Chương 2 – Phần 138
Khi Đinh Nhị Cẩu đậu xe trước cổng nhà ông lão Vương Gia Sơn ông đang đang ở trong sân sắt thuốc, sau khi đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu từ trong xe lỉnh kỉnh mang đồ đạc bao lớn, bao nhỏ xuống xe, Vương Gia Sơn ánh mắt sáng lên, từ nơi khóe miệng nở một nụ cười không dễ dàng phát giác.
– Ê… thằng nhóc, cháu làm cái gì vậy, bộ bị vợ đuổi nên dọn dồ đến đây ở hả?
– Vợ đuổi ? Không có a, bộ ông thấy cháu giống như là có vợ rồi sao ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Vương Gia Sơn nói ra.
– Không phải, ý của ông nói là mấy cái bao lớn, bao nhỏ này, cháu đang làm cái gì vậy?
– Đương nhiên là cùng ông đón năm mới rồi, cháu đã nói với ông rồi, cháu bây thì độc thân còn ông thì lẻ loi một mình, hai ông cháu mình nương tựa với nhau, mà này ông đến phụ cháu một tay chứ.
Đinh Nhị Cẩu mang xuống đồ đạc không ít, vì vậy Vương Gia Sơn mau đi tới trước nhận lấy ít đồ.
– Ưm… mua chi nhiều vậy, ăn không hết vứt đi rất đáng tiếc a.
– Yên tâm đi ông, không hư được, cháu có mua một cái tủ lạnh trên huyện, có thể ngày mai sẽ có người đưa tới, những vật này ông cứ đông lạnh rồi bắt đầu từ từ ăn.
– Ai da, thằng chó con này, ông biết ý tứ của cháu, đừng có lo lắng, cháu cứ lo làm việc của cháu đi, ông dứt khoát sẽ không đi khiếu kiện nữa đâu, ông nói sẽ giữ lời, chứ cháu làm như thế này, ông có chút chịu không được.
Aí dà… rõ ràng đôi mắt ông lão đỏ lên ngấn lệ, lời nói còn có chút nghẹn ngào.
– Ha ha, ông ơi, ông nghĩ gì bậy bạ vậy, chẳng lẻ là cháu không muốn ông đi khiếu kiện nên mới làm như thế này sao? Cháu đã nói rồi, cháu xem ông như là ông nội của cháu, cháu sẽ chăm sóc cho ông trọn đời này mà, nếu bây giờ ông còn muốn đi khiếu oan, cháu sẽ đi cùng ông, xem xem ai còn dám khi dễ ông nữa.
– Aí dà… thằng nhóc này thật là….
Vương Gia Sơn đã là bao nhiêu tuổi rồi, nhưng từ khi đứa con trai mất đi, đã lâu không còn có hưởng thụ qua niềm vui gia đình, một ý niệm trong đầu lặng lẽ nghĩ ra một chuyện.
– Bây giờ ông có đi khiếu kiện hay không đối với cháu cũng không có vấn đề gì nữa, hôm nay cháu đến đây là cùng với ông mừng lễ năm mới, và chủ yếu trả lại cho ông công cán đã kê cho cháu mấy đơn thuốc ! Ông à… khoan hãy nói, mấy đơn thuốc kia thật là có tác dụng đấy nha … hắc hắc…nhưng có loại nào… kéo dài… thời gian không… hắc hắc…
Đinh Nhị Cẩu cười mà Vương Gia Sơn nổi hết da gà.
– Hừ.. cháu còn trẻ tuổi, mọi thứ phải có tiết chế, nếu cháu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chết trên bụng của đàn bà, cháu bây giờ đã là người của chính phủ, mọi vấn đề phải chú ý tới, rất nhiều cán bộ bây giờ, nếu không chết về phương diện kinh tế, thì cũng tiêu tan sự nghiệp vì đàn bà, cháu coi chừng đừng để sa chân vào hai còn đường này.
Chứng kiến dáng vẻ của Đinh Nhị Cẩu, Vương Gia Sơn không khỏi cười khổ nói.
– Ông yên tâm đi, trong lòng cháu nắm chắc biết làm gì, hay là đêm nay chúng ta uống chút rượu đi.
