Phần 97
– Thiên Hạc đến đây, ngồi đi…
Lâm Nhất Đạo thấy Thành Thiên Hạc lên lầu, ngoại lệ đứng lên, mặc dù chỉ là về đi đến phía trước một bước nhỏ, nhưng vẫn làm Thành Thiên Hạc xúc động không nhẹ.
– Lâm chủ tịch, tôi tới hơi trễ, xin lỗi.
Thành Thiên Hạc lời nói này rất là dễ nghe, xác thực, dựa theo thời gian ước định, thật sự là ông đã tới chậm, nhưng việc này không trách được, bởi vì ông lại chờ đợi ở ủy ban tỉnh, nhưng còn một ý khác là chính mình tới bái phỏng Lâm Nhất Đạo chậm, Lâm Nhất Đạo đến tỉnh Trung Nam cũng được vài ngày rồi, nhưng ông chưa có đến tỉnh thành bái kiến Lâm Nhất Đạo, có thể nói, ý tứ này mới là ý tứ chính yếu.
– Không trễ đâu, đến, ngồi đi… Lâm Nhất Đạo chỉ vào cái ghế ở giữa mình và Trần Bình Sơn, điều này càng làm cho Thành Thiên Hạc thụ sủng nhược kinh.
– Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Trần Bình sơn, giáo sư đại học Giang Đô, lúc này rảnh rỗi nên tới chơi cờ với tôi, Bình Sơn… vị này chủ tịch thành phố Bạch Sơn, hai người về sau chắc sẽ có thời gian gặp nhau cùng trao đổi.
Lâm Nhất Đạo quỷ thần khó lường, nói những lời này, điều này làm cho Thành Thiên Hạc sửng sốt, nhưng sau đó thì Thành Thiên Hạc cho qua, ông còn cho rằng Lâm Nhất Đạo chỉ là một câu nói khách sáo mà thôi, nhưng không nghĩ tới, chuyện này đến về sau lại thành sự thật.
– Xin chào, rất hoan nghênh nếu giáo sư đến thành phố Bạch Sơn du ngoạn.
Thành Thiên Hạc vươn tay, ân cần nói.
– Cảm ơn, tôi nhất định sẽ làm phiền Thành chủ tịch, đến lúc đó ông đừng có trách tôi làm phiền a.
Trần Bình Sơn cùng Thành Thiên Hạc nắm tay, nói.
Kế tiếp chính là Thành Thiên Hạc hội báo tình hình công tác, lúc này Trần Bình Sơn lại sắm vai nhân vật cao thủ về trà đạo, nhiệm vụ chủ yếu chính là pha trà cho Thành Thiên Hạc và Lâm Nhất Đạo.
– Hiện tại công tác chung tại thành phố Bạch Sơn đang tạm ổn?
Lâm Nhất Đạo uống ngụm trà, hỏi.
– Um… tạm thời đúng vậy, nhưng hiện tại toàn bộ công tác của Bạch Sơn đều tập trung cho việc xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, không còn thời gian để làm chuyện gì khác…
Thành Thiên Hạc lời nói lộ ra bất đắc dĩ, nhưng lại lập tức để cho Lâm Nhất Đạo nắm bắt được tiêu điểm.
– Xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp? Có phải là công tác từ trên ủy ban phòng chống dịch bệnh của trung ương triển khai xuống?
Lâm Nhất Đạo hỏi.
– Đúng vậy a, cũng bởi vì việc xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, cho nên tài chính của thành phố rất khó khăn, dù tôi đã khuyên nhủ, nhưng bí thư Bỉnh Khôn cứ cho rằng trọng tâm hiện tại là đạt được kế hoạch xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp, công việc gì khác cũng phải gác qua một bên, thậm chí, một cái trung tâm chăn nuôi gia súc công nghệ cao mới xây dựng được vài năm cũng toàn bộ dỡ bỏ, có thể nói là cố sức phí công, nội việc phá dỡ di dời cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Thành Thiên Hạc nói.
