Chương 2 – Phần 137
Thành phố Bạch Sơn có một phố đi bộ tầm 1 km đường dành riêng cho người đi bộ, tất cả các loại đồ tết có thể ở tại ở nơi đây đặt mua đầy đủ hết, Đinh Nhị Cẩu cảm thán hôm nay lại là phải tốn mớ tiền rồi, tất cả bao lớn nhỏ, đồ ăn uống vui chơi, chất đầy cốp sau xe hơi, càng thêm đáng giận con nhóc này còn chạy đến mua thêm một cái áo khoác ngoài bằng vải nỉ áo cho mẹ, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu trả tiền, xem ra Miêu Miêu thật là không có xem Đinh Nhị Cẩu như là người ngoài rồi.
– Miêu Miêu, cái cái áo khoác này cháu có biết kích thước của mẹ cháu không mà mua vậy?
Nhưng Miêu Miêu trả lời suýt chút nữa làm Đinh Nhị Cẩu nghẹn chết.
– Vì vậy chú phải để ý một chút, bởi vì cái áo này là chú trả tiền, không phải là cháu mua, đến lúc đó mẹ mặc không vừa, mẹ cháu nhất định sẽ nói là chú không có ánh mắt.
Miêu Miêu dí dỏm cười cười, đứa bé gái này, đây là nó quyết tâm dẫn mối giúp mẹ mình rồi.
Cái này thì Đinh Nhị Cẩu chịu thua rồi, đành phải để ý ráng nhớ đến hình dáng của Phó Phẩm Ngàn mà lựa chọn, trong lúc này thì Phó Phẩm Ngàn vẫn chưa biết gì, cô đang ở trong phòng học hướng dẫn học sinh tự học.
– Nhà cháu giờ không còn ở trong trường học, nếu chú nhớ không lầm thì cháu đã nói là giờ đang ở túc xá phải không?
Mua đồ xong, Đinh Nhị Cẩu dưới sự hướng dẫn của Miêu Miêu, đem tất cả các món đồ sắm tết mang về nhà, trí óc non nớt của các đứa bé luôn là thực tế nhất, người đối với mình tốt, mình cũng sẽ đối tốt với người, người đối với mình không tốt, chắn chắn đối với người mình sẽ không thèm nhìn mặt, Miêu Miêu trên đường đi khuôn mặt vui vẻ nói liên hồi không ngậm miệng lại được, thỉnh thoảng nhìn về phía sau đuôi xe, một đống tràn đầy chiến lợi phẩm, cứ như là sợ chúng nó chạy mất vậy.
– Cháu bây giờ là đã lên cấp hai rồi, trường cấp 3 Bạch Sơn cách trường học của cháu có chút xa, mẹ cháu không đưa cháu đi học được thì lại lo lắng, vì thế nên lại dọn nhà đi, đến gần trường học của cháu thuê một phòng nhỏ, như vậy, mẹ cháu cũng không cần phải đón cháu đi học.
– Vậy thì mẹ cháu đi dạy học lại có chút xa?
– Ái dà, đành chịu chứ biết làm sao bây giờ, cháu thật muốn chính mình nhanh lớn lên, như vậy thì mới có thể kiếm tiền nuôi sống mẹ. – Miêu Miêu vẻ mặt ưu tư nói ra.
Đinh Nhị Cẩu quả thật là muốn nói, này cô bé, bây giờ cháu cũng có thể nuôi sống mẹ cháu rồi, nhìn xem đồ vật ở bên trong sau cái cốp xe này, đầy đủ cho hai mẹ con ăn đến 15 tháng giêng rồi.
Đi theo Miêu Miêu vào trong phòng, hoàn toàn chính xác, trong căn phòng không khí không có gì là mùa xuân đang đến cả, trách không được cô bé không muốn ở lại nhà, dưới sự trợ giúp của Đinh Nhị Cẩu, đem đèn lồng treo lên cao, còn có miếng giấy thần tài dán vào trên tường, đem đồ tết mang đến bày ra trong phòng, cả gian phòng thoáng cái đã sinh động lên, lúc này mới có hương vị tết đến ở trong nhà.
