Chương 2 – Phần 108
Đinh Nhị Cẩu cầm xấp tài liệu đến gõ cửa phòng làm việc của La Hương Nguyệt, lâu nay hắn chưa từng có viết qua các loại báo cáo, tuy nhiên suốt hơn 10 ngày nay hắn đã nắm được một cách đại khái hiện trạng về tình hình giáo dục ở các trường tiểu học toàn huyện, nhưng làm cách nào để tập họp các vấn đề để mà làm báo cáo cho lãnh đạo thì hắn vẫn còn rất lúng túng, vì thế hắn cầm xấp tài liệu báo cáo đến tìm La Hương Nguyệt, muốn nhờ vị chủ nhiệm phòng văn thư này giúp đỡ giùm.
– Thư ký Đinh, là em đấy à, có chuyện gì không?
La Hương Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đinh Nhị Cẩu, không tránh khỏi nhớ tới lần trước, ở hành lang bị hắn va vào làm cho cái mông ê hết mấy ngày, rồi sau đó cô nghe nói hắn bị xảy ra tai nạn xe cộ, suýt chút nữa chết rồi, đến bây giờ cũng không còn thấy lại chiếc xe Hummer mà hắn thường chở chủ tịch huyện đi, bất chợt bây giờ lại thấy hắn xuất hiện ở trong phòng làm việc của mình, cho nên cô có chút kinh ngạc.
– Xin chào chủ nhiệm La, chị làm gì mà nhìn em với vẻ mặt giống như là em mắc nợ chị vậy.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, để xấp tài liệu để lên bàn, cũng chẳng đợi La Hương Nguyệt mời, hắn tự động kéo một cái cái ghế ngồi đối diện với bàn công tác của La Hương Nguyệt, cô cũng không có cách nào khác nữa với thằng này…
La Hương Nguyệt là một người phụ nữ thuộc thành phần tri thức, cho nên có chút cao ngạo, không chỉ La Hương Nguyệt biểu hiện sự cao ngạo việc đối nhân xử thế, mà trong văn phong của cô cũng thể hiện lên trên những giòng chữ viết, bình thường chỉ cần La Hương Nguyệt thảo ra văn bản tài liệu, lãnh đạo rất ít khi nào cần phải chỉnh sửa, trên tinh thần nắm chắc chính xác văn bản tài liệu đối với ý đồ của lãnh đạo cô rất hiểu rỏ, chỉ sợ là trong toàn ủy ban huyện Hải Dương này, không có ai là hơn được La Hương Nguyệt.
– Ừm… thư ký Đinh, chị cũng còn có công việc của chị, em có chuyện gì thì cứ nói mau đi, có phải là lãnh đạo có công việc gì muốn sắp xếp? – La Hương Nguyệt hỏi.
– Từ từ đã, chị có thể cho em xin ly nước trà uống được không?
La Hương Nguyệt hỏi một đằng, Đinh Nhị Cẩu trả lời một nẻo.
Đối với cái thằng thư ký thật đáng ghét này, La Hương Nguyệt không biết nói thêm gì, da mặt hắn dày khác thường, nhưng người ta muốn nói nặng lời với hắn cũng không được.
Bất đắc dĩ, cô phải đứng lên, bước đến cái kệ có bình nước đun sôi bằng điện để sẵn, vươn người ở mé trên cái đầu kệ lấy ra cái hộp trà, pha vào ấm, sau đó rót cho hắn ly nước, Đinh Nhị Cẩu bước qua cái bàn thấp dùng làm tiếp khách rồi ngồi im lặng quan sát từ phía sau lưng cô, trong lúc La Hương Nguyệt xoay người đến bên cái bình đun nước, rồi nhón chân bên trên lấy hộp trà, toàn bộ đường cong phía sau của cô đều hiện lên trước mắt Đinh Nhị Cẩu, cái mông đầy đặn bị cái váy công sở bó chặt lấy, trên chân thì mang đôi giày da cao gót, càng tôn vinh đôi chân thon dài, Đinh Nhị Cẩu thật là sắc lang, ngồi trên cái ghế hắn cố ý hơi nghiêng đầu xuống thấp, liếc nhìn chính giữa háng của La Hương Nguyệt trong lúc vẫn chưa hoàn toàn khép lại trung gian hai gối, ui trời… chỉ thấy sáng loáng làn da bên trên cặp đầu gối cân xứng tự nhiên khẽ nhếch, Đinh Nhị Cẩu thấy rõ ràng cặp đùi non của cô rất tròn rồi mất hút dưới gấu cái váy, vào lúc này La Hương Nguyệt cặp đùi mượt thon dài cân xứng lại tự nhiên lắc lư hơi mở rộng ra, loại kích thích này làm cho dương vật Đinh Nhị Cẩu đang dính chặt trong quần cũng ráng gắng gượng muốn sưng cứng lên.
