Chương 2 – Phần 160
Miêu Chấn Đông là một cảnh sát thuần túy chuyên phá án, nếu như đã xảy ra một vụ án, nếu hắn không thể khám phá ra, thì hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, đây là một loại tận tâm với nghề nghiệp, lúc trước Trần Tiêu Tử bị Vương Lão Hổ đâm chết, hắn cũng điều tra qua Đinh Nhị Cẩu, nhưng tại vì vụ án kia khó có lời giải, nên hắn đành phải chịu thua trong ấm ức.
Trọng Hải ý thức được có sự mờ ám trong chuyện này, trong công an huyện đối với chuyện này cũng đã có ý kiến trái chiều không thống nhất, như vậy có thể thấy được vụ án này là có tranh cãi, nhưng tại sao Trần Quân Vĩ vì cái gì mà phải làm như vậy?
– Nếu muốn dựa theo án hình sự mà lập án, cậu cần bao lâu thời gian mới có thể phá án?
– Chuyện này tôi không thể xác định, bởi vì tôi cần phải mở rộng khu vực điều tra tìm hiểu, để xem người chết và những người khác nào có mâu thuẫn, cho nên cần phải có thời gian.
– Một tuần lễ có đủ hay không? – Trọng Hải hỏi.
– Đã đủ rồi, nếu như là hắn bị giết, một tuần lễ nếu như không có điều tra ra được nguyên nhân, tôi đội trưởng hình sự này sẽ từ chức không làm nữa.
– Được, quyết định như vậy đi, à lão Chu… theo ý ông thì sao?
Do Chu Truyền Sinh đi theo, đương nhiên là Trọng Hải cũng tôn trọng ông ta nên hỏi qua ý kiến của ông.
– Tôi không có ý kiến gì. – Chu Truyền Sinh thẳng thắn trả lời nói.
Trọng Hải ở lại hiện trường đến 4 giờ rạng sáng hôm sau, sau khi sắp xếp an bài mọi chuyện, thì đi về văn phòng mình ở ủy ban.
– Cậu điện thoại cho Hồ Giai Giai nói tới văn phòng ủy ban gặp tôi, có vài việc tôi muốn hỏi cô ấy. – Trọng Hải duỗi duỗi cái cổ rồi nói với Đinh Nhị Cẩu.
…
Đêm này là một đêm khó ngủ đối với Phó Phẩm Ngàn, từ khi Đinh Nhị Cẩu bước ra khỏi nhà, Phó Phẩm Ngàn ở ngay trước cửa nhà lại bị hắn cưỡng hôn thêm một trận, trong nội tâm cô bắt đầu lại cứ lo lắng cho hắn, hắn giờ đang ở đâu? Hắn có an toàn về đến huyện hay không? Hắn vội đi vẫn chưa kịp có ăn một chút gì, bận rộn như vậy, đoán chừng hiện tại hắn cũng không có ăn cái gì cả đâu.
Miêu Miêu ăn sủi cảo xong xuôi liền đi ngủ, còn Phó Phẩm Ngàn ngơ ngác ngồi ở trên ghế salon, trên tay thật chặt nắm điện thoại di động, sợ điện thoại hoặc là tin nhắn đổ chuông mình không có nhận được, nhưng thẳng đến lúc tờ mờ sáng, cô thật sự không chịu được mệt mỏi, vì vậy cứ ở trên ghế sa lon mơ màng ngủ quên.
Đinh Nhị Cẩu trong lúc này thì không có lo lắng gì đến Phó Phẩm Ngàn để mà liên hệ, trong lòng hắn cũng không có sự tự tin, xem ra Phó Phẩm Ngàn nhất định là đã đi ngủ sớm, tuyệt đối hắn không thể tưởng được người đàn bà này vì hắn mà ở trên ghế sa lon thức chờ tin nhắn của hắn gần một đêm, chỉ đơn giản là vì muốn biết tin hắn bình an mà thôi.