Làm xong những việc này, thời gian đã không còn sớm, Đinh Nhị Cẩu nhớ tới đến giờ hẹn với Lăng Sam, vì vậy định trở lại trường học, Miêu Miêu cũng muốn cùng đi, cô bé bảo là muốn đi đón mẹ của cô về, cô gái nhỏ này, tâm tư không phải bình thường, quả nhiên vừa đến trường học, Đinh Nhị Cẩu đã bị Miêu Miêu túm tay kéo đến phòng làm việc của Phó Phẩm Ngàn, cũng vừa trùng hợp Phó Phẩm Ngàn đang ở tại trong phòng làm việc.
– Mẹ, xem ai đến đây này?
Miêu Miêu nắm lấy vạt áo Đinh Nhị Cẩu nói.
– Là..cậu sao? Làm gì lại.. tới nơi này?
Phó Phẩm Ngàn kinh ngạc, lời nói hơi lắp bắp, người đàn ông trẻ tuổi này đối với cô thật sự là quá quen thuộc, trong lúc mình gian nan khó khăn nhất, chính hắn trợ giúp cho mình vô vụ lợi.
– Mẹ, chú Trường Sinh nói là đến thăm mẹ đấy, hai người nói chuyện đi, con đi ra ngoài.
Miêu Miêu láu cá nháy mắt với Đinh Nhị Cẩu mấy cái, đóng cửa lại rồi chạy đi.
– Cái con bé này… Trường Sinh, mời ngồi, để tôi rót cốc nước.
Phó Phẩm Ngàn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khôi phục lại sự ưu nhã tài trí của một cô giáo.
– Cảm ơn, thôi khỏi làm phiền chị, em còn phải đi ngay bây giờ.
Đinh Nhị Cẩu khách sáo nói, và muốn để cho cô giáo Phó Phẩm Ngàn tự nhiên hơn nên hắn xưng hô rất thân tình.
– Uống nước cái đã, cậu tìm tôi có việc gì không?
Phó Phẩm Ngàn đưa cốc nước cho Đinh Nhị Cẩu rồi hỏi.
– Không có việc gì, chỉ là ghé thăm chị một chút cùng Miêu Miêu, đã cuối năm rồi, xem mẹ con hai người sinh hoạt như thế nào, có cái gì cần giúp không.
Đinh Nhị Cẩu lựa lời nói ra…
– À thì ra là như vậy, cám ơn, chúng tôi hiện nay rất tốt, hôm nay học sinh nghỉ tết phần đông đã trở về nhà, tôi cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
– Cô giáo Phó, có đôi lời em không biết có nên nói hay không? Chuyện công tác không phải là một ngày, hai ngày thì có thể làm xong, Miêu Miêu hôm nay có tâm sự với em, đã thật lâu rồi không có trông thấy chị cười, dù cho chị có rất nhớ cuộc sống trước kia, dù cho công tác bận rộn thế nào đi nữa, cũng phải chiếu cố tốt gia đình của mình bây giờ, đặc biệt là Miêu Miêu, hiện tại cô bé đang trong thời kỳ trưởng thành, dễ dàng sinh sôi nẩy nở những cảm xúc bộc phát trái ngược, cho nên đối với cô bé rất cũng cần đến sự quan tâm chăm sóc của chị đấy.
– Vấn đề này tôi biết, có phải là Miêu Miêu đã nhờ cậu nói với tôi?
– Không có, cô bé chỉ tâm sự thôi, coi như nếu có cơ hội chị và Miêu Miêu trao đổi với nhau nhiều hơn một chút đi, bây giờ em còn phải chạy về huyện Hải Dương, cũng không ngồi lâu được, cô giáo Phó, xin hẹn gặp lại.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không biết nói thêm cái gì nữa, đối mặt với Phó Phẩm Ngàn một người đàn bà trí thức tài giỏi, hắn luôn có một loại cảm giác có tật giật mình.
– Anh quen biết cô giáo Phẩm Ngàn sao?
Lăng Sam với ánh mắt hâm mộ khi ngồi trong xe Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cô giáo Phẩm Ngàn? Cô giáo Phẩm Ngàn nào nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu giả ngây hỏi lại.
– Hừ… anh không biết cô giáo Phẩm Ngàn? Vậy sao anh lại biết con gái của cô giáo?
Lăng Sam nghi ngờ nói.
– Con gái của cô giáo Phẩm Ngàn? À…em nói là cô bé kia hả? Anh mới vừa quen đấy, trong khi đang loanh hoành dưới sân trường chờ em tan học.
– Thật sự?
Lăng Sam nữa tin nữa ngờ, bởi vì cô giáo Phó Phẩm Ngàn là giáo viên chủ nhiệm của cô, cho nên trong lớp hầu như tất cả học sinh trong lớp cơ bản đều biết Miêu Miêu là con gái của cô giáo Phó, mới vừa rồi, cô thấy Miêu Miêu rõ ràng lấy tay nắm cánh tay Đinh Nhị Cẩu, xem dạng quan hệ như vậy là không tầm thường, chứ không thì Miêu Miêu tại sao lại có thể thân thiết như vậy đối đãi với một người đàn ông xa lạ.
– Đương nhiên rồi, em nghĩ xem, mới là lần đầu tiên anh vào trường, thì làm sao nhận thức cô giáo của em, đúng rồi cô giáo Phó Phẩn Ngàn lai lịch như thế nào em có biết?
– Biết chứ, cô giáo Phẩm Ngàn khá tốt, là chủ nhiệm lớp em, bọn em đều rất kính trọng cô, hình như vừa rồi ở trong nhà của cô giáo giống như xảy ra chuyện gì đó không may, nhưng cô vẫn một mực đi dạy đều đặn, rất ít xin nghỉ phép để lo việc nhà.
Lăng Sam vừa nói, trên mặt thì lộ ra một sự sùng kính sâu sắc.
– Được rồi, không nói đến chuyện cô giáo Phẩm Ngàn nữa, em muốn chừng nào thì trở về, hôm nay hay là ngày mai?
– Đương nhiên là hôm nay rồi, em đã gọi điện thoại cho nhà, nếu như anh có việc, chỉ cần đưa em đến huyện Hải Dương là được, em đón xe trở về cũng được.
– Không phải, ý của anh nói là thời gian thật dài không có gặp em, em có nhớ đến anh không hả?
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe, một tay thì sờ soạng đùi của Lăng Sam, nhưng hôm nay cô đâu mặc cái quần jean dày, một chút cũng không thấy có cảm giác mềm mại gì cả.
– Em cũng muốn ở lại với anh, nhưng đã lỡ gọi điện thoại về cho nhà, không thấy em trở về, trong nhà sẽ sốt ruột lắm đấy, chờ em thi lên đại học được không? Lúc ấy em sẽ tự do, anh muốn sao cũng được.
Lăng Sam vẽ lên một cái bánh ngọt to lớn cho Đinh Nhị Cẩu.
Nhưng đó cũng là quyết tâm thật là lớn của Lăng Sam, cho nên cô gái nói xong thì mặt xấu hổ đỏ bừng.
Đến bây giờ đã có nhiều người đeo đuổi tán tỉnh, nhưng Đinh Nhị Cẩu là người đầu tiên tán tỉnh cô, trước đây cũng có nam sinh đưa qua cho tờ giấy thố lộ tình yêu nhưng Lăng Sam chẵng những không có nhìn qua mà còn ném vào trong sọt giấy, từ ngày trong hôn lễ của anh họ gặp được Đinh Nhị Cẩu, trong ánh mắt của cô, đã không còn chứa chấp người khác.
Thực chất bên trong Lăng Sam lại là xu hướng là một người bảo thủ, cho nên đối với cảm tình Đinh Nhị Cẩu, cô vẫn luôn rất là gìn giữ, chỉ mỗi lần Đinh Nhị Cẩu dùng lửa nóng khiêu khích, mới có thể làm cô bốc cháy lên quên hết mọi chuyện, nhưng cô lại sợ mình bị đốt thành tro bụi, cho nên cứ như vậy mà ưởm ờ cố gắng tránh né tiếp xúc thân mật với Đinh Nhị Cẩu.
– Vậy thì để anh đưa em về đến tận nhà.
Đinh Nhị Cẩu ruy rằng biểu hiện vô cùng háo sắc, nhưng hắn chỉ đam mê thác loạn với đàn bà, còn đối với các cô gái trẻ, điển hình như Lăng Sam, hắn tuy rằng phóng túng nhưng luôn biết giữ lại giới hạn cuối cùng cho các cô gái, cho nên thường lùi lại trong những phút giây quan trọng, còn bây giờ hắn biết rõ, Lăng Sam sớm muộn gì cũng là của hắn, hiện tại, điều cần phải làm là kiên nhẫn chờ đợi.
…
Rất xa, đã thấy thôn làng thấp thoáng hình dáng, Lăng Sam không muốn Đinh Nhị Cẩu đưa đến tận nhà, cô sợ mọi người trong thôn trông thấy liền không giải thích được, lúc cô vừa định xuống xe, thoáng cái bị Đinh Nhị Cẩu kéo lại, còn chưa có lấy lại tinh thần, đã bị Đinh Nhị Cẩu kéo gần vào trong ngực.
Lăng Sam quay đầu, sóng mắt lưu chuyển, cặp môi mọng yêu kiều hé mở, Đinh Nhị Cẩu cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên, phong bế cái miệng anh đào nhỏ nhắn ướt át.
Đầu lưỡi Lăng Sam ướt át trơn nhẵn linh hoạt nhúc nhích trong tại trong miệng Đinh Nhị Cẩu, né tránh hắn bá đạo cuồng dã dây dưa, hắn tham lam mút hít thỏa thích cái đầu lưỡi hồng hồng trơn trượt non mềm, thẳng đến khi Lăng Sam ưỡn lên cái mũi thanh tú, ngọa nguậy cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra từng làn hơi thở gấp gáp, mới lưu luyến không rời buông nàng ra nở nang khêu gợi cặp môi thơm.
– Thật ra là hiện tại anh muốn ăn thịt em. – Đinh Nhị Cẩu hung dữ nói ra.
Chứng kiến bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, Lăng Sam trong lòng rất ngọt ngào, trong cơn cảm xúc khoái cảm, bên dưới cái khe thịt hồng nhạt của cái âm hộ còn non nớt của cô cũng đã tươm ra dinh dính đầy dịch nhờn ở đáy cái quần lót, cô cũng thật muốn dâng hiến trái cấm của mình giao cho chàng trai trẻ này, nhưng giờ đang gặp phải kỳ thi Đại Học, cô không thể thất bại trong gang tấc, kỳ thi Đại Học sẽ là một nấc thang thay đổi cuộc đời cô, tất cả mọi chuyện đều phải đợi đến cho qua kỳ thi Đại Học sau đó mới nói tiếp, cho nên bây giờ, cô chỉ có thể là trơ mắt ếch ra nhìn Đinh Nhị Cẩu vò đầu bứt tai.
– Hừm…. em đi nhanh lên, chậm một chút nữa là anh ăn hết em bây giờ.
Lăng Sam sau khi xuống xe phất phất tay đã đi, Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác nhìn Lăng Sam rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ mới thôi, hắn quay đầu xe, hướng về thôn Hắc Thủy Loan nơi nhà của ông lão Vương Gia Sơn.