Chương 2 – Phần 167
Nghe Tạ Phương Quỳnh nói, Đinh Nhị Cẩu không có lên tiếng, hắn thật sự là khó có thể trả lời, một bên là Trọng Hải đối với chính mình có ân nghĩa, nếu không có sự xuất hiện của ông, khả năng hắn vẫn còn là một chủ nhiệm liên thôn, một phương diện khác lại là vợ của Trọng Hải, cô phân tích cũng hoàn toàn ở lý, vì điều này lại làm cho hắn thật khó khăn, chỉ có một sự lựa chọn là A hoặc B, chứ không có phương án C.
Trong lúc này, bên trong xe hơi hai người đều trầm ngâm không nói gì.
– Đến nơi nào rồi vậy hả?
Tạ Phương Quỳnh thấy Đinh Nhị Cẩu im lặng, vì vậy cô gợi chuyện hỏi hắn, cô biết rõ việc này muốn để cho hắn đồng ý thì không gấp gáp được, nếu cô vừa nói xong thì Đinh Nhị Cẩu lập tức đồng ý, như vậy con người này cũng không đáng tin rồi, nếu còn ở lại bên cạnh Trọng Hải thì cũng là một mối nguy hiểm, lúc này hắn đang do dự, có phải là nguyên nhân là vì không muốn mình phản bội Trọng Hải?
– Trước mặt là thị trấn Lâm Sơn, còn sắp tới là thôn Lê Viên, trước đây em công tác ở chỗ này, địa phương này có thỏ rừng ăn rất ngon, để em dẫn chị đi nếm thử nhé.
– À… chị biết rồi, nơi này có phải là đang có dự định làm con đường quốc lộ mới?
– Đúng vậy, nay mai công trình này chính thức bắt đầu xây dựng, đến lúc đó đi đến tỉnh thành rất gần, so với hiện tại rút ngắn hơn mấy tiếng đồng hồ, cũng không cần đi đường vòng qua thành phố Bạch Sơn đấy chị. – Đinh Nhị Cẩu đầy phấn khởi nói.
– Vậy sao? Chúng ta đến xem đoạn đường đó đi, sau khi hoàn thành con đường, sẽ tạo cho dân chúng vô số cơ hội, xem ra sau này chỗ này sẽ phồn hoa rồi.
Theo góc độ của một thương gia, Tạ Phương Quỳnh rất bén nhạy ý thức được chỗ này tiềm tàng ẩn chứa các thương vụ buôn bán tốt.
– Con đường vẫn còn chưa có làm mà, không có gì đẹp mắt, hay là vào trong thôn nghỉ ngơi đi, ở thôn Lê Viên em có người chị thân lắm, nấu món thỏ rừng thì rất ngon tuyệt.
– Ăn uống thì tính sau, vào thôn sắp xếp xong, thì cứ đến chỗ con đường sẽ sửa nay mai để chị xem qua một chút.
Đinh Nhị Cẩu đành lái xe hướng về thôn Lê Viên chạy tới.
– Sao em lại tới đây, vị này là…
Vừa nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê rất cao hứng chạy ra ngoài cửa ủy ban đón, nhưng lại nhìn thấy trên xe còn có một người phụ nữ xinh đẹp như tiên, trong lòng liền nguội lạnh hơn một nửa, hừ… thằng này đúng là không có lương tâm, lâu lắm mới về còn dẫn theo một người đàn bà nữa.
– Chị dâu, để em giới thiệu cho chị biết, đây là bí thư chi bộ kiêm chủ nhiệm thôn Lê Viên, chủ nhiệm Lưu hương Lê, còn đây là chị Tạ Phương Quỳnh vợ của chủ tịch huyện Trọng Hải, đặc biệt hôm nay đến khảo sát ở thôn Lê Viên, xem các hạng mục đầu tư của con đường mới, chúng ta vào trong ủy ban nói chuyện đi. – Đinh Nhị Cẩu không nhanh không chậm giới thiệu.
Nghe Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, Lưu Hương Lê trong nội thoáng buông lỏng, cô phát hiện mình bây giờ trong nội tâm chỉ có hình bóng Đinh Nhị Cẩu, gặp lại thằng oan gia này cô có nhiều điều muốn tâm sự, nhưng bên cạnh hắn còn có vợ của chủ tịch huyện, vì vậy đành xếp lại chuyện riêng tư, hướng về phía Tạ Phương Quỳnh đưa tay tới:
– Hoan nghênh lãnh đạo đến thị sát.
Lưu Hương Lê vì khẩn trương cho nên xưng hô gọi Tạ Phương Quỳnh là lãnh đạo, làm cho Tạ Phương Quỳnh mỉm cười.
– Chị Lưu, tôi không phải là lãnh đạo, chị cũng đừng nghe Tiểu Đinh nói quá, ta cũng không phải đến thị sát hạng mục đầu tư gì đấy, chỉ là ở lại trong ủy ban huyện cảm thấy khó chịu bó buộc, cho nên muốn đến đây đi dạo trên núi hít thở không khí trong lành, ở đây không gian thật sự là quá thoáng đãng dễ chịu, tại trong thành thị thì lúc nào cũng thấy ồn ào ngộp thở, thật sự là tôi muốn ở lại chỗ này …
Tạ Phương Quỳnh giang rộng hai cánh tay, ngửa đầu, hít một hơi dài không khí từ trong núi lớn.
Thừa dịp lúc này, Đinh Nhị Cẩu nháy mắt cho Lưu Hương Lê …
– Tốt rồi Tiểu Đinh, chúng ta đi đến nơi sẽ làm con đường xem qua một chút đi. – Tạ Phương Quỳnh đề nghị.
– Chị dâu, giờ này này cũng đã hơi trễ giờ cơm rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi hãy đi, chị Hương Lê, chị đã nấu cơm xong chưa? – Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại hỏi Lưu Hương Lê.
– Cũng gần xong rồi, hai người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, chị đi về nhà làm thêm chút ít thức ăn, được không ?
Kỳ thật nếu như chỉ có 1 mình Đinh Nhị Cẩu thì cũng chẳng có gì, tùy tiện ăn cái gì cũng được, nhưng hôm nay lại có mặt vợ của chủ tịch huyện, thì thức ăn cũng không thể quá qua loa được, vì vậy Lưu Hương Lê tranh thủ thời gian về nhà làm thêm vài món ăn dân dã để phục vụ Tạ Phương Quỳnh, mà hiếm khi người thành phố có dịp thưởng thức.
– Chị dâu, nếu buồn thì đi dạo loanh quanh ở đây đi, ở phía sau lưng ủy ban thôn, có cái miếu vắng với mấy tấm bia có tuổi lâu năm lắm, nếu chị có hứng thú, có thể đi đến đó xem.
Đinh Nhị Cẩu nói, còn hắn thì đến trước xe mở nắp capo xe quan sát kỹ lưỡng lại động cơ, trên đường từ huyện chạy đến đây, hình như là máy móc có chút tạp âm.
Tạ Phương Quỳnh đem đôi bao tay ném vào trong xe, liền đi đến phía sau lưng ủy ban thôn, từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa có ăn cái gì, cô cũng đói bụng, vì vậy đã tiếp nhận sự sắp xếp buổi ăn do Lưu Hương Lê phụ trách, nhưng trong lúc chời đợi rỗi rãnh nhàm chán, vì vậy cô đi nhìn xem những tâm bia cổ mà Đinh Nhị Cẩu nói qua.