Chương 2 – Phần 123
Trọng Hải trước giờ chưa từng trong phòng làm việc trải qua kích tình, nhưng là lần này đây, lại làm cho ông cảm thấy kích thích chưa từng có trãi qua, bởi vì Hồ Giai Giai quá phong tao thành thục dâm đãng, cái loại rên rỉ bậy bạ này phối hợp với động tác biểu lộ phong phú, kích phát tất cả năng lượng Trọng Hải đều phải xuất ra.
Hai người sau khi xong chuyện, cũng không có dám kéo dài thời gian đắm chìm trong trong dư vị của cơn cực khoái, dù sao đây cũng là trong phòng làm việc, dùng giấy vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ chiến trường về sau, Hồ Giai Giai toàn thân mềm nhũn từ trên bàn làm việc trở mình leo xuống, nhanh chóng mặc lại bộ đồng phục công sở chỉnh tề, trên mặt mang theo nét thỏa mãn hàm thú vị, yêu mị liếc qua, hỏi:
– Lãnh đạo, anh có thấy vui vẻ chưa?
Trọng Hải mỉm cười, hỏi ngược lại:
– Cô thấy sao, nói đi ?
Hồ Giai Giai hé môi cười không trả lời, liền xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Trọng Hải.
Nhìn theo bóng lưng nở nang của Hồ Giai Giai, mặc dù người đàn bà phó chủ nhiệm văn phòng này có chút tiếng tăm, nhưng vẫn làm cho nhiều người thèm nhỏ dãi lắm.
Đang ở ngoài hành lang canh chừng trong văn phòng cho chủ tịch Trọng Hải, có tiếng gót giày vang vọng, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, Hồ Giai Giai đang sắp đi ra, hắn nhìn đồng hồ, cuộc nói chuyện của phó chủ nhiệm văn phòng với chủ tịch huyện kéo dài hơn hai giờ, xem ra đối với Hồ Giai Giai, chủ tịch Trọng Hải đã là yên tâm sử dụng, chứ bình thường lãnh đạo không có kiên nhẫn rảnh rỗi ngồi nói chuyện tào lao lâu đến như thế.
Hồ Giai Giai cũng không có theo cánh cửa chính văn phòng đi ra, mà là từ trong cửa phụ bước ra, trực tiếp đi đến bên ngoài hành lang cất bước, lúc đến và lúc ra không cùng một cánh cửa, Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đi đến trên hành lang, đưa đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Hồ Giai Giai, thấy cô đang tự tin đi nghễnh cao đầu, đây mới đúng là trong truyền thuyết Hồ Giai Giai trước đây, Đinh Nhị Cẩu tự giễu cười cười, xem ra người đàn bà này đã nhận được cam kết gì đó, chẳng lẽ lãnh đạo mình thật sự đã quyết định tiếp nhận cô ta.
…
Đảo mắt đã đến 26 tháng chạp sát tết, lúc này tuy rằng tất cả cánh cửa các công sở nhà nước đều vẫn còn mở, nhưng ngoại trừ ngân hàng nhà nước, đoán chừng rất ít người đi làm, bởi vì trong lòng đã không còn ở nơi làm việc nữa.
– Tết này cậu ăn tết ở đâu?
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đem một ly cà phê bưng cho Trọng Hải, thì Trọng Hải mở miệng hỏi, ông biết rõ là ở nhà của Đinh Nhị Cẩu chẳng còn có ai.
– Chắc em về nhà..
– Vậy một mình ăn tết không thấy tịch mịch sao?
– Ặc.. em không có một mình đâu, mà em đến ăn tết ở thôn Hắc Thủy Loan, nơi đó có một người thân thích.
Đinh Nhị Cẩu nói người thân thích chính là lão già Vương Gia Sơn, từ khi trở thành thư ký cho chủ tịch huyện, thời gian khá lâu không có đi thăm ông lão, đôi khi thỉnh thoảng gọi điện thoại ân cần thăm hỏi thoáng qua một chút, hắn muốn năm nay cùng lão đầu này cùng nhau nương tựa ăn tết với nhau..
Trọng Hải hiển nhiên biết rõ chuyện này, hắn ngẩng đầu lên nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm âm thầm khen ngợi, thằng nhóc này có lương tâm, chả trách vì sao chỉ có mình hắn là thuyết phục được Vương Gia Sơn không còn đi kiện cáo nữa.
– Ngày đầu năm, có thể đi đến nhà của tôi ăn mừng năm mới, chú tôi biết rõ cậu bây giờ đang làm thư ký cho tôi, chú cũng thấy thích thú, lần trước bởi vì bị bệnh nên chú không gặp cậu được, bây giờ chú muốn gặp lại cậu một chút, ý của tôi cậu có hiểu không? – Trọng Hải để bút trong tay xuống nói.
– Vâng em nhất định sẽ đi, chỉ là em sợ đi vào gặp chú của anh không được.