Thành Thiên Hạc là một lão thủ không hơn không kém, hơn nữa ông nắm về triết học chủ nghĩa Mác cũng không tệ, ông biết rõ tầm quan trọng trong sự mâu thuẫn, mâu thuẫn thì đối lập với thống nhất, mà mâu thuẫn lại là sự việc động lực thúc đẩy tiến về phía trước phát triển không được ngừng nghỉ, vì thế Thành Thiên Hạc nếu như không đem mâu thuẫn trong công việc của mình và lãnh đạo chủ yếu Đường Bỉnh Khôn giải thích nói ra, như vậy thì làm sao Lâm Nhất Đạo nắm bắt được điều gì đây này?
Chỉ cần có mâu thuẫn, lãnh đạo liền minh bạch nên quyết định theo từ nơi nào, sẽ hiểu rõ nên theo phương hướng nào duy trì ngươi, sau đó cân nhắc lợi hại, duy trì ngươi tới trình độ nào mới làm cho mình đạt được lợi ích lớn nhất mà chỉ có tổn thất nhỏ nhất…
– Vậy tài chính của thành phố khó khăn là vì xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp?
– Cũng có thể là nói như vậy, bước đầu dự tính, toàn bộ hoạt động xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp chi ra tầm mười ức là đủ, số tiền này cũng không phải là số lượng nhỏ, phá dỡ di dời, xanh hóa, tu sửa đường, loại nào mà không tốn tiền, những thứ này đều là sử dụng tiền từ trên thành phố, nếu số tiền này dùng để trợ giúp gây dựng cho các xí nghiệp vừa và nhỏ, tôi cảm thấy có ý nghĩa hơn so với cái hư danh đạt được thành phố văn minh sạch đẹp kia…
Thành Thiên Hạc lời này xem như chém tới vấn đề mấu chốt, thời điểm ông nói lời này, ngay cả Trần Bình Sơn cũng liếc nhìn Thành Thiên Hạc một cái, thầm nghĩ, lão Thành Thiên Hạc này, trong bụng vẫn có ít chiêu…
– Ừ… vậy bí thư Bỉnh Khôn nhìn nhận việc này như thế nào?
– Tình thế bắt buộc…
Thành Thiên Hạc đem ý tứ của Đường Bỉnh Khôn nói khái quát ra…
– Hừ, có vài lãnh đạo thì lâm vào căn bệnh hình thức, nếu như đem toàn bộ tinh lực này, đều dùng cho việc phát triển kinh tế, thì đã tốt rồi, phương tiện trụ cột nếu làm tốt, kinh tế đi lên, so với cái gọi là xây dựng thành phố văn minh sạch đẹp hư danh kia thì có phải tốt hơn nhiều không?
Lâm Nhất Đạo nhíu mày nói.
Lời này không có người nào dám nói ra trước đây, Thành Thiên Hạc tâm lý cuối cùng thở phào một hơi.
– Như vậy đi, vài ngày tới nếu có thời gian tôi sẽ đi thị sát Bạch Sơn cùng Hồ Châu, để nhìn xem tình huống như thế nào, tôi thấy thông tin từ phía trên, Hồ Châu thời gian này có nhiều phát triển kinh tế rất đắc lực, lại tiến cử đến khá nhiều xí nghiệp, vì thế tại Bạch Sơn phải tiếp tục bảo trì ưu thế của mình, nhưng tôi phát hiện, tinh lực chủ yếu của lãnh đạo Bạch Sơn không có dùng đến để giải quyết mâu thuẫn, điều này thực không nên a…
Lâm Nhất Đạo làm như đau xót nói.
– Hoan nghênh Lâm chủ tịch đến thành phố Bạch Sơn thị sát, sau khi trở về thì tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị nghênh tiếp.
Thành Thiên Hạc nói.
– Thiên Hạc, ông không có minh bạch ý của tôi, tôi muốn nhìn chân thật Bạch Sơn, ông chuẩn bị trước tốt như vậy, thì tôi nhìn thấy được cái gì đây?
Lâm Nhất Đạo làm như không cao hứng hỏi.
– Vâng, Lâm chủ tịch, là tôi chưa có hiểu ý tứ lãnh đạo, trở về sẽ tự kiểm điểm.
Thành Thiên Hạc khiêm tốn nói.
– Tốt lắm, tôi không có ý phê bình ông…
Lâm Nhất Đạo lời lẽ chính nghĩa nói.