Đinh Nhị Cẩu muốn nói lãng sang chuyện khác nên đề nghị.
– Ông uống rượu thì còn có thể, cháu không được uống, mà phải tiếp tục uống thuốc, đợi lát nữa ông sẽ cho cháu thêm mấy thang thuốc, mấy ngày nay nếu là còn ở lại, ngay ở chỗ này uống hết, nếu đi, thì phải mang theo thuốc để uống, hừm… được rồi nếu nói thuốc không có tác dụng, tối nay ông sẽ chứng minh cho cháu xem ông như thế nào, chính ông cũng thường xuyên bồi bổ cơ thể bằng mấy thang thuốc mà cháu chê này… hừm…
– Trời đất uống nữa chết con mất…! Năm hết tết đến rồi, uống thuốc không tốt lắm đâu. – Đinh Nhị Cẩu gương mặt cay đắng.
– Hừ..ông không cần kiêng cử nhiều như vậy, vừa rồi khi cháu vừa đến đây, ông đã nghỉ đến một chuyện muốn nhờ đến cháu, nếu cháu đồng ý, ông có chết đi cũng không tiếc nuối, coi như là họ Vương của ông không có bôi nhọ tổ tông.
Vương Gia Sơn ngồi đối diện vớ Đinh Nhị Cẩu trên ghế nhỏ, nghiêm trang nói :
– Ông à… chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy, năm hết tết đến rồi, ông đừng có làm cháu sợ. – Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
– Ông không có nói giỡn, nếu ông trời không sắp đặt ông gặp cháu thì bổn sự này nhất định là sẽ theo ông chôn vùi cùng với cái quan tài, thằng nhóc cháu vẫn là người xem như có lương tâm, không giống với những người kia thông đồng làm bậy, ông cũng có họ hàng con cháu đấy, nhưng từ khi con của ông chết, không ai chịu vì ông mà xuất đầu lộ diện, lúc ấy ông có cảm giác chán chường thất vọng không muốn sống nữa, nên mới không ngừng khiếu oan, mấy năm trôi qua rồi, cuối cùng vẫn không được gì, thật ra ông cũng biết, người ta làm như vậy cũng là vì ăn công lãnh lương, bọn họ chỉ là người bị sai khiến mà thôi, có biện pháp nào khác đâu.
Vương Gia Sơn càng nói càng thương cảm, trong ánh mắt thậm chí còn có chút nước mắt.
– Sao cháu nghe ông nói như là những lời di chúc vậy, năm hết tết đến coi chừng là điềm xấu, qua tết muốn nói gì thì nói, được không ông?
– Thằng nhóc này, quanh năm suốt tháng cháu được mấy ngày ở lại nhà của ông, rất khó khăn ông mới gặp lại cháu, không nói bây giờ thì đến lúc nào nữa, cháu nói đúng rồi, đây là di nguyện của ông, điều ông muốn nói đây là ông có biết về một số y thuật gia truyền, cháu thì không có cơ hội để học hỏi rồi, thứ nhất là cháu không có thời gian, thứ hai ông cũng không có nhiều thời giờ để dạy cho cháu, nhưng trong nhà của ông, tổ tiên có truyền lại một quyển sách thuốc, có vài thang thuốc thuộc loại bí truyền, nay ông cho lại cháu quyển sách thuốc này, nếu cháu thích thì tự nghiên cứu, còn nếu không có thích thú, cháu tiễn tặng cho người nào có duyên hoặc là quyên góp cho viện y học nhà nước cũng được, đó là chuyện của cháu tự quyết định, cuộc đời của ông cũng chỉ có quyển sách thuốc này là quý giá nhất, coi như là báo đáp lại ân tình của cháu.
Vương Gia Sơn rất là trịnh trọng, Đinh Nhị Cẩu có cảm giác được chuyện này không có đơn giản như vậy, từ sau lưng hắn chợt đổ mồ hôi.
– Ông không có sao chứ, nếu ông có chuyện gì thì nhất định phải nói cho cháu biết, có phải ông mắc phải bệnh nan y gì rồi không ?.
Đinh Nhị Cẩu duỗi tay nắm lấy tay của ông lão Vương Gia Sơn hỏi, nét mặt biểu lộ sự lo lắng tuyệt đối không phải là giả vờ cho có lệ.
– Đúng là thằng nhóc này không có trông mong gì điều tốt vơi ông hết, năm hết tết đến rồi còn rủa ông mắc bệnh nan y.
Vương Gia Sơn giả vờ tức giận hất tay Đinh Nhị Cẩu sang một bên.
Hai ngày nay ở trong nhà của ông lão, Đinh Nhị Cẩu chỉ quanh quẩn với ông không có đi đâu, hắn chính tay nấu cơm cho hai người,, từ khi cha mẹ qua đời, về bếp núc hắn cái gì đều tự học bếp núc, nấu cơm thì quá đơn giản với hắn, trong lúc này thì tủ lạnh cũng được đưa tới, Đinh Nhị Cẩu lại chạy lên trên thị trấn mua không ít đồ ăn, nhét vào bên trong tủ lạnh.
Đương nhiên là trong hai ngày này Đinh Nhị Cẩu uống không ít thuốc, sáng trưa chiều, không có lúc nào nghỉ ngơi, Vương Gia Sơn đã vậy còn làm khổ thêm cho hắn, còn dùng thuốc Đông y nấu lên cho Đinh Nhị Cẩu ngâm chân, tác dụng thì khoan nói, nhưng cảm giác khỏe khoắn trong cơ thể rỏ ràng là có khác trước.
Cứ như vậy đã đến sáng sớm mùng 1 tết, bởi vì Đinh Nhị Cẩu còn muốn đi lên trên tỉnh chúc tết cho gia đình của chủ tịch Trọng Hải, cho nên thức dậy rất sớm từ lúc trời còn chưa sáng, sau khi Đinh Nhị Cẩu cùng Vương Gia Sơn cúng bái trời đất tổ tiên xong, Đinh Nhị Cẩu thúc giục Vương Gia Sơn ngồi trên cái ghế dựa lớn ở giữa nhà, Vương Gia Sơn còn chưa có biết hắn định làm gì thì Đinh Nhị Cẩu đã quỳ gối cúi rạp đầu xuống trước mặt Vương Gia Sơn, dập đầu thưa:
– Ông à… cháu và ông trước kia không thân cũng chẳng quen, nhưng từ hôm nay trở đi, ông chính thức là ông nội của cháu, Đinh Trường Sinh xin thề, chỉ cần ông còn sống một ngày, thì cháu còn chăm sóc ông một ngày, mãi mãi cho đến khi ông cỡi hạc về trời.
Đinh Nhị Cẩu lựa chọn ngay ngày mùng 1 đầu năm, hướng về Vương Gia Sơn biểu đạt, đủ thấy hắn tất trịnh trọng và thật lòng.
– Ai, thằng nhỏ này, đâu cần phải thề thốt như vậy chứ, tâm ý của cháu thì ông biết mà, mau mau đứng dậy đi.
– Ông nội, nếu về sau ông còn muốn đi khám bệnh kiếm sống thì cứ làm, còn nếu không muốn đi khám bệnh nữa, cháu sẽ nuôi dưỡng ông, thu nhập của cháu bây giờ dư sức lo cho ông, nhưng nói về y thuật của ông, cháu sẽ tận lực học, học được chút nào thì hay chút đó, vạn nhất ngày nào đó không muốn tiến thân trên con đường làm quan, cháu còn có thể giống như ông, làm người chữa bệnh cũng có thể kiếm miếng cơm ăn qua ngày, đúng không ông?
– Cháu này, ông chỉ là sợ cháu không có đủ kiên nhẫn, được rồi, cháu đã có tâm ý học, ông thừa dịp mình còn có thể nhúc nhích, sẽ dạy cho cháu, tiếp thu được bao nhiêu thì đó là năng lực của bản thân cháu.
Vương Gia Sơn thật cao hứng, dù sao những thứ đồ chơi thuốc men chữa bệnh này, rốt cục có người để truyền dạy rồi, cho nên mùa xuân năm nay, thật đúng là khởi sắc tươi đẹp.
…
Tờ mờ sáng, Đinh Nhị Cẩu đã ăn xong sủi cảo đầu năm, liền cho xe chạy đến tỉnh, từ nơi này đến tỉnh thành lộ trình khá xa, vì thế cho dù Đinh Nhị Cẩu lên đường rất sớm, lúc đến tỉnh, cũng đã là hơn 10 giờ sáng rồi, hắn trực tiếp lái xe đến khu cư xá Tỉnh ủy Chúc Gia Viện đậu ở ngoài cổng vệ binh, trực tiếp đi vào là điều không có cửa, với lại có đi được vào trong cũng không biết nhà Trọng Phong Dương ở đâu, chi bằng ở ngay cửa cổng vệ binh gọi điện thoại cho Trọng Hải, phái người đi ra đón hắn.
Hắn cũng không biết sở thích của Trọng Phong Dương là gì, hơn nữa ông ta chức vụ lớn như vậy, cũng sẽ không để mắt đến quà cáp của tên lính lác như hắn, hắn thật ra là không có ý định mua quà cáp gì, nhưng Vương Gia Sơn thì suy nghĩ khác hắn, ông lão vừa nghe nói hắn phải đi gặp quan lớn, cho rằng không mang theo một ít quà cáp sao được, người ta nói cho ngươi đừng có mang theo quà cáp gì hết đó là khách sáo với ngươi, nếu như chính ngươi tưởng thật, vậy thì ngươi thật sự là quá khờ khạo, cho nên Vương Gia Sơn bắt hắn phải mang lên trên xe vài hũ rượu thuốc do chính tự tay ông ngâm thảo dược, những hủ rượu thuốc này đã chôn ở dưới đất hơn 10 năm rồi.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở cửa cổng đợi chừng hơn 10 phút đồng hồ, đã nhìn thấy một người lính cảnh vệ bước đi ra ngoài hỏi người gác cổng, lúc này anh ta mới hướng về phía Đinh Nhị Cẩu nhìn qua, Đinh Nhị Cẩu mới biết đây là người đến tìm mình đấy, vì vậy tranh thủ thời gian bước lên trước.
– Anh có phải là Đinh Trường Sinh?
Người lính cảnh vệ ăn nói có ý tứ, rất là nghiêm trang, Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt tươi cười, lúc này mới ý thức được tại đây không phải huyện Hải Dương, nơi này chính là khu nhà ở Gia Chúc Viện của Tỉnh ủy, là khu vực của những người có quyền thế nhất của tỉnh Trung Nam, vì vậy hắn tranh thủ rút lại nụ cười mà cúi đầu ra vẻ nịnh bợ.
Tuy Đinh Nhị Cẩu là nghé con không có sợ cọp dữ, nhưng hắn cũng không phải là kẻ đần độn, thông qua kinh nghiệm quan trường, hắn đã dần dần học được nằm lòng câu nói: “ Nam tử hán đại trượng phu co được thì dãn được “ cho nên lúc nào ra vẻ đáng thương thì phải làm ra vẻ đáng thương, đó cũng là cái đạo của sự sinh tồn trong chốn nhà quan.
– Đúng, tôi là Đinh Trường Sinh, xin hỏi anh là.. …..
– Đi theo tôi….
Đinh Nhị Cẩu còn chưa có hỏi xong câu, người lính cảnh vệ đã chặn lại, hắn không có cách nào khác đành im miệng, vì vậy mở cốp xe cầm theo bốn cái hủ rượu gốm sứ chôn dưới đất còn lưu lại vết bùn đất, làm cho người lính cảnh vệ há hốc mồm cũng không nói gì nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhưng sắc thái khuôn mặt kia rất rõ ràng ý nghĩ “…trời đất thằng này liều mạng dám đưa tặng lễ mấy thứ đồ chơi như thế này…”
Đinh Nhị Cẩu hết nhìn phía đông rồi ngó hướng tây, người lính cảnh vệ cũng không có ý cản trở hắn quan sát, cho nên đôi tròng mắt Đinh Nhị Cẩu không ngại đảo quanh, đây là một cái sân rộng lớn, đặc điểm lớn nhất là cây xanh bap phủ rất tốt, cùng một hàng rào màu đồng, đem trọn cái khuôn viên che đậy kín đáo, bây giờ là mùa lá cây đang rơi rụng xuống, nhưng mà trên đường quét dọn sạch sẽ không có nhiều lắm lá cây vung vãi.
Thỉnh thoảng còn có năm sáu người cảnh sát vũ trang xếp hàng đội ngũ chỉnh tề đi tuần tra, đủ thấy tại đây khu vực này bảo vệ rất nghiêm ngặt, ở đây không có nhà cao tầng, đều là từng nóc nhà theo dạng biệt thự, từ bên ngoài nhìn nếp nhà pha tạp cổ kính, nghe nói mảnh đất Gia Chúc Viện vào thập niên 50, 60 được tạo dựng lên, chủ nhân đời thứ nhất ở đây cũng không phải là những Tỉnh ủy quan trọng như bây giờ, mà đó là những chuyên gia Liên Xô, tình huống giống như vậy tại cả nước khu vực nào cũng có.
– Đến rồi, anh ở nơi này chờ một lát.
Đi theo người lính cảnh vệ qua hết một dãy biệt thự, đến trước cửa chính một căn nhà người cảnh vệ mới nói, Đinh Nhị Cẩu cũng đã thành thói quen diễn xuất của người cảnh vệ, cho nên cũng không nói gì, chỉ là tại chỗ, nhìn xem số nhà biệt thự, là biệt thự số 7, theo như chức vụ Trọng Phong Dương là nhân vật số 3 ở tỉnh Trung Nam, làm sao lại ở biệt thự số 7, Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm, những người làm quan này, tâm tư thâm sâu không phải người bình thường có thể phỏng đoán được.
Người lính cảnh vệ gõ cửa, Trọng Hải đưa đầu hướng ra phía ngoài nhìn liếc qua thì thấy Đinh Nhị Cẩu mang theo bốn cái hủ rượu đứng ở trước cửa nhìn quanh, ông mỉm cười, khoát tay áo, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu bước vào trong nhà, Trọng Hải nhìn người cảnh vệ, lúc này anh ta mới thò tay phải tiếp nhận những hủ rượu trong tay Đinh Nhị Cẩu, con bà nó, dọc theo con đường này thì thằng lính này không chịu giúp ông, đến ngay nhà rồi thì ông đâu cần nữa, vì vậy Đinh Nhị Cẩu cười hì hì, chẳng thèm đưa các hủ rượu đến tay người cảnh vệ, tự mình mang theo mấy hủ rượu vào trong.
Đinh Nhị Cẩu vừa vào trong nhà liền choáng váng mặt mày, cái này thật giống như là một đại gia đình tụ hội, nhưng cơ bản phần đông đều là đàn bà, đàn ông chỉ có Trọng Hải cùng Trọng Phong Dương, Đinh Trường Sinh người đàn ông thứ ba.
Hắn thấy điệu bộ mình lúc này thật là không lịch sự khi trên tay cầm mấy hù rượu còn lấm lem bùn đất, nhưng bây giờ hối hận đã không kịp, có muốn đưa mấy hủ rượu cho người lính cảnh vệ cũng đã chậm, quay mặt về phía trong phòng, rất nhiều người trừng mắt nhìn hắn, Đinh Nhị Cẩu đành giả lã cười hì hì, nhưng nụ cười này, so với khóc còn khó coi hơn, lúc này không thể luống cuống, chỉ có thể là nhắm mắt lại trấn định mà thôi.
– Đinh Trường Sinh xin đến chúc tết gia đình chú.
– À… Tiểu Đinh đến rồi, mời cháu ngồi.
Trọng Phong Dương ngược lại khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu xấu hổ, nhưng thật ra ông chỉ thích người tuổi trẻ như vậy, ông cũng nận ra được, cho dù hiện nay là đã trở thành thư ký cho cháu mình trên huyện, nhưng nét chất phác của Đinh Nhị Cẩu biểu lộ cũng không có gì thay đổi như ngày còn ở trong vùng thôn dã.
Đinh Nhị Cẩu cũng đã phục hồi tinh thần lại, vì vậy nhẹ nhàng đem mấy hũ rượu để ở trên tấm thảm trải sàn, đi nhanh đến cách Trọng Phong Dương tầm hai bước chân thì đứng lại, sau đó nói thật rỏ ràng:
– Thưa chú, cháu là Đinh Trường Sinh xin đến chúc tết, chúc chú thân thể khỏe mạnh, mãi mãi lúc nào cũng khỏe mạnh.
Đinh Nhị Cẩu rất cung kính quỳ ở trên thảm trải sàn, dập đầu trên mặt thảm, thái độ rất thành kính, những người có mặt trong phòng ai cũng mỉm cười.
– Ha ha, đứa nhỏ này, còn chúc tết theo kiểu này nữa hả, mau đứng lên đi cháu.
Trọng Phong Dương cũng phải động lòng, đây là quy củ chúc tết của trước kia, hơn một thập niên gần đây đã không còn người nào chúc tết ông mà dập đầu quá mức như thế.
– Thưa chú, hôm nay đầu năm mới, cháu xin không gọi chú là bí thư, cháu lần đầu tiên sáng sớm dập đầu trước mặt trưởng bối, chú hôm nay là trưởng bối của cháu, không phải là ông bí thư, xin chú không trách tội cháu.
– Ha ha, cái con khỉ này, mau đứng lên, đến ngồi bên này.
Trọng Phong Dương hôm nay vừa gặp hắn thì trong đầu rất cao hứng, năm vừa rồi một lần té xỉu, suýt chút nữa thì mất mạng, hiện tại ông càng ngày càng ý thức được khỏe mạnh mới là điều kiện tiên quyết trên hết tất cả, đã không có sức khỏe, những thứ khác thì đều sẽ là không tốt, không có khỏe mạnh, mặc dù mình quyền thế có lớn bao nhiêu chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ mất hết, cho nên Đinh Nhị Cẩu đầu năm với câu chúc ông khỏe mạnh, mãi mãi khỏe mạnh, chính xác là điều trong lòng Trọng Phong Dương mong muốn.
– Trường Sinh, cậu mang tới cái gì vậy?
Trọng Hải đi qua dùng chân đá nhẹ trên mấy cái hủ rượu còn dính đất hỏi.
– Dạ, đây là rượu thuốc của ông nội em chôn dưới đất hơn mười năm, sáng sớm hôm nay mới đào lên, mang đến tặng cho chú bí thư, ông nội có nói là đối với bệnh cao huyết áp, bệnh ở động mạch vành rất có hiệu quả. – Đinh Nhị Cẩu giải thích.
– Hì… cậu cứ nói mò, mới đào sáng sớm hôm nay mà đã biết rõ có hiệu quả trị liệu? – Trọng Hải không tin, hỏi lại.
– Hihi… em cũng không biết tác dụng của nó ra sao, chỉ nghe ông nội của em nói là có hiệu quả.
– Ông nội của cậu? Chằng phải là trong nhà của cậu thân thích không còn có ai sao?
– Cũng sáng sớm hôm nay mới vừa nhận ông cháu đấy, hai ông cháu còn ở chung một chỗ từ cuối năm đến đầu năm mới đấy.
Đinh Nhị Cẩu nhìn về Trọng Hải nháy mắt mấy cái.
– Có phải là Vương Gia Sơn, ông lão khiếu oan?
– Lãnh đạo, em nói rồi người ta hiện tại không còn đi khiếu kiện rồi, ông nội giờ cũng đã hiểu ra, cho nên bây giờ chỉ là đi chữa bệnh cho bà con trong vùng, tối hôm qua còn giao cho em quyển sách y thuật đây này.
Trọng Hải thở dài, đem câu chuyện của Vương Gia Sơn kể lại cho mọi người biết rỏ, ông cũng thuật lại chuyện Đinh Nhị Cẩu cùng với Vương Gia Sơn là như thế nào kết duyên đấy, vô tình chuyện này trở thành chủ đề thú vị nhất của buổi sáng đầu năm mùng một tết tại trong gia đình họ Trọng, bất quá Đinh Nhị Cẩu dưới ánh mắt Trọng Phong Dương thiện cảm lại tăng thêm vài phần.
Qua sự giới thiệu Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu dần dần nhận thức phòng tất cả mọi người trong gian phòng khách, gần đây Đinh Nhị Cẩu cảm thấy luôn luôn hứng thú với những người đàn bà lớn tuổi hơn mình, hắn cũng không phải là người nào cũng đều nhớ rỏ, trong quá trình này, hắn chỉ chăm chú nhớ kỹ hai người đàn bà, một là vợ của phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, một là vợ của chủ tịch huyện Trọng Hải.
