Trọng Hải nói dự án công lộ số 1 phải không?
– Vâng đúng vậy, chính là con đường chỗ này, đoán chừng qua 15 tháng giêng là sẽ bắt đầu khởi động dự án.
– Ừ, nghe nói số tiền đầu tư rất lớn.
– Vâng tầm 100 triệu, thời gian dự định hoàn thành là hơn một năm mới có thể làm xong, bất quá là sang năm vào ngày này, lúc đó chị dâu muốn từ tỉnh thành tới, trực tiếp đi từ quốc lộ 220 đến đây được rồi.
Tạ Phương Quỳnh không nói chuyện nữa, chỉ là chậm rãi leo lên dốc núi, nhìn về phía xa xa.
Thừa dịp Tạ Phương Quỳnh không có chú ý, Đinh Nhị Cẩu móc điện thoại ra chui vào trong xe, báo cáo tình huống trong ngày cho Trọng Hải biết, chuyện này không thể giỡn chơi được, cô nam quả nữ trong núi, lãnh đạo giao vợ của mình cho hắn dẫn đi tham quan, đó là sự tín nhiệm, nếu mà mình không có báo tin tức cho lãnh đạo biết, như vậy thì làm sao có thể là một kẻ thân tín được.
– Lãnh đạo, lúc nào thì em có thể quay trở về huyện, còn không thì lãnh đạo phái người khác đến đây tiếp chị dâu đi nhé.
– Có chuyện gì vậy? Cậu bị chị dâu hiếp đáp sao? – Trọng Hải cau mày hỏi.
– Không có, chỉ là … chỉ là chị dâu có thể đi lung tung, em theo không kịp, cũng như hiện tại bây giờ chị dâu đang leo núi ở thôn Lê Viên, em vừa mệt vừa lo cho chị ấy chết đi được, đổi một người phụ nữ khác đến tiếp chị ấy đi, cùng đàn bà với nhau cũng dễ nói chuyện hơn.
Đinh Nhị Cẩu cũng e sợ vạ lây, nên đi trước 1 bước tính toán, phải làm sao để cho Trọng Hải đừng có suy nghĩ là mình cùng với Tạ Phương Quỳnh có mối quan hệ gần nhau, nếu như vậy thì rất phiền toái.
– Ha ha, cậu không biết đâu, chị dâu ngươi ở tại tỉnh Trung Nam là thành viên của hiệp hội leo núi đấy, năm nào cũng đi ra bên ngoài trèo núi rất nhiều, cậu cũng không cần quan trọng hóa về việc này nữa, Tạ Phương Quỳnh yêu cầu đi chỗ nào thì cậu cứ đến chỗ đó, cậu cứ đi theo là được, cứ như vậy đi, đã quyết định rồi, tôi đang rất bận đây này.
Trọng Hải không cho Đinh Nhị Cẩu trình bày thêm nữa, liền cúp điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, lại xuống xe nhìn xem Tạ Phương Quỳnh đã trèo lên lên lưng chừng sườn núi, đúng lúc này Tạ Phương Quỳnh chỉ trỏ về phía xa xa chân núi còn vẫy tay kêu hắn leo lên, Đinh Nhị Cẩu cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi, vì vậy vội vàng tranh thủ trèo lên núi, nhưng vì hắn không hề nghĩ đến việc sẽ leo núi, cho nên vẫn mang giày da, do đó rất là khó khăn nghiêng ngã bò dần lên trên núi, bây giờ hắn mới hiểu vì sao Tạ Phương Quỳnh chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân của mình cho một chuyến đi dã ngoại.
– Có chuyện gì vậy chị dâu, xảy ra chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu khom người khi lên đến nơi, hắn thở dốc như là một con chó, chỉ còn thiếu điều lè lưỡi ra nữa là sẽ giống hệt.
– Em nhìn qua bên kia khe núi kìa, cái khung nhà to lớn đang dựng lên để làm cái gì đó?
Tạ Phương Quỳnh chỉ vào xa xa vào vị trí một cái khe suối thắc mắc.
– Đâu vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn theo hướng ngón tay Tạ Phương Quỳnh chỉ trỏ, rõ ràng có vài khung nhà với máy móc đứng sừng sững, nhìn kỹ lại, úi trời… không phải là nơi Lưu Tam lúc trước nói muốn cùng mình hợp tác khai mở một nhà máy khai thác đá vụn tại đây sao ? Thằng này, đã khởi công chuẩn bị làm sớm vậy à…
– À.. đó là dân của thôn Lê Viên cùng nhau mở một nhà máy khai thác đá vụn đấy, đây là dân chúng tính toán trước, đến lúc làm đường chắc chắn là phải dùng rất nhiều đá vụn, thôn dân phụ cũng muốn kiếm ăn chút đỉnh, chuyện này cũng bình thường. – Đinh Nhị Cẩu tảng lờ nói cho qua.
Nhìn xem thái độ của Đinh Nhị Cẩu, xem ra thằng nhóc này biết rõ chuyện này, hình như còn có một phần ở trong đó nên bao che lấp liếm, Tạ Phương Quỳnh xuất thân trong gia đình thương gia nên ánh mắt của cô rất là sắc bén, thoáng cái liền đoán được thực chất vân đề ở bên trong.
– Tiểu Đinh, có phải ở đó em cũng có cổ phần à?
– Ha ha, chị dâu thật sự là quá coi trọng em rồi, em làm gì mà có tiền đầu tư vào cái đồ chơi này, chị xem kìa mấy loại máy móc kia, cũng tốn không ít tiền đâu, em làm sao có được số tiền như vậy chứ ?
– Thật vậy à ? Chị vẫn có cảm giác em và thôn Lê Viên thôn này quan hệ không bình thường đâu, nhưng cứ yên tâm đi, chị cũng không nói cho người khác biết, theo lời em nói, con đường cái này đầu tư lớn như vậy, vật liệu bằng đá chắc là dùng cũng không ít, nếu không như thế này đi, chị đến đây đầu tư, cũng mở thêm một nhà máy khai thác xay vụn đá có được không?
Tạ Phương Quỳnh trong tâm trí chuyển động, tuy là có chút không hoàn hảo lắm là sau khi con đường cái hoàn thành xong, nhà máy khai thác đá vụn cũng sẽ trở thành vô dụng, nhưng chỉ cần hơn một năm làm đường là cũng có thể lợi nhuận không ít tiền nha.
– Chị dâu, như vậy không tốt đâu, chủ tịch Trọng là phó chỉ huy cái công trình này, nếu để cho có người biết chị đầu tư mở một nhà máy khai thác đá vụn ở nơi này, cho dù là không có liên quan gì đến chủ tịch huyện, người khác cũng sẽ không tin đâu, còn có khả năng sẽ đồn đoán cái công trình này chỉ sử dụng dùng đá vụn của nhà máy chị đầu tư, còn nhà máy khai thác đá vụn của là người địa phương thì khác sẽ chẳng có ai nói ra nói vào, một mình chị ra ngoài mở một nhà máy, em cảm thấy phong hiểm không nhỏ, mấu chốt là rất bất lợi cho chủ tịch Trọng Hải.
Đinh Nhị Cẩu cũng đã nhìn ra, người đàn bà này chỉ cần nghe nói là có chuyện nguy hiểm đối với Trọng Hải thì cô sẽ tuyệt đối không đi làm, điều này chính là phẩm chất tốt đẹp của một người đàn bà, cho dù bên trong nội bộ như thế nào đi nữa cũng chịu đựng, nhưng chỉ cần liên quan đến bên ngoài, có người xâm hại lợi ích của gia tộc, chắc chắn là cô sẽ tính toán.
– Hừm…vậy thì thật là đáng tiếc, có cơ hội tốt như vậy ! À…đúng rồi, chuyện chị nói với em suy tính như thế nào rồi, đây chính là kiếm thêm một số tiền thu nhập, nếu muốn bao nhiêu tiền, em cứ nói cái giá đi.
Tạ Phương Quỳnh quay người leo trở lại xuống núi.
– Cái gì ? Chuyện gì vậy chị? – Đinh Nhị Cẩu đang bám theo sát sau lưng Tạ Phương Quỳnh, giả bộ hồ đồ hỏi.
– Hứ..em định giả vờ với chị đúng không?
Tạ Phương Quỳnh đột nhiên dừng bước, không có chút nào ngờ được sát sau lưng mình còn có một tên Đinh Nhị Cẩu, theo quán tính không cách nào hắn ngưng chân lại kịp, do đó tạo thành một chuyện bi hài, tai nạn ngoài ý muốn.
Thật ra độ dốc của sườn núi cũng không có lớn, nhưng làm sao sức vóc của một người đàn bà lại ngăn cản sức đẩy của một người đàn ông trai trẻ, cho nên chuyện xấu đã xảy ra, tai nạn như vầy thì xác suất rất là thấp, nhưng tình huống là Đinh Nhị Cẩu đang đi xuống núi thì bất ngờ Tạ Phương Quỳnh dừng lại quay cả cả người lại về phía hắn, bước chân hắn phản ứng không kịp, đụng phải cô, tiếp theo là Tạ Phương Quỳnh bị đâm cho ngã ngửa xuống núi, nhưng cũng may là Đinh Nhị Cẩu động tác vẫn còn nhanh nhẹn, hắn dùng sức kéo một cái Tạ Phương Quỳnh quay lại về phía sau, Đinh Nhị Cẩu dùng chính cái lưng của mình chắn ở dưới đất¸ Tạ Phương Quỳnh phía trên, kết quả chính là Đinh Nhị Cẩu một tay ôm lấy Tạ Phương Quỳnh, một tay bấu vào đất đá, hai người cứ như vậy bị té ngã trượt dài xuống dưới chân núi.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu thật có chút cảm tạ ông thầy đạo sĩ, bởi vì duới tình huống như thế này, đầu óc Đinh Nhị Cẩu vẫn sáng suốt bình tỉnh, động tác lại nhanh nhẹn, khi trượt đến một khoãng dài, gần đến chân núi, thấy một gốc cây khô, hắn dùng chân đạp mạnh giữ lại, lúc này mới ngưng lại được thân thể hai người đang lăn, đương nhiên, đồng thời tiếng thét chói tai của Tạ Phương Quỳnh cũng đã chấm dứt.
– Chúng ta… chúng ta không sao chứ ?
Tạ Phương Quỳnh lúc này còn bị Đinh Nhị Cẩu chặt chẽ ôm vào trong ngực hắn, đến thời khắc này, hắn cũng chưa có buông tay ra.