Lúc Đinh Trường Sinh trở về nhà, khắp phòng đều là mùi vị thức ăn, ba người đàn bà họp thành cái chợ, thật đúng là có thể hát hí khúc, biểu hiện nhìn trên mặt, có vẻ rất là hòa thuận, nhưng ai biết ẩn chứa bên trong có phải hay không là mạch nước ngầm phun trào.
– Anh rể, hôm nay anh về sớm như thế?
Tưởng Mộng Điệp tay bưng lấy một ly kem, dùng muỗng nhỏ từng muỗng từng muỗng ăn, hỏi.
Đinh Trường Sinh thấy như vậy, sửng sốt một chút, hỏi:
– Hôm nay cô chính mình đi ra ngoài mua kem?
– Nào có… đây là chị Tần Mặc ra ngoài mua, em không được ăn sao?
– Tôi chỉ là sợ cô tham ăn, tự mình đi ra ngoài nhỡ gặp chuyện không may, đừng bao giờ một mình đi ra ngoài đấy.
Đinh Trường Sinh lại lần nữa dặn dò.
– Trường Sinh nói không sai, tình hình trị an ở Bạch Sơn thật sự là quá kém, hôm nay chính tôi cũng bị một tên vô lại đeo bám, nếu không có Diêm Lệ theo lấy, thì tôi đã bị dọa hỏng rồi.
Tần Mặc nói.
– Là người như thế nào?
Đinh Trường Sinh vừa nghe, lông mày nhíu chặt, hỏi.
– Um… hắn sống chết còn đưa cho tôi tấm danh thiếp, mời ta đến quán bar của hắn chơi, Diêm Lệ, tấm danh thiếp đâu rồi?
Tần Mặc quay đầu lại trong phòng bếp hỏi Diêm Lệ.
– Tôi đã vứt rồi, hình như là câu lạc bộ Thiên Lý Mã, hắn tên Hạ Phi.
Diêm Lệ tại trong phòng bếp nói vọng ra.
– Hạ Phi? Các người như thế nào lại gặp hắn?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, cái tên này thì hắn cực kỳ quen thuộc, nhưng Tần Mặc mới đến, làm sao lại có khả năng quan hệ cùng Hạ Phi đây này?
– Anh nhận thức hắn?
– À… không biết, chỉ là nghe người ta nói tới hắn, đó là một tên hoa hoa công tử.
Đinh Trường Sinh không muốn để cho Tần Mặc lo lắng, cho nên nói dối.
– Vậy thì không có việc gì, anh đi tắm rửa rồi ăn cơm, về sau tôi ít đi ra ngoài là được, nơi này đúng là trị an không tốt.
Tần Mặc nói xong lại đi đến phòng bếp nấu cơm.
Nhưng Đinh Trường Sinh lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, Hạ Phi đây là hướng chính mình đến, sự tình rất rõ ràng, hiện tại sau lưng còn có cái gì mà mình không biết? Chỉ là hiện tại thì Đỗ Sơn Khôi đang theo cùng Vũ Văn Linh Chi xuất ngoại, bên người mình cơ hồ là không có người để dùng rồi, Lưu Chấn Đông là viên chức cảnh sát, có rất nhiều việc không tiện ra mặt, cho nên Đinh Trường Sinh rất phiền muộn.
Tắm rửa xong, sau đó hắn đi ra ngồi ở bệt ở trên sàn, phía dưới máy điều hòa nhận lấy gió thổi mát, Tưởng Mộng Điệp quay nhìn trong phòng bếp, bưng lấy ly kem lặng lẽ đi đến…
– Có phải là anh đang lo lắng đến tên Hạ Phi kia?
– Cô nói cái gì vậy… lo ăn kem đi…
Đinh Trường Sinh tức giận nói.
– Ai, nhìn anh kìa, đây là tôi quan tâm đến anh, sao anh không biết phân biệt gì cả đâu này?
Tưởng Mộng Điệp đi chân trần, mặc lấy váy ngủ ngắn, liền ngồi xổm xuống trước mặt Đinh Trường Sinh, cô gái này thật sự là không biết phân biệt, cứ ngồi như vậy trong khoảng cách gần, tà váy ngắn lại ngắn như vậy, mí mắt của Đinh Trường Sinh có hơi chút nhúc nhích rồi, hắn liền nhìn đến phong cảnh bên trong váy nội, thiếu chút nữa máu mũi phun ra.