…
Lúc mới bắt đầu thì không xác minh, đợi đến lúc xác minh thì sự tình đã muộn, bởi vì Cổ Thành Lượng là người ở trấn Độc Sơn, cho nên khi toàn bộ gia đình hắn bị thiệt mạng, công an huyện cũng không có kịp thời thông tri đến họ hàng của hắn về chuyện này thì có thể bỏ qua, hơn nữa ai cũng không biết phương thức liên lạc của thân nhân hắn, cho nên đến khi tìm kiếm liên lạc với họ hàng của Cổ Thành Lượng đã là đến 3 giờ rạng sáng.
Tại sở công an thành phố Bạch Sơn khi nhận được tin Trần Quân Vĩ báo cáo về vụ nổ chết người, cũng không có dám tùy tiện đem tin tức này báo cho phó bí thư thành ủy Cổ Khắc Dũng biết, bởi vì Trần Quân Vĩ cũng chỉ là mới suy đoán nhân thân người gặp nạn, nếu như đây không phải là thật, mới đầu năm đi báo tang cho lãnh đạo, có mấy ai đủ gan lớn mà làm việc này.
Đợi đến lúc họ hàng Cổ Thành Lượng tới hiện trường mới xác định người chết đúng là Cổ Thành Lượng cháu trai của phó bí thư Cổ Khắc Dũng, bởi vì người chết không phải là do bị nổ tan xác, mà bị nhà lầu sụp đổ đè chết, cho nên diện mạo vẫn có thể nhận ra.
Trong dòng họ Cổ, phó bí thư thành ủy Cổ Khắc Dũng là làm quan lớn nhất, người chết lại là cháu ruột của ông ta, điều đáng chú ý nhất là Cổ Khắc Dũng chỉ có một đứa con gái không có con trai nối dõi, cho nên bình thường ông ta đối đãi đứa cháu trai này tương đối cưng chiều, bằng không khi Cổ Thành Lượng ngồi tù, dù tuyên án 4 năm nhưng chỉ mới ở có 1,5 năm tù liền được thả ra, trong lúc này nếu như không có mối quan hệ với Cổ Khắc Dũng, đoán chừng thằng này còn bị giam giữ ở trong nhà tù.
Lúc người trong dòng họ Cổ đem chuyện này trước tiên thông báo cho Cổ Khắc Dũng biết, đang trong giấc ngủ Cổ Khắc Dũng bị điện thoại di động đánh thức dậy, lúc mới vừa nhận được điện thoại, ông ta thoáng cái ngây ngẩn cả người, mãi đến khi tin tức chính thức xác thực về sau, ông ta ngồi ở trên ghế sa lon một hồi vẫn không nhúc nhích nổi.
Vừa vặn để điện thoại xuống, điện thoại lại reo vang, lần này là sở công an thành phố Bạch Sơn – trưởng công an Tào Kiến Dân gọi tới, cú điện thoại này là căn cứ chính để xác minh vụ tai nạn chết người này là có thật …
…
– Chuẩn bị xe.
Cổ Khắc Dũng gọi ngay điện thoại cho nhân viên cần vụ.
…
Đinh Nhị Cẩu vừa mới ngồi xuống văn phòng của mình, thì nghe thấy tiếng giày cao gót nhỏ nhẹ, hắn đi ra ngoài quan sát, đúng là Hồ Giai Giai đang vội vàng đã tới.
– Có ở trong đó không? – Hồ Giai Giai chỉ chỉ vào phòng làm việc của Trọng Hải hỏi.
– Có, chờ chị đã lâu, vào đi thôi. – Đinh Nhị Cẩu gõ cửa, dẫn Hồ Giai Giai bước vào, còn hắn thì muốn lui ra ngoài.
– Cậu cũng ở lại đây nghe một chút, ngồi đi. – Trọng Hải nói.
Nhưng Hồ Giai Giai cùng Đinh Nhị Cẩu đều không hề ngồi xuống, hắn ngậm miệng như thóc không nói gì, mọi chuyện báo cáo chủ yếu vẫn là do Hồ Giai Giai đảm nhiệm.
– Chủ tịch Huyện, đã xác minh, người chết là người trấn Độc Sơn tên Cổ Thành Lượng, là một ông chủ của mỏ than, vừa rồi em cũng đã thăm dò được, Cổ Thành Lượng chính là cháu ruột của phó bí thư thành ủy Cổ Khắc Dũng thành phố Bạch Sơn, mối quan hệ này có rất ít người biết, giống như là những mỏ than nhỏ ở trấn Độc Sơn có rất ít người biết vậy, phó bí thư Cổ không có con trai, một mực chỉ trông cậy vào đứa cháu này về sau này, giờ thì coi như là đã xong.
– Nếu vậy thì mọi người đều biết, chắc chắn là phó bí thư Cổ sẽ rất nhanh đi tới nơi này, cho nên chuẩn bị nghênh tiếp một chút đi, chúng ta sẽ quay lại hiện trường, chờ phó bí thư Cổ tới. – Trọng Hải quyết định.
…
– Ông nói là sự thật?
Trịnh Minh Đường ngẩng đầu nhìn thư ký Tưởng Minh Kiệt hỏi, trong nội tâm ông cũng là bị chấn động mạnh.
– Vâng, mới vừa biết rỏ ràng, ngoài ra, đã chứng minh là đúng, người chết là nhà em trai của phó bí thư thành ủy Cổ Khắc Dũng, kể cả cháu trai của ông ta. – Tưởng Minh Kiệt bổ sung thêm.
– Cháu ông ta? Ông ta lúc nào có đứa cháu trai ở chỗ này vậy?
Trịnh Minh Đường quả thực có chút muốn phát điên lên, những đứa con trong dòng họ con nhà thế gia này là không chọc nổi, tương tự cũng như là người phía dưới không dám trêu chọc đến con của mình…
– Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng đây đúng là sự thật, với lại vừa rồi bên ủy ban huyện truyền đến tin tức, chủ tịch Trọng lại đi đến hiện trường.
Trịnh Minh Đường chậm rãi đứng lên, bước đi thong thả đến phía trước cửa sổ, sắp rạng sáng, nhưng đây là lúc một buổi sáng trước khi bóng tối bao phủ xuống vì câu chuyện chết người này, giây phút này bí thư Trịnh Minh Đường trong lòng đang lo lắng như vậy.
Tên súc sinh thằng con của mình sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về việc xử lý tình huống vụ nổ như thế nào, biết con không ai khác ngoài cha, nếu việc này không có quan hệ gì với nó, thì nó đang uống rượu tán gái, cũng sẽ không rảnh hơi đâu mà quan tâm hỏi đến chuyện này.
– Việc này không cần nói cho bất cứ kẻ nào biết, Minh Kiệt, qua một thời gian nữa, tôi sẽ sắp xếp cho ông về địa phương dưới huyện làm, ông theo tôi cũng một thời gian dài rồi, cũng nên đảm nhận công tác một mình thì tốt hơn.
– Lãnh đạo, ông cứ yên tâm, về mối quan hệ trong vụ nổ này, em xem như chưa từng nghe qua, còn chuyện kia thì em cảm thấy được ở bên cạnh lãnh đạo thì còn có thể học được nhiều thứ hơn, cho nên em thấy cũng không nghĩ đến chuyện nhận chức vụ khác.
Mặc dù trong nội tâm rất vui mừng, nhưng tốt nhất là nên chứng tỏ mình lưu luyến không muốn rời xa lãnh đạo, nếu không thì rất có thể đến lúc đó mới biết được, bởi vì không có lưu luyến với lãnh đạo mà bị đày tới một chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi thì cả đời phải hối hận, cái tội vì sao không biết lưu luyến với lãnh đạo của mình.
– Tôi cũng không có khả năng cả đời ở trên vị trí này, thừa dịp chính tôi còn tại vị, sắp xếp ông một mình tới đảm nhận một chức vụ tại địa phương tốt, dù là ông đi thì sẽ có bất tiện cho tôi, nhưng cũng không sao! Thôi không nói chuyện này nữa, chuẩn bị xe, chúng ta cũng đi đến hiện trường nhìn xem, trời vừa sáng, nhất định sẽ có nhiều người hơn đến, báo cho bên công an huyện, tăng cường cảnh sát bảo vệ, những người không có quan hệ không được tới gần hiện trường.
Trịnh Minh Đường đã khôi phục lại sự tự tin và uy nghiêm, bất cứ như thế nào đi nữa, ông ta cũng là người đứng đầu ở huyện Hải Dương.