Phần 99
Trần Bình Sơn ngồi tại bên trong phòng làm việc của mình, nhìn trên mạng đưa tin, có một tiêu đề nhìn rất chói mắt, nhưng lại làm cho người cảm thấy tim đập nhanh khác thường, tiêu đề rất đơn giản, ý tứ chính là nhắc tới chính phủ từ lúc điều tiết khống chế, trong những vụ việc xử lý dân doanh và quốc cạnh tranh có khả năng đánh nhầm hay không? Ví dụ như vụ án Kỳ Phượng Trúc tại tỉnh Trung Bắc từ nhiều năm trước, xem qua điều này làm cho Trần Bình Sơn trước mắt tối sầm.
Vấn đề này không phải trùng hợp, tuyệt không là trùng hợp, vụ án này hơn mười năm không có người nói ra, hiện tại lại có người muốn nhảy ra phơi nắng, đây rốt cuộc là có ý gì?
Ngay tại ngày hôm qua, hắn vừa nhận được tin tức từ ngục giam Tây Bắc truyền đến, có một nữ luật sư chạy đến ngục giam, yêu cầu được gặp Kỳ Phượng Trúc, nghe nói Kỳ Phượng Trúc còn ủy thác nữ luật sư này thay thế ra mặt khiếu nại vụ án của mình, nói là mình bị oan uổng, vụ án đã trôi qua hơn mười năm, chưa từng nói mình bị oan uổng, hiện tại thì khiếu nại mình bị oan uổng, Kỳ Phượng Trúc… ngươi rốt cuộc có chủ ý gì đây này?
Lại liên tưởng đến phía sau có người nhảy ra đưa vụ án này lên trên mạng, không hề nghi ngờ, đây là có sự phối hợp, lúc này Trần Bình Sơn ngồi yên không được nữa nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Nhất Đạo, yêu cầu lập tức gặp mặt, có chuyện trọng yếu cần phải thương lượng.
Lâm Nhất Đạo ngoại trừ lúc ở tại ủy ban tỉnh, thời gian còn lại cơ bản đều ở tại vùng ngoại ô Thúy Hoa sơn trang, nơi này vùng núi, hữu sơn hữu thủy, là một nơi nghỉ ngơi tốt, cho nên Trần Bình Sơn gọi điện thoại xong, liền lập tức liền lái xe hướng chạy về Thúy Hoa sơn trang, suốt quãng đường tâm tư đều nằm tại phía trên vụ án kia, đây không phải là sự tình đơn giản, thực có khả năng là có người ở phía sau lưng thao tác, nhưng người này là ai vậy? Lâm Nhất Đạo nghĩ đến chính là Diêm Bồi Công, nhưng lập tức bị chính mình hủy bỏ, Diêm Bồi Công không lá gan lớn như vậy.
Hoặc là Đinh Trường Sinh kia? Nhưng cái ý nghĩ này càng thêm vớ vẩn, tuy rằng Đinh Trường Sinh có chút đầu óc, nhưng tạo ra một cục diện lớn như vậy thì tuyệt không thể nào là một tên còn trẻ tuổi suy nghĩ ra, nhưng còn có ai biết cặn kẽ chuyện này như vậy? Đang thận trọng tiếp cận? Trần Bình Sơn nghĩ mãi không có lời giải.
Thúy Hoa sơn trang là sản nghiệp của ủy ban tỉnh Trung Nam cung cấp làm nơi phục vụ hội nghị hoặc tĩnh dưỡng cho các lãnh đạo tỉnh, nhưng từ khi Lâm Nhất Đạo đến nơi này ở, thì không thấy một lãnh đạo tỉnh nào khác đến, hiện tại thế cục trong tỉnh không có rõ ràng, cho nên ai cũng không muốn mình làm chim đầu đàn, đến ở nơi này cùng Lâm Nhất Đạo, rất dễ dàng làm cho những người khác có các loại suy đoán.
– Bình Sơn, cấp bách như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Nhất Đạo gặp Trần Bình Sơn bộ dạng lo lắng, hỏi.
– Um… có chút việc, có phiền toái, ông hãy nhìn cái này.
Trần Bình Sơn đem theo tin tức từ trang mạng mà mình đã chụp lại đưa cho Lâm Nhất Đạo…
Lâm Nhất Đạo nghi ngờ nhìn Trần Bình Sơn liếc nhìn, rồi xem, càng nhìn, trong lòng cũng liền càng kinh ngạc, ông và Trần Bình Sơn có suy nghĩ giống nhau, ai mà có lá gan lớn như vậy, lại dám nhắc đến sự tình nhạy cảm như vậy, nhìn qua ký tên, thì cũng không biết là ai.