Trước hết tầm mắt của hắn chính là cái quần lót màu trắng bao bọc cáo gò mu mập mạp bên trong hơi mờ thảm lông đen, màu sắc hơi mờ lại làm cho người có một chút cảm giác phóng đãng, càng là mang cho hắn một loại hấp dẫn đặc biệt, còn là hai bắp chân trắng nõn, tại đây trong toàn bộ quá trình, Tưởng Mộng Điệp vẫn luôn len lén chú ý đến biểu lộ của Đinh Trường Sinh, thời điểm lúc nàng phát hiện Đinh Trường Sinh nhìn chằm chằm vào giữa háng nàng, làm nàng có chút đắc ý…
Cặp bắp đùi đầy đặn lúc này càng thêm chặt chẽ kẹp lại cùng một chỗ, không tính là đường viền ren quần lót gợi cảm, còn hình thành một đường cong tam giác khêu gợi, lúc này phình lên một mảnh, làm cho có thể cảm nhận được lửa nóng từ bên trong cái âm hộ, cái quần lót màu trắng cùng màu đen thảm lông hơi mờ vây quanh cái mật huyệt, từ nơi chính giữa cái khe nứt âm hộ rõ ràng cho dù làn vải tơ không có hãm vào, nhưng thu hút bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy một lằn nhỏ có chút thấm ướt, có thể là Tưởng Mộng Điệp cũng vừa mới tắm rửa xong, cho nên dù là không có bất kỳ cái gì bị kích thích để động dục, bên trong mép thịt âm hộ vẫn còn ẩm ướt nên rỉ thấm ra làn vải quần lót, nhìn qua giống như là có một ngón tay vô hình xoa bóp làm cho ứa dịch nhờn ra vậy…
Rất rõ ràng Tưởng Mộng Điệp là cố ý, khi nhìn đến bên dưới cái quần cộc rộng thùng thình của Đinh Trường Sinh dần dần dựng lều, Tưởng Mộng Điệp đắc ý đứng lên, nàng hất mái tóc dài, quay trở lại ngồi trên ghế sofa, mấy ngày nay Đinh Trường Sinh không có đến nơi của Tào Băng, càng không có đến chỗ của Phó Phẩm Ngàn, cho nên cơ hồ là hắn đang trong trạng thái cấm dục, Tưởng Mộng Điệp cái cô gái này, dụng tâm thật là ác độc dữ dội.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Ăn xong cơm tối, Đinh Trường Sinh nói muốn đi ra ngoài cho tiêu cơm vì ăn nhiều quá, Tần Mặc muốn cùng đi với hắn, nhưng bị Đinh Trường Sinh cự tuyệt, nói là bên ngoài trời rất nóng, chính mình chạy bộ, một hồi liền trở về.
Sau khi rời khỏi cư xá, Đinh Trường Sinh đi bộ tại phía bên hàng cây, cách không xa có một chiếc xe hơi màu đen bước ra một người, khoảng cách cách xa tầm hơn 10m, từ xa xa theo dõi lấy Đinh Trường Sinh, còn chiếc xe hơi kia, đứng một hồi, lúc này mới chuyển động chạy ra thêm khoảng cách xa.
Đinh Trường Sinh vốn không nghĩ đến cấp bách rất nhanh liền có kết quả, nhưng có một số việc bọn họ đúng là đã làm quá mức, chính mình dầu gì cũng là bí thư khu ủy, cư nhiên lại bị người theo dõi, hơn nữa còn đối với nữ nhân của mình bắt đầu quấy rầy… Hạ Phi, ngươi chẳng qua là dựa vào người chú làm chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ phải không? Lão tử lần này muốn đụng với ngươi, sổ sách nợ mới cùng nợ cũ…
Đinh Trường Sinh không nhanh không chậm đi đến phía trước, lúc đến bên cạnh một cái hẻm nhỏ thì dừng lại một chút, còn giả vờ nhìn trái nhìn phải quan sát, rồi lập tức xoay người đi vào sâu bên trong cái hẻm nhỏ, tên theo dõi kia sửng sốt một chút, lập tức lấy ra điện thoại cùng người trên xe liên hệ, hỏi xem có cần tiếp tục đi theo vào bