Chương 2 – Phần 107
– Ừm… Cho vào đi.
Hồ Giai Giai từ nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như van cầu, cô quỳ xuống như con chó cái đang động dục vễnh cái mông đẫy đà tròn xoe thật cao, Đinh Nhị Cẩu cũng không còn nhịn nữa, hắn cầm lấy dương vật cứng rắn từ phía sau lưng cắm vào cửa miệng âm đạo ẩm ướt mê người đang thúc dục.
– Ưm..um… a… a…
Đinh Nhị Cẩu sống chết mãnh lực đâm vào bên trong âm đạo, một tay thì dùng hai ngón chung một chỗ đem nhét vào hang động âm đạo của Trịnh Giai Đồng, những ngón tay tức khắc bị thành vách thịt non áp bách thật chặt, mềm mại ôn nhu niêm mạc bao bọc vây quanh ngón tay, làm cho hắn hưng phấn nhiệt huyết sôi trào, cảm giác mất hồn này văn chương không có thể hình dung tả lại, lúc này Hồ Giai Giai hô hấp nhanh hơn, cái mông của cô động đậy vặn vẹo, đầu khấc dương vật bên trong đường hang u tối ra vào nghiền nát, cửa miệng âm đạo đỏ tươi ẩm ướt, phun ra nuốt vào toàn bộ cây dương vật…
Rất nhanh qua hơn 10 phút…
Hồ Giai Giai bị khoái cảm đánh sâu vào như phát cuồng, trước ngực hai bầu vú đầy đặn kịch liệt đung đưa, kích động tạo thành từng làn sóng sữa, từng đợt âm tinh từ chỗ sâu nhất ở hoa tâm phun ra, cô cũng không nhớ ra được suốt đêm nay mình đã bao nhiêu lần đạt được cực khoái.
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới rút ngón tay ra rồi chuyển qua ôm chặt Trịnh Giai Đồng lật ngửa thân người cô lên, hắn đưa đôi chân trắng noãn no tròn Trịnh Giai Đồng lên cao tựa vào hai đầu bả vai của hắn, lấy cái dương vật to dài đang nổi lên hình lưới mạch máu, ngay tức khắc đút vào đâm xuống trong cái âm đạo đói khát của Trịnh Giai Đồng, cô chật vật thở dốc, rên rỉ, da thịt trắng như tuyết tươm ra từng giọt mồ hôi trong suốt, tâm hồn người đàn bà thẹn thùng, mắt nhắm chặt, đầu nghiêng nghiêng xấu hổ che giấu khuôn mặt dưới mái tóc dài buông thả, một đôi cánh tay mềm mại đáng yêu bấu chặt dưới tấm vải giường…
…
Gần đến 10 phút sau.
Đinh Nhị Cẩu nhún đút vào càng ngày càng kịch liệt, dương vật tráng kiện vô cùng càng ngày càng cuồng bạo nhồi nhét liên tục vào cái âm đạo tĩnh mịch hẹp hòi nhỏ nhắn Trịnh Giai Đồng, đầu khấc dương vật nóng hổi thâm nhập tận sâu trong nụ hoa, đám lông đen âm hộ nồng đậm trơn ướt không ngừng ma xát bụng dưới Đinh Nhị Cẩu, cuối cùng thì khoái cảm của hắn đã đến đỉnh cao phong, hắn rốt cuộc không chế được tinh quan ngừng lại, từng làn màu trắng sữa nồng đặc dương tinh như bị nặn bóp phun ra, rót sâu vào bên trong miệng tử cung Trịnh Giai Đồng.
Trịnh Giai Đồng có thừa kinh nghiệm khi thấy bên trong âm đạo của mình bị dương tinh Đinh Nhị Cẩu phóng ra nóng như bị phỏng biết rằng hắn đã xuất tinh trước mình, xuất phát từ bản năng sinh lý khi cơn cực khoái chưa kịp theo đến cùng lúc với Đinh Nhị Cẩu, đôi cánh tay Trịnh Giai Đồng vùng dậy xiết chặt lại cái mông đít hắn, cô dùng hết sức hẩy mạnh dưới háng mình lên, để cho xương mu cùng với cái âm hộ va chạm giày vò với phần dưới háng của hắn, hai bắp chân cô căng cơ xiết chặt cái âm đạo lại, tận tình ma sát với cây dương vật đang giật từng cơn bên trong hang động, đột nhiên Trịnh Giai Đồng toàn thân tê dại run rẩy, tứ chi như vòi bạch tuộc cuộn chặt trên thân Đinh Nhị Cẩu, một cổ nhiệt năng âm tinh từ trong cổ tử cung lại phun ra trộn lẫn với dương tinh nóng hổi từ nơi đầu khấc dương vật Đinh Nhị Cẩu, vù vù nhanh như chớp cũng đã đem Trịnh Giai Đồng đến được trên đỉnh cao trào, lại lần nữa đạt đến cực khoái, hỗn hợp dòng nước đậm đặc âm tinh ấm áp trào ra bên ngoài, chảy xuống khe mông, đọng lại thành vũng nhỏ trước lổ hậu môn đang nhiu nhíu mở ra co lại như cùng hút lấy.
Cao trào đi qua nhất nam lưỡng nữ giống như là bánh mì sandwich nằm co quắp trên giường thở phì phò, hai thân thể mềm mại trắng nõn trơn bóng trước sau kẹp lấy thân thể Đinh Nhị Cẩu, nhân gian vui sướng cũng không gì hơn lúc này.
Dương vật cứng dài to lớn của Đinh Nhị Cẩu đã làm cho hai người đàn bà âm hộ sưng đỏ, âm tinh chảy loạn cạn kiệt, hắn thì cũng thư sướng gấp đôi…
Sau đó Trịnh Giai Đồng cùng Hồ Giai Giai hỗ phụ bờ môi hôn lên hai gò má Đinh Nhị Cẩu, như là hoàn thành xong một nghi thức, ba người đã kết lại thành đoàn, mây đùn hơi tán, trái tim ngọt ngào xấu hổ cuồng vui.
Đinh Nhị Cẩu nhìn sâu vào bên trong đôi mắt long lanh của hai người đàn bà, có thể nhìn thấy không có một chút nào lộ ra là đang che giấu nỗi đau buồn âm thầm, hắn thì ngược lại âm thầm lo lắng cho hai cô, bên trong căn phòng này là một góc tối thế giới u ám không ai nhìn thấy, có thể để cho mọi người trong lòng dứt bỏ hết thảy e ngại xấu hổ để ở bên ngoài, nhưng nếu bọn họ đi ra khỏi căn phòng này, trên đầu là ánh dương sáng ngời thẳng chiếu, Trịnh Giai Đồng cùng Hồ Giai Giai còn có thể thản nhiên như vậy được sao?
…