– Mời thư ký Đinh uống trà, chủ tịch huyện có gì dặn dò, cứ nói đi.
La Hương Nguyệt thầm nghĩ, thằng này nhiều chuyện như vậy, đơn giản cũng là bởi vì hắn là người của chủ tịch Huyện, bằng không có cho vàng cũng không dám làm con thiêu thân đến sai khiến mình.
Trên cái bàn trà tiếp khách, La Hương Nguyệt dùng tư thế duyên dáng ngồi xuống, nhưng vô tình lúc đem đùi phải hướng trên chân trái ngồi chéo chân, Đinh Nhị Cẩu trong lúc mơ hồ dường như thấy sâu bên trong cái váy ở nơi dưới bẹn đùi, có một màu trắng thấp thoáng hiện lên một chút, đó là màu trắng của cái quần lót ren, một cái quần lót màu trắng từ phía trước bao lại nơi thần bí cái mu âm hộ của cô.
– Chủ nhiệm La, thật ra lần này là em có việc đến làm phiền chị, đây là việc cá nhân, chắc chị cũng biết em chưa có trải qua hệ thống đại học, cho nên đối với chuyện ghi báo cáo như thế này, nhất định là so với chị kém hơn rất nhiều, lần này em bị chủ tịch Huyện ủy thác ghi nhận về tình hình giáo dục của các trường tiểu học toàn huyện, những thứ này là mấy ngày nay em thu thập ghi chép tài liệu, nhưng bằng cách nào đem những tài liệu này biến thành một cái báo cáo văn vẻ cho lãnh đạo có thể đọc dễ hiểu, thì em không làm được, cho nên mới tới đây cầu xin chủ nhiệm La.
– Thư ký Đinh, việc này thật dường như là không phải nằm trong phạm vi công việc của chị, với lại cũng nghe nói, em cùng đi công tác với phó chủ nhiệm văn phòng Hồ Giai Giai, còn có một người là phó phòng giáo dục của huyện, nếu chị đoán không lầm, em viết không được, không có nghĩa là người khác viết không được, vậy tới tìm chị để làm chi cho tốn thời gian? – Ánh mắt La Hương Nguyệt nhìn lướt qua tài liệu trên bàn, rồi thản nhiên nói.
– À… không… không, những người khác thì em không tin được, với lại phó chủ nhiệm văn phòng Hồ Giai Giai thì khả năng quản lý hậu cần thì còn có thể xem được, nhưng ghi báo cáo như thế này thì độ khó rất cao, chị ấy cũng không làm được, còn phó phòng giáo dục kia, thì em với người ta cũng không quen, nên cũng ngại nhờ vả người ta, cho nên em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là đến cầu mong chị là tốt nhất.
– Bộ chị và em thì quen lắm sao mà đến nhờ vả?
La Hương Nguyệt mới vừa rồi là có chút không vui, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu leo lẻo cái miệng nói việc ghi báo cáo là chuyện có độ khó cao, Hồ Giai Giai sẽ không làm được, lúc này thì trong lòng của cô có chút vẻ đắc ý, hừ… con yêu tinh Hồ Giai Giai trước kia ỷ vào thế anh rể của mình cũng là người tình làm chủ tịch huyện, ở bên trong ủy ban huyện hoành hành ngang ngược, hiện tại như thế nào đây? Hừ, những ngày an nhàn của con yêu tinh này cũng đã chấm dứt rồi.
– Chị La, chúng ta trước kia không quen, nhưng bây giờ không phải chúng ta là đồng chí cùng nhau làm cách mạng ấy ư, sau này sẽ là người một nhà, trước không quen biết, nhưng bây giờ thíc khác, với lại em cũng sẽ không để cho chị La thiệt thòi đâu, em có quà cho chị đây này…
– Quà của em thì chị không dám lấy, ai dám thu quà lễ của thư ký huyện chứ.