– Cái tên này, ông có nhận thức?
– Không biết, nhưng có nghe nói qua, đây là một chuyên gia về hình pháp và kinh tế, tại hội nghị kinh tế quốc gia còn mời quá người này, tôi nghĩ, trong đây có phải hay không là có sự sắp xếp, còn có chuyện này, Kỳ Phượng Trúc ủy thác luật sư, muốn khiếu nại chính mình vô tội, tôi thấy sau lưng đang có một đường dây, đem vụ án này đưa ra, chỉ là chúng ta chưa có tìm được đường dây này là do trong tay ai dẫn dắt…
Trần Bình Sơn nói.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Lâm Nhất Đạo nhìn xong tài liệu trên trang mạng mà Trần Bình Sơn đưa xem, sắc mặt rất khó nhìn, nhất thời ông cũng nghĩ không ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ là những vấn đề dạng như thế này không thể bỏ qua, những sự kiện lớn không thể vãn hồi thường thường là bắt đầu từ việc nhỏ.
– Ông nói, có người ở sau lưng chúng ta phá rối?
Lâm Nhất Đạo chỉ chỗ ngồi, bảo Trần Bình Sơn ngồi xuống, ngồi đối diện với mình.
– Đúng vậy, tôi đang hoài nghi trong chuyện này là nội ứng ngoại hợp, có dự mưu, bằng không… Kỳ Phượng Trúc làm sao lại bỗng nhiên yêu cầu khiếu nại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự tình Kỳ Phượng Trúc yêu cầu khiếu nại cũng sẽ rất nhanh xuất hiện trên các trang báo mạng, đến lúc đó chúng ta liền bị động.
Trần Bình Sơn muốn Lâm Nhất Đạo có quyết tâm, vô luận là nói như thế nào, từ nơi Kỳ Phượng Trúc là chỗ mấu chốt, nếu như có thể làm cho Kỳ Phượng Trúc câm miệng, thì rất rõ ràng, trong thời gian ngắn này có thể sẽ bị gánh vác áp lực cực lớn, nhưng nhìn về lâu dài thì có thể chấm dứt được hậu hoạn.
Lâm Nhất Đạo do dự, ông đương nhiên minh bạch Trần Bình Sơn có ý tứ gì, nhưng nếu đối phương đã đem vấn đề này đưa ra công luận, Kỳ Phượng Trúc tất nhiên trở thành tiêu điểm, không chút khách sáo mà nói, hiện tại nếu muốn động thủ, thì đã là chậm.
– Chỉ sợ hiện tại đã mất đi thời cơ tốt nhất rồi, lâu nay tôi vẫn luôn tại hy vọng có thể để cho Kỳ Phượng Trúc phun ra được điều gì đó, nhưng bây giờ nhìn đến, điều này thật sự là đã đi sai một nước cờ, một nước đi không cẩn thận, thì thua cả bàn cờ, hiện tại không phải là vấn đề hắn ta phun ra cái gì đi nữa, mà là làm như thế nào chặn miệng hắn lại, ông có cho rằng chúng ta còn có khả năng không?
– Người của chúng ta bên trong ngục giam sẽ thực hiện tốt, thần không biết, quỷ không hay đem người giết đi, chỉ là cũng có khả năng có gió hiểm, bất quá ông yên tâm, chuyện này chính tôi sẽ làm thao tác, nếu hạ quyết tâm, tôi lập tức đi đến ngục giam Tây Bắc.
Trần Bình Sơn trong lòng cũng đang cấp bách.
– Nhưng Vũ Văn Linh Chi người đàn bà kia đến bây giờ cũng chưa tìm thấy được, ông nói thử xem, nàng rốt cuộc đang ẩn nấp ở đâu vậy?
Lâm Nhất Đạo nhíu mày nhìn về phía phương xa, thì thầm nói.
– Kỳ Phượng Trúc dám thò đầu ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Vũ Văn Linh Chi có khả năng đã đến một nơi an toàn, nếu không thì Kỳ Phượng Trúc đã chịu nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng không phải đến bây giờ mới khiếu nại, đây có thể xem như là mục đích ôm lấy cá chết thì lưới cũng rách đến, điều tôi lo lắng chính là Vũ Văn Linh Chi không còn ở tỉnh Trung Nam rồi.
Trần Bình Sơn phân tích nói.