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới tình cảnh lần trước đi bệnh viện đã bị ngăn lại.
– Cái miệng nói nhiều của cậu dùng để làm gì, không biết gọi điện thoại cho tôi à. – Trọng Hải bực bội nói.
Trọng Hải ám chỉ như thế rất rõ ràng rồi, Đinh Nhị Cẩu rất là cảm động, thật ra thì thời gian hắn ở bên cạnh Trọng Hải cũng chưa có lâu, mà có thể được tín nhiệm như người thân trong nhà Trọng Hải như vậy, bình thường thì chắc chắn là Trọng Hải sẽ không tùy tiện đem người ngoài dẫn về đến nhà này đấy, bây giờ Trọng Hải tỏ thái độ như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Trọng Hải chân chính đã tiếp nhận Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa chú của ông ta cũng có hứng thú với hắn, đây cũng là thêm một lý do, về điểm này, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy vận khí của mình thật sự là quá tốt.
…
Hạ Hà Tuệ dừng xe ở trước cổng ủy ban huyện, cô đang suy nghĩ làm như thế nào để cùng Đinh Nhị Cẩu nói rõ về chuyện bồi thường bảo hiểm chiếc xe, ngày đó sau khi Đinh Nhị Cẩu rời đi, Hạ Hà Tuệ đi ngay đến gara sửa xe, xe của hắn bề ngoài hư hỏng rất nặng, sau khi sửa xong ước chừng cần hơn 50 ngàn tiền, nhưng anh họ mình trưởng chi nhánh Diêu Cường vẫn cương quyết mau chóng bồi thường cho xong.
Cô đứng trước cổng lớn của ủy ban huyện, nhìn xem người người ra ra vào vào đông đúc, nên thấy không có ý muốn vào, vì vậy lại nhớ tới số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu còn để ở trong xe, nên quay trở lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Đinh Nhị Cẩu.
Đây là một quá trình đầy mâu thuẫn, nếu như chỉ là lúc này bàn về chuyện bồi thường, như vậy về sau hai người sẽ không còn có dịp qua lại gì nữa rồi, chuyện xin chuyển trường của chồng mình làm sao nhắc tới được? Đến lúc đó hai người đã giải quyết xong chuyện sửa xe, làm sao còn nhờ được người ta hỗ trợ cho mình đây?
Trong nội tâm tính toán chất chồng, chuyện này so với ứng phó những trường hợp tranh luận bảo hiểm với những sự cố của khách hàng còn phiền não hơn, cho nên Hạ Hà Tuệ cứ do dự, đưa điện thoại di động lên rồi lại hạ xuống, vẫn chưa quyết định chắc chắn nên như thế nào để tạo dựng lên mối quan hệ này, sau đó kéo dài được, để đến khi thời điểm thích hợp đề ra yêu cầu của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, người ta là thư ký của chủ tịch Huyện trưởng, chính mình rất khó có tư cách để có thể kết giao bên trên thành quen biết, chi bằng hôm nay cứ nói thật ra, chứ để về sau nếu không có cơ hội thì lại không tốt.
…
Đinh Nhị Cẩu vừa mới trên ghế làm việc ngồi xuống, trong túi quần điện thoại chuông reo lên, mở ra xem là một số xa lạ, do dự một chút rồi vẫn nghe.
– Xin chào, có phải là thư ký Đinh Trường Sinh không ạ?
Điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói nhẹ êm, nghe ra có thể suy đoán đây là một người phụ nữ rất là ngọt ngào.
– Đúng, xin lỗi là ai vậy ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía cửa ban công của Trọng Hải, hạ thấp giọng hỏi.
– À há, thư ký Đinh, nếu bây giờ nói chuyện bất tiện, tôi đợi lát nữa gọi lại nhé ?
Hạ Hà Tuệ nghe được Đinh Nhị Cẩu hạ thấp giọng nói chuyện, vì vậy chú ý hỏi.
– Không có sao, cô cứ nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
– Là như vầy, tôi là quản lý chi nhánh của công ty bảo hiểm Đại Thành, xe của cậu đã làm giấy tờ bồi thường xong, tôi mang đến cho cậu đây. – Hạ Hà Tuệ nói ra.
– Cô biết tôi làm ở đâu mà tìm?
– Cậu xem như thế này được không, sau khi tan việc hẹn gặp mặt tại quán cơm ở vườn sinh thái Đào Nguyên vậy? – Hạ Hà Tuệ hỏi dò.
Đinh Nhị Cẩu nghĩ vậy thì cũng tốt, người ta nhanh chóng làm kịp thời tiền bồi thường như vậy, mời cô ấy bữa cơm cũng là phải, nhận lấy điạ chỉ tiệm cơm rồi hẹn giờ.
Sau khi tan việc, Đinh Nhị Cẩu đón xe đi đến quán cơm ở vườn sinh thái Đào Nguyên, bây giờ thì người đi ăn cơm quán hay lựa chọn lối phục vụ cùng với cảnh trí thích hợp, quán ăn vườn sinh thái là một loại quán rượu có sân vườn lắp đặt thêm thiết bị, toàn bộ bên trong đại sảnh nhìn qua giống như là vườn cây vậy, khách nhân ăn cơm ở nơi này có không gian rất là riêng biệt, hình thức của quán so với các phòng V.I.P của quán cơm thông thường, thì tốt hơn nhiều lắm.
– Quản lý Hạ, chỗ này không tệ, bộ cô thường xuyên đến đây sao?
Đinh Nhị Cẩu nhìn ngắm cảnh tượng nơi này rồi hỏi.
– Thư ký Đinh, tôi cũng suy nghĩ lựa chọn qua nên mời cậu ăn bữa cơm tại đây, quán này cũng khá tốt, cậu có hài lòng không?
– Quản lý Hà chuyện này nên nói như thế nào mới đúng đây? Là chính cô đã tốn thời gian giúp cho tôi chuyện bồi thường chiếc xe, đúng ra thì tôi mời cô mới là phải đạo chứ.
– À, hôm nay chủ yếu là gặp mặt để trực tiếp gửi cho cậu tiền bồi thường, nên có chút việc nhỏ này mà làm phiền đến cậu, xin mời … – Hạ Hà Tuệ giãy dụa cái eo nhỏ, đi trước dẫn đường.
Làn váy cao trên đầu gối tầm 20 cm, cho nên cặp đùi Hạ Hà Tuệ cơ hồ là hoàn toàn bại lộ ở tại trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, trên đường đi hai cặp đùi ngay cả một tia khe hở đều rất nhỏ, chặt chẽ như vậy nếu cắm dương vật vào chính giữa nơi trong đó thì sẽ cực kỳ hưởng thụ không tầm thường, nghĩ đến đây, Đinh Nhị Cẩu trong con mắt lóe lên một tia lửa nóng.
Bởi vì váy ngắn thật chặt mà cái mông đít lại quá lớn, cho nên cái mông đít đem váy ngắn chống đỡ lên thật cao, làm cho Đinh Nhị Cẩu cơ hồ có thể thấy rõ ràng hình dáng hai mảnh thịt mông đầy đặn tràn đầy co dãn, tư thế đang đi của Hạ Hà Tuệ đung đưa hai cái mông thịt trái phải, ở trong không gian biến ảo tuyệt vời hình dạng, dụ dỗ tròng mắt của hắn.
Người đàn bà xinh đẹp mặc dù chỉ là đang đi với tư thế bình thường, không có chút nào làm kiểu dáng, nhưng mỗi một lần vận động lấy nhịp, lại làm cho hình thái thân thể nữ tính thật duyên dáng thể hiện ra, trong lúc bất chợt, Đinh Nhị Cẩu chú ý được một vấn đề trọng yếu, hình như là hiện tại cái mông thịt đang rục rịch lắc lư, nhưng tại sao mình lại không nhìn thấy được bên trong làn váy đang gắt gao bao vây cái mông đẫy đà màu mỡ dấu vết của đường viền cái quần lót.
Nhìn đến loại tình huống này, Đinh Nhị Cẩu lập tức liền ý thức được, có thể là người đàn bà tuyệt mỹ này là mặc bên người loại quần lót lọt khe giống như là tiến sĩ Dương Xảo Ngọc mà hắn đã từng nhìn thấy qua, mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy đấy, nghĩ vậy thoạt nhìn càng thêm mạn diệu, càng thêm liêu nhân, Đinh Nhị Cẩu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lực từ dưới bụng dâng lên.
Nhưng là đáng tiếc là loại váy ngắn của Hạ Hà Tuệ mặc co dãn rất là tốt, theo hướng di chuyễn cặp đùi làn váy vẫn không hề rụt lên, Đinh Nhị Cẩu dù rất muốn tìm hiểu bên trong làn váy cảnh đẹp tốt đến cỡ nào, nhưng cũng không dám ở trên mặt biểu hiện ra ngoài.
Cứ nhìn ngắm như thế cho khi đến bàn ngồi, Đinh Nhị Cẩu mới trêu đùa:
– Hì… chuyện này đâu có gì to tát, nhưng công ty bảo hiểm cứ mời khách hàng ăn cơm kiểu này, nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty bảo hiểm tiền đâu mà còn để bồi thường cho khách hàng.
– Xin mời thư ký Đinh ngồi, nói thật tôi cũng là nhờ xem được thông tin trên biên bản làm việc của cảnh sát lúc tai nạn mới biết được cậu đang làm công việc gì, chuyện này chờ một hồi sau hãy nói, trước chúng ta gọi món ăn nhé.
Hạ Hà Tuệ biểu hiện ra là người phụ nữ thông minh, câu nói này giống như là đang câu cá vậy, lòng hiếu kỳ là tính chung loài người, cô đang gợi mở cho Đinh Nhị Cẩu theo chiều hướng như vậy.