Hàn Tuyết vợ của Trọng Phong Dương tầm khoảng ngoài 45 tuổi, công tác tại cơ quan tổng công đoàn lao động tỉnh Trung Nam thật ra chỉ là hư danh, nhiệm vụ chủ yếu của bà là chăm sóc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày cho Trọng Phong Dương, lúc này bất chợt có điện thoại gọi đến chúc Tết nên bà đứng lên, đi về phía cửa sổ gương mặt bừng tỉnh tràn đầy nét phong tình vạn chủng! Mái tóc dài được búi lên cao thật đoan trang tú lệ, cái gáy cổ tuyết trắng từ phía sau trần trụi ở trong không khí! Trước ngực thì đôi bầu vú đem cái váy liền áo màu xanh đẩy cao lên, hai bầu vú theo bước chân của bà bước đi mà từng lúc nhấp nhoáng!
Chỉ có khác là, Hàn Tuyết mỗi khi giở tay nhấc chân lại tràn đầy một loại uy nghiêm, giống như là không giận mà có oai một loại uy áp của người thừa hưởng quan uy, làm cho người gặp không dám tới gần.
Còn Tạ Phương Quỳnh vợ của chủ tịch huyện Trọng Hải lại là một người đàn bà thành thục động nhân, tuyệt đối các cô gái trẻ không thể nào có được khí chất như vậy, vóc người hoàn mỹ cho dù bị cái váy áo khóa lại che giấu bên trong cơ thể, thế nhưng những đường cong tràn đầy mê hoặc cũng ân nấp được mà đang giãy dụa, bên dưới đôi vai trần, một đôi cánh tay thỉnh thoảng lay động, nắm chặt tinh tế bàn tay thon thả, thướt tha di chuyển, cái mông đít đầy đặn với độ cong gần như là hoàn hảo, vừa nhìn liền biết là co dãn mười phần!
Xoay người lại bước đi bờ eo yểu điệu, một đôi đùi đẹp đẫy đà duyên dáng yêu kiều, bước chân chầm chậm khoan thai, nhất là của khuôn mặt của Tạ Phương Quỳnh, đích thị xinh đẹp không thể tả! Đúng là một người đàn bà thành thục, tản ra một loại mị lực kinh người! Hầu như tất cả đàn ông nhìn thấy cô, cũng không miễn trừ được thần hồn điên đảo trước sức hút phong tình vạn chủng như ăn phải mê dược!
Tạ Phương Quỳnh thì không giống với Hàn Tuyết, cô không phải là người trong thể chế quan trường, cha của cô là tổng giám đốc của công ty kinh doanh sắt thép Tạ Thị nổi tiếng bậc nhất của tỉnh Trung Nam, cho nên cô hiện tại nằm trong ban giám đốc của tổng công ty sắt thép Tạ Thị, bất cứ ai nhìn vào cũng nhận ra, đây là một cuộc hôn nhân chính trị, mà Tạ Phương Quỳnh cùng với Trọng Hải thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng may là Tạ Phương Quỳnh giữ mình trong sạch, không có giống như những con em nhà giàu quyền quí trên người thì đầy dẫy tật xấu, đương nhiên trong lúc này cũng không ngoại trừ đó là là vì gia thế nhà họ Trọng vô cùng hiển hách, gia đình họ Tạ phải cụp đuôi để mà đối nhân xử thế cho trọn vẹn.
Đinh Nhị Cẩu ở chơi tại nhà họ Trọng hơn nửa canh giờ liền đứng dậy cáo từ, hôm nay là đầu năm mùng một Tết, lúc này toàn bộ đều là người nhà họ Trọng, chính mình là một ngoại nhân có thể được cho phép lần đầu tiên tới chúc tết đây đã là điều rất tốt rồi, mình cũng phải biết nặng nhẹ, cho nên hắn kiên quyết từ chối khéo đề nghị của nhà họ Trọng muốn lưu hắn lại ăn cơm, nên đi theo người lính cảnh vệ ra ngoài lái xe đi.