Không thể không nói, xem như Lâm Nhất Đạo mấy chục năm ngồi phía trên tân cùng với các mưu sĩ, Trần Bình Sơn là người có đầu óc nhất, căn cứ dựa theo biểu hiện của Kỳ Phượng Trúc mà có thể suy đoán ra đến sự tình của Vũ Văn Linh Chi, đủ thấy năng lực suy nghĩ tính toán Trần Bình Sơn…
Lâm Nhất Đạo đối với Trần Bình Sơn phân tích trên cơ bản cũng thừa nhận, nhưng nói gì nói thì trước mắt cũng đã trễ rồi, chính mình đến tỉnh Trung Nam, không phải là chay nhanh đến vì người nhà của Kỳ Phượng Trúc, mà là muốn tại nơi này đứng vững gót chân, cho nên không thể vì việc nhỏ mà mất lớn, vụ án Kỳ gia nói cho cùng đó chính là một vụ án sai, cho dù tệ nhất nếu vụ án này bị lật lại, thì chủ sự thẩm phán phải gánh vác trách nhiệm là được, vẫn không thể hoàn toàn tìm được phía trên đầu của Lâm gia, hơn nữa mặc dù là có tìm được phía trên đầu của mình, với thân phận hiện nay của mình, bọn họ có thể làm được như thế nào đây?
Mấu chốt vẫn là vị trí phía trên của mình, nói cho cùng, vị trí hiện tại nếu ngồi vững vàng, tương lai lại nâng cao một bước, đây mới là phương thức bảo hộ cho chính mình tốt nhất.
– Ông đi Bắc Kinh tìm đến tên giáo sư ký tên kia, để nhìn xem gió thổi như thế nào, xem có lai lịch gì, có thể mua chuộc được thì mua chuộc, còn không thể được, thì bọn họ là chuyên gia về luật, chúng ta không thể tìm chuyên gia về luật khác sao? Địa vị của Lâm gia chẳng lẽ tìm không được mất chuyên gia?
Lâm Nhất Đạo chốt xong quyết định cuối cùng nói.
– Còn chỗ Kỳ Phượng Trúc thì làm sao bây giờ? Tôi sợ lão gia hỏa này nói lung tung, nếu vụ án một lần nữa rơi vào tầm nhìn của đại chúng, như vậy kế tiếp sẽ có nhiều người vào ngục dò hỏi hắn, cho dù chúng ta đã mua chuộc các cấp ngục giam, nhưng những manh mối liên quan thì chúng ta là ngăn không được.
Trần Bình Sơn tiếp tục khuyên bảo Lâm Nhất Đạo đem Kỳ Phượng Trúc diệt khẩu.
– Um… để tôi suy nghĩ lại một chút, trước ông cứ đi gặp tên giáo sư về chuyện này đi a, ngày mai tôi sẽ đi Hồ Châu thị sát, ông cứ tiến hành công việc tôi nói đi, nếu như thật sự không được, thì mới hạ thủ Kỳ Phượng Trúc cũng không muộn.
Lâm Nhất Đạo nói dứt khoát…
Trần Bình Sơn đối với quyết định của Lâm Nhất Đạo thì rất thất vọng, hắn lo lắng một khi chuyện này bùng lên, đến lúc đó muốn dập tắt lửa dĩ nhiên là không thể nào, cho nên nếu muốn tiêu diệt, tại sao hiện tại liền không tiêu diệt? Chỉ là Trần Bình Sơn không biết Lâm Nhất Đạo trong tâm vẫn còn suy nghĩ đến đó là tài chính khổng lồ của Vũ Văn gia kia, con đường khác biệt đó có thể thấy được đến, ngắn ngủi chỉ mới hơn một năm, tài chính dung nhập vào Hồ Châu gần hai trăm ức, những số tài chính đều là lấy các loại danh nghĩa cá nhân, nhưng trong đó có bao nhiêu phần tài chính là của Vũ Văn gia đây này? Hơn nữa nghe nói Kỳ Phượng Trúc còn nắm giữ số lớn tài chính ở hải ngoại, số tiền này đang nằm ở nơi nào? Nếu làm cho Kỳ Phượng Trúc chết thì quá đơn giản rồi, nhưng vấn đề là nếu Kỳ Phượng Trúc chết rồi, tiền của hắn phải làm sao bây giờ? Vũ Văn Linh Chi thì chẳng biết đi đâu, tiêu diệt Kỳ Phượng Trúc, chẳng khác nào thổi tắt chiếc đèn tài chính cuối cùng…
Trong đêm hơn mười một giờ, một người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, trên đầu cái nón rộng vành che kín bộ dạng hắn, mang kính râm, càng làm cho người ta nhìn không tới đây là người nào.
Chuyến cao tốc cuối cùng từ Bạch Sơn đến trạm Hồ Châu, hắn đi xe taxi vòng quanh, rốt cục thì đến tại phụ cận một trạm xe lửa cao tốc tại Hồ Châu, từ trong xó xỉnh bóng đen vào trong một chiếc xe, lúc này hắn mới tháo xuống kính râm cùng cái nón rộng vành…
– Đinh tiên sinh, thật sự là ngại, đã trễ thế này còn làm phiền cậu, thật sự là không có biện pháp nào khác, điện thoại của tôi hiện tại không dám dùng, đến đón cậu cũng là vòng vo rất nhiều vòng, lúc chắc chắn không có người theo dõi mới dám ra mặt, bởi vì có một số việc, nếu không gặp mặt nói chuyện thì không được…
Diêm Bồi Công thấy Đinh Trường Sinh lên xe, lúc này mới nói.
– Xảy ra vấn đề gì rồi, làm gì mà cấp bách như vậy?
Đinh Trường Sinh thấy được Diêm Bồi Công dùng số điện thoại xa lạ phát tin nhắn, yêu cầu hắn lập tức đến Hồ Châu một chuyến, câu rất ngắn gọn, sau khi suy nghĩ, Đinh Trường Sinh phải đi tới.
– Buổi chiều nay nhận được thông báo từ thành phố Hồ Châu, sáng mai Lâm Nhất Đạo sẽ tới Hồ Châu thị sát, quá đột ngột, ne6hn tôi lo lắng bọn họ là vì hướng tôi mà đến, cho nên có một số việc tôi muốn cùng cậu thương lượng trước một chút, nếu quả thật là Lâm Nhất Đạo đến đây vì tôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Rất nhiều hạng mục đang xây dựng mới một nửa, nếu như đình công, thì tổn thất khó có thể phỏng chừng.
Diêm Bồi Công lo lắng nói.
– Um… tôi minh bạch, nhưng tôi muốn biết, chắc chắn số tiền này là của ông phải không? Năm đó theo quan hệ pháp luật, số tiền này cùng Kỳ gia có liên quan gì không?
– Đương nhiên là có liên quan, chúng ta đều là cùng một chỗ buôn bán, làm sao lại không có liên quan, nhưng trên pháp luật thì mối quan hệ này đã chặt đứt hơn mười năm rồi, chỉ là chút chuyện này nếu bây giờ làm không tốt, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái…
– Này… nếu đối với quan hệ pháp luật không còn có bất kỳ cái gì, thì ông sợ cái gì đâu này? Một mực chắc chắn số tiền này là tài chính của bên các ông, thì làm sao có khả năng cùng Kỳ gia có liên quan chứ?
– Tôi thì không thành vấn đề, nhưng còn những người trong nhóm đi cùng cũng cả trăm người, muôn hình muôn vẻ, tôi lo lắng chính là những người này có thể chịu nổi hay không, cho nên nếu như một khi có vấn đề xảy ra, tôi muốn biết các lãnh đạo của thành phố Hồ Châu, bao gồm cả trên tỉnh, có thể ủng hộ cho chúng ta được bao nhiêu phần trăm đây, những người của chúng ta hiện tại đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Diêm Bồi Công xem ra là thật sợ, cho nên vừa gặp liền hỏi Đinh Trường Sinh có thể có bao nhiêu phần trăm ủng hộ…
– Ông Diêm, tôi lý giải tâm tình của ông, nhưng ông là kinh doanh, cũng biết trong kinh doanh phát sinh ra bao nhiêu chuyện bất ngờ cũng khó mà nói trước được, những sự tình trong quan trường thượng thì lại càng khó nói, tôi chỉ có thể nói là tận lực giúp ông tranh thủ sự ủng hộ, nhưng ông phải nhớ kỹ, cứ gắt gao ôm lấy đùi La Bàn Hạ, tiến tới thông qua La Bàn Hạ, kết giao tỉnh các lãnh đạo trên tỉnh, La Bàn Hạ bây giờ là theo sát bí thư tỉnh ủy Lương Văn Tường, điểm này đối với ông thì có lợi, nếu như Lâm gia tìm chưa thấy chứng cứ, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng đối với các ông gây chuyện được, nhưng các ông phải làm cho tốt sự chuẩn bị về lâu dài, phải tìm được đúng những người để bám vào, lúc này thì mới yên tâm được…
Đinh Trường Sinh chỉ dẫn nói.
– Còn sự tình của Vũ Văn Linh Chi thế nào rồi?
Diêm Bồi Công hỏi.
– Ông chỉ phải quản lý tốt sự tình của ông tại đay là được rồi, còn những chuyện khác, ông không cần phải xen vào, lúc này không thể phân tâm…
Đinh Trường Sinh tránh né nhắc đến sự tình của Vũ Văn Linh Chi, không phải là hắn không tin Diêm Bồi Công, mà là cảm thấy Diêm Bồi Công đang chịu áp lực thật sự là quá lớn, như vậy ông ta biết càng nhiều việc, thì lo lắng lại càng nhiều, chẳng thà cái gì không biết thì không biết sẽ tốt hơn.
– Ừ… vậy được rồi, tôi biết nên làm thế nào…
Diêm Bồi Công nhỏ giọng nói.
– Nếu đã đến Hồ Châu rồi, tôi cũng không thể ngay bây giờ quay trở về Bạch Sơn, cho nên như vầy đi, nhân tiện ông cùng đi với tôi gặp vài lãnh đạo.
Đinh Trường Sinh nói.
Ô tô vững vàng dừng ở trước công cư xá thành ủy Hồ Châu, Đinh Trường Sinh ngồi ở bên tay lái phụ, cảnh vệ liền nhận thức Đinh Trường Sinh, bởi vì trước đây thằng gia hỏa này thường xuyên ra vào cư xá, nhưng vẫn là theo thông lệ gọi điện thoại cho Trọng Hãi, lúc này mới cho vào bên trong.
Đinh Trường Sinh lơ đễnh, nhìn thấy phía sau xe Diêm Bồi Công phía có mấy gói thuốc, thuận tay cầm lấy hai gói ném cho hai tên cảnh vệ, bọn họ cũng không từ chối…
Diêm Bồi Công nhìn Đinh Trường Sinh liếc nhìn một cái, không phải là xót ruột vì mấy gói thuốc, mà là lại lần nữa biết được cách Đinh Trường Sinh đối nhân xử thế, tam giáo cửu lưu, không chỗ nào không giao thiệp, trong mắt của hắn tuyệt không phải chỉ có lãnh đạo, nhưng hắn lại được lãnh đạo rất tin cậy, đã trễ giờ thế này, Đinh Trường Sinh gọi điện thoại, Trọng Hải nửa đêm vẫn tiếp hắn, đây không phải là tình nghĩa bình thường.
– Lãnh đạo, lại quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Đinh Trường Sinh còn chưa có gõ cửa, Trọng Hải nghe được tiếng xe hơi dừng lại, liền mở cửa ra, liếc mắt liền thấy bên cạnh Đinh Trường Sinh còn có người, mới đầu còn cho rằng đó là tài xế của Đinh Trường Sinh, nhưng lại không ngờ Đinh Trường Sinh sau khi chào Trọng Hải, lại chờ đợi người lái xe kia đến cùng…
– Tôi vẫn chưa ngủ, nếu cậu đến trễ nữa thêm một chút, thì tôi đã tắt điện thoại đi ngủ…
Trọng Hải cười cười nói.
– Chị dâu không có ở nhà, ngủ không được đúng không?
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Hừ… tiểu tử này, cứ nói hươu nói vượn… À… còn vị này là…
Trọng Hải nhìn đến Diêm bồi công tay xách theo lấy một hộp quà, hỏi.
Trọng Hải tin tưởng Đinh Trường Sinh, nhưng không có nghĩa là tin tưởng những người khác, mặc dù người là do Đinh Trường Sinh mang đến, ông vẫn là muốn hỏi qua người kia là ai, bởi vì nếu gặp nhân thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói chuyện ma quỷ, đây là sở trường của những lãnh đạo, hơn nữa Đinh Trường Sinh là người rất thủ lấy quy củ, chưa bao giờ tùy tiện mang người đến nơi này chính mình, lần này ngược lại có chút quái lạ…
– Trọng bí thư, tôi là Diêm Bồi Công…
– À… hình như nhìn có quen mắt, nguyên lai là Diêm đại lão bản, vào trong ngồi…
Trọng Hải thấy là đây là người mang đến may mắn cho thành phố, đại lão bản từ tỉnh Trung Bắc đến, đã giúp cho GDP thành phố Hồ Châu năm nay tăng trưởng nhanh chóng, cùng lão bản này có rất lớn liên quan.
Nhưng lão bản này đêm khuya tới cửa, điều này làm cho Trọng Hải có loại cảnh giác, hơn nữa còn là do Đinh Trường Sinh mang đến, này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đối với tâm cơ của Trọng Hải, Đinh Trường Sinh đương nhiên là hiểu quá rõ rồi, Trọng gia là thế gia chính trị, lúc nào lợi ích cũng là tối cao, cho nên Đinh Trường Sinh không có ngu ngốc liền đem tình cảnh khó khăn của Diêm Bồi Công nói thẳng ra, như vậy, đừng nói là Trọng Hải, đổi lại bất kỳ là một lãnh đạo nào khác của thành phố cũng đều có khả năng né tránh chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này ai nguyện ý cùng Lâm gia trên tỉnh đối địch?
Cho nên, là phải theo phía trên lợi ích mà nói, mà những lãnh đạo Hồ Châu tuy rằng phía sau lưng bóp luôn tính kế ngươi chết ta sống, nhưng bọn họ cũng đều biết, nếu như tại Hồ Châu bọn họ vẫn còn có lợi ích cộng đồng, đó là phát triển kinh tế Hồ Châu, cầm quyền hy vọng bằng chiến tích để được thăng chức, đây cộng đồng lợi ích mà cùng nhau nhắm tới…
Mà nhà đầu tư lớn nhất tại Hồ Châu hiện nay chính là lão bản Diêm Bồi Công, chẳng những là tự mình đầu tư dựng lên trung tâm kho hậu cần, một lần là nổi tiếng, hiện tại công trình thứ hai thì đang tiếp tục thi công, hơn nữa còn mang đến nhiều nhà đầu tư khác, tại Hồ Châu, có thể nói ông là thần tài.
Như vậy để cho vị thần tài này tiếp xúc những quan viên, đó là sự tình thuận lý thành chương, những quan viên chẳng những muốn giữ Diêm Bồi Công ở lại nơi này, hơn nữa còn hảo hảo chiêu đãi…
– Ngồi đi, vô sự thì con cú không đến nhà, Diêm lão bản, không phải là tôi nói ông đâu… Haha… mà là tôi nói thằng tiểu tử này, đã trễ như thế này, mà đến nhà tôi, muốn cái gì đây?
Trọng Hải hỏi.
– Kỳ thật cũng không nhiều lắm việc, Diêm lão bản là người mà em tiến cử đến đây đầu tư, lần này em tới đây cũng là bởi vì việc của Diêm lão bản…
Đinh Trường Sinh giống như đang rối rắm nói.
– Đợi một chút, Đinh Trường Sinh… tôi nói trước một câu, nếu cậu bây giờ muốn để cho Diêm lão bản chuyển đến Bạch Sơn đầu tư, hoặc là trực tiếp kéo người đến Bạch Sơn, thì tôi không giúp được gì cậu, còn La bí thư cũng có khả năng sẽ lột da của cậu đấy…
Trọng Hải sắc mặt nghiêm túc nói.
– Làm sao anh biết em có ý tứ này?
Đinh Trường Sinh gương mặt kinh ngạc hỏi.
– Tiểu tử ngươi quả thật đến là vì mục đích này?
Trọng Hải trừng mắt, hỏi.
– Um… đúng vậy.
Đinh Trường Sinh mí mắt cũng không nháy, nói.
– Hừ… tên gia hỏa này, biết ngay là đến đây không có chuyện tốt, được rồi… cậu cũng không cần nói thêm cái gì, tôi không giúp được cậu…
Trọng Hải liền cự tuyệt Đinh Trường Sinh tiếp tục nói.
– Ha ha, lãnh đạo, em chỉ đùa một chút, ai mà làm như vậy chứ, nói thật… cảm tình của em đối với Bạch Sơn không có sâu đậm bằng Hồ Châu, em đến đây thật là bởi vì sự tình lão Diêm, bất quá, không phải là như anh nghĩ, chẳng qua là Diêm Bồi Cung đang gặp chuyện khó xử về vấn đề vay tiền…
Đinh Trường Sinh nghiêm túc nói.
– Vay tiền?
Trọng Hải sửng sốt, hỏi.
– Đúng vậy a, lão Diêm có thể nói là đem tất cả tài sản của mình đều đặt vào hạng mục ở tại Hồ Châu, hiện tại hạng mục thứ hai chính đang kiến thiết xây dựng, vốn còn tồn đọng, tài chính bị chặt đứt, nếu không có vay được tiền, rất khó mà kéo dài thêm nữa, ý tứ của lão Diêm là muốn thế chấp giấy tờ đất đai nhà cửa để vay tiền ngân hàng, vượt qua cửa ải khó khăn lúc này.
Đinh Trường Sinh ánh mắt cũng không nháy nói.
Trọng Hải nghi ngờ liền mắt nhìn Diêm Bồi Công, lão gia hỏa kia biết là mình đành phải phối hợp với Đinh Trường Sinh, nếu Đinh Trường Sinh đã nói như vậy…
– Diêm lão bản, tài chính đang gặp khó khăn sao? Trọng Hải hỏi.
– Trọng bí thư, sơn cùng thủy tận rồi, tôi da mặt mỏng, tại Hồ Châu cũng chỉ có chút giao tình với Đinh bí thư mà thôi, cho nên, đêm nay có uống một chút rượu, liền gọi điện thoại cho Đinh bí thư than thở vài câu, nào ngờ Đinh bí thư suốt đêm từ Bạch Sơn chạy tới Hồ Châu, điều này làm cho tôi rất cảm động.
Diêm Bồi Công biểu diễn cũng đúng chỗ, câu nói đầu tiên đem việc Đinh Trường Sinh quan tâm đến phát triển kinh tế Hồ Châu giúp người làm niềm vui…
– Trường Sinh, tiểu tử này cũng tạm được, rời đi khỏi Hồ Châu rồi, còn biết vì phát triển kinh tế Hồ Châu mà cống hiến, tốt lắm…
Trọng Hải nhìn nhìn Đinh Trường Sinh, cười nói.
– Lãnh đạo, em bây giờ không còn công tác Hồ Châu, Hồ Châu phát triển ra sao thì cùng em cũng không có bất cứ cái gì quan hệ, chẳng qua là em nể mặt mũi lão Diêm, bất luận nói như thế nào, Lão Diêm là người phương xa, từ tỉnh Trung Bắc chạy đến Hồ Châu để trợ giúp Hồ Châu phát triển kinh tế, vì thế trong lòng em không đành…
Đinh Trường Sinh một câu nói trả lời, thiếu chút nữa làm Trọng Hải ngất đi.
– Gia hỏa kia, rõ ràng là cậu làm chuyện tốt, không thể lời nói dễ nghe hơn sao?
Trọng Hải lơ đễnh, cười mắng.
– Lãnh đạo, vậy có thể hay không giúp cho Diêm lão bản phối hợp chào hỏi ngân hàng để vay tiền?
– Chuyện này tuy rằng không phải về tôi quản, nhưng để tôi bàn với chủ tịch cùng bí thư thành phố thương lượng, việc vay tiền không thành vấn đề, dù sao chỉ là thế chấp, đúng không?
– Vâng… đúng vậy, Diêm lão bản làm giấy tờ thế chấp với bên ngân hàng, an tâm cũng không liên quan đến các lãnh đạo…
Đinh Trường Sinh cười nói.
Vốn là Trọng Hải là muốn lưu Đinh Trường Sinh ở lại, nhưng Đinh Trường Sinh cự tuyệt, hắn có việc kế tiếp, làm sao lưu lại được, sáng mai còn phải đi về Bạch Sơn, cho nên phải là nắm chặt thời gian…
Ra khỏi công cư cá, Diêm Bồi Công hỏi:
– Cậy thấy việc vay tiền này có phiêu lưu hay không vậy?
– Hiện tại phải đành như vậy, nếu như một công trình lớn như vậy nhỡ bị người giở trò bắt đình công, không cần nói gì khác cũng thấy được biết bao là tổn thất, cho nên, đem khối công trình này thế chấp cho ngân hàng, cùng lắm thì để cho ngân hàng lấy đi, cũng có thể tránh cho ông bị táng gia bại sản, có thể cầm lấy lại được bao nhiêu tiền thì lấy, dù sao tổn thất thì tôi không có khả năng bù đắp toàn bộ, so với một phần tiền cũng không có thì tốt hơn nhiều a…
– Cảm ơn, Đinh bí thư…
– Cùng với tôi mà ông khách sáo làm cái gì…
– Vậy đi thôi, tìm một chỗ uống chút?
Diêm Bồi Công nói.
– Ừ… thì đi…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
– Đên phía trước a, để tôi xuống là được.
Đinh Trường Sinh có chút chuếnh choáng hơi men, chỉ lấy một cái giao lộ nói.
Đinh Trường Sinh dừng lại tại một nơi, chỗ này còn cách xa nhà hắn thuê Hồ Châu, nhưng lại gần nhà của chủ nhiệm tổ chức cán bộ Đường Linh Linh, cho nên lúc xe của Diêm Bồi Công biến mất trong màn đêm, Đinh Trường Sinh đi về phía trước, lắc mình vào bên cạnh một đầu hẻm nhỏ, ẩn mình trong bóng tối quan sát nhìn bên ngoài.
Qua chừng mười phút đồng hồ, không thấy có người nào, lúc này mới yên tâm đi xuyên qua hẻm nhỏ, đến một chỗ mặt sau của tiểu khu, trèo tường tiến vào chỗ ở của Đường Linh Linh bên trong tiểu khu.
Bởi vì không biết khi nào thì đến, cho nên trước đó hắn không có thông báo cho Đường Linh Linh biết, đồng thời cũng muốn để cho nàng bất ngờ vui mừng, nhưng đối với một số ít người mà nói, đột ngột xuất hiện là làm kinh sợ, không biết Đường Linh Linh phản ứng như thế nào đây.