La Hương Nguyệt bị Đinh Nhị Cẩu tâng bốc với ý định muốn làm quen một trận loạn lên, dù sao những câu nói của hắn nghe qua cũng là rất dễ chịu đấy, không bởi vì điều gì khác, ngoài việc đối phương là người của chủ tịch huyện mà đối với mình rất tôn trọng, so với những tên thư ký của các chủ tịch đời trước, có khác biệt rất lớn, tên thư ký nào ở trong ủy ban này cũng dựa vào lãnh đạo mà vênh mặt hất hàm sai khiến, còn thằng này trước mắt thì hiền lành hơn nhiều.
– Hì… chị đừng có ngại, quà của chị cũng đơn giản thôi, quan trọng là tấm lòng của em, ở gửi ở ngay phòng bảo vệ trước cổng, vì mang lên đây thì không tiện lắm, chẳng qua là một ít đặc sản quê nhà, có một ít lê ở thôn Lê Viên, với một mớ hạc óc chó ở thôn Bang Tử Dục, hạt lớn da mỏng, rất nổi danh, lúc nào chị tan việc cứ đến phòng bảo vệ lấy lên xe là được, em đã nói với bảo vệ cổng rồi. – Đinh Nhị Cẩu nói ra, hắn sắp xếp trước rất là chu đáo.
– Như vậy không tốt đâu, chị không có làm cái gì cả, em hãy thu lại quà của em đi.
Đối với chuyện này làm La Hương Nguyệt thay đổi ngượng ngùng, cô chỉnh lại đôi kính cận lấy tay đẩy lên một chút, vừa lúc Đinh Nhị Cẩu thấy được trên ngón tay của cô có mang một cái chiếc nhẫn đính hôn bằng vàng rất là chói mắt.
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn chưa có chồng mà mới chỉ đính hôn? Vậy mà tình tình khó chịu như một bà già vậy, ai mà xấu số dám lấy làm vợ đây hả? Đinh Nhị Cẩu trong lòng xấu xa thầm nghĩ.
Lúc này thì chủ nhiệm văn thư La Hương Nguyệt cầm xấp tài liệu trên bàn, đưa lên ngang với tầm mắt chăm chú xem…
Đôi chân thon dài vắt chéo đã mỏi, nên chân cô đã hạ xuống ngay ngắn song song để trên mặt đất, hai bắp đùi hơi có khoãng hở ra mà không hề chú ý đến đôi mắt chó của Đinh Nhị Cẩu đang âm thầm quan sát dưới háng của cô xuyên qua khoãng trống của cái váy ngắn bó chặt công sở.
Ánh mắt lửa nóng của Đinh Nhị Cẩu ăn no nê bên trong sắc đẹp cặp đùi ngọc, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng thấy cái quần lót màu trắng bằng ren trong suốt của La Hương Nguyệt, ở ngay phía trước mờ ảo một lùm màu đen cỏ dại, cái quần lót nhỏ hẹp tựa hồ không gói gọn được cái âm hộ của người phụ nữ xinh đẹp, hai dúm màu đen ở hai bên đường viền từ cái quần lót màu trắng trong suốt ở hướng hai bên bẹn đùi lô nhô ngóc đầu ra bên ngoài.
– Chị La, nhờ chị vất vả giúp em một chút, vì chủ tịch huyện muốn xem báo cáo. À… hiện giờ cũng đến giờ rồi, em mời chị đến căn tin ăn cơm đi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy La Hương Nguyệt có vẻ đã đáp ứng, trong nội tâm hắn xem như buông xuống được một tảng đá nặng.
– Làm báo cáo mà vội như vậy thì không tốt được đâu, để chị mang về nhà làm, trong ngày mai khi nào xong sẽ đưa cho em, đưa địa chỉ mail của em đây, có gì chị gửi qua.
La Hương Nguyệt tuy là rất cao ngạo, nhưng đó là là vẻ bên ngoài của cô, trong lòng cô cũng không phải là sắt đá, người ta là thư ký của chủ tịch huyện đã đích thân hạ mình lấy lòng, cô làm sao mà có thể không biết phải trái đây…