Đinh Trường Sinh âm thầm, lấy ra chìa khóa mở cửa nhà của Đường Linh Linh, lần này hắn đã có kinh nghiệm, lần trước lúc đến nơi này, bởi vì không biết cháu gái của Đường Linh Linh là Đường Tình Tình ở nhà, cho nên bị động lúng túng khó xử, cho nên khi vào bên trong, đầu tiên là hắn đi đến gian phòng của Đường Tình Tình, nghiêng tai lắng nghe một hồi, phát hiện trong phòng không có động tĩnh, ngược lại là gian phòng Đường Linh Linh sát vách thì cảm giác có người đang ngủ.
Hắn đi tới cửa, cởi giày, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh rượu, trùm khăn tắm đi ra, trong phòng Đường Linh Linh thì tắt đèn chỉ có tiếng máy điều hòa vù vù thổi, Đinh Trường nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở trên giường.
Lúc này đang ngủ trên giường thấy người bước vào liền hé mắt, nhìn thấy một bóng dáng đen thui ngồi ở bên mép giường, nàng sợ tới mức suýt chút nữa hét to, nhưng chớp mắt nàng liền tỉnh táo, không hề nghi ngờ, đây là đạo tặc đã vào trong nhà mình.
Trong đầu nàng liền hiện ra những vụ án chiếu trên tivi, đêm hôm khuya khoắt đạo tặc xâm nhập vào trong nhà, vốn là đến trộm đồ, nhưng nếu bị phát hiện thì thường giết người diệt khẩu, hoặc là đối với nữ nhân tiến hành rồi cưỡng gian, nếu nữ nhân phản kháng thì cũng bị giết chết, mình dù sao lần đầu tiên cũng đã hiến dâng cho bạn trai rồi, cùng lắm là chịu đựng một lần cho xong việc là được, cho nên phương thức tốt nhất chính là giả vờ không biết, cứ giả vờ ngủ tiếp, nàng nghĩ như vậy, vì thế nhẹ nhàng trở mình, đem thân mình quay nghiêng đối mặt với bức tường rồi nhắm mắt làm như ngủ tiếp.
Đinh Trường Sinh ngược lại thì vui vẻ, hắn cho là mình chưa có bị phát hiện, hắn lâu nay đã nhịn thật lâu, trong nhà tại bạch Sơn có ba nữ nhân, trong đó có hai nữ nhân đa dạng cám dỗ hắn, nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bây giờ đối mặt đang nằm một nữ nhân thành thục chin mọng, lại có chút hơi men trong người, hắn không động tâm mới là lạ chứ.
Vì thế Đinh Trường Sinh đưa tay khoác lên trên người nữ nhân, một bàn tay không thành thật với vào bên trong váy ngủ, lúc mới vừa nhất bắt đầu, hắn cũng cảm giác được hình như có điểm không đúng, bầu vú Đường Linh Linh tựa như nhỏ hơn mà lại săn chắc tròn hơn lúc trước, cho dù là thấy có chút kỳ lạ, nhưng Đinh Trường Sinh đã chuếnh choáng men rượu, tính dục đã xốc lên não rồi, nên cái gì cũng mặc kệ…
Mà nữ nhân này, thân thể cơ hồ là thẳng băng, một cử động nhỏ cũng không dám, tên trộm này lá gan tử quá lớn, trộm đồ còn không tính, còn đúng là muốn cưỡng gian, thật cho rằng chính mình không tỉnh sao?
Nàng muốn xoay người quát lớn, sau đó chạy trốn, dũng khí có thể là suy nghĩ như vậy, nhưng lại nghĩ đến khả năng sẽ bị tên đạo tặc giết chết, nên rồi chỉ có thể là chịu đựng.
Đinh Trường Sinh tuy rằng phát hiện được có điều là lạ, nhưng nơi này là gian phòng của Đường Linh Linh, một nữ nhân đang nằm ở trên giường, nếu không thể là Đường Linh Linh thì còn có thể là ai chứ?
A, tên lưu manh này cũng đã sờ đến bầu vú của mình rồi, làm sao bây giờ? Muốn hay không la lên ngăn lại hắn, rất nhanh nàng thật muốn mở to mắt, bởi vì nàng cảm thấy có một đồ vật vừa thô vừa nóng đàng nhúc nhích đến bên dưới cái âm hộ của mình, nàng vừa sợ vừa thẹn, không được… không được, mình phải ngăn lại tên đa tặc lưu manh này rồi…
Còn Đinh Trường Sinh thì cứ bám lấy thân thể nữ nhân, không chút do dự lật ngửa nàng lại nằm đè lên…
Nhưng lúc này này hai người chính là mặt đối mặt, nữ nhân đương nhiên nhìn càng thêm rõ ràng, ánh mắt của Đinh Trường Sinh lúc này cũng đã thích ứng với bóng tối, vừa nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân đang bị chính mình đè ở dưới người, thiếu chút nữa hồn phi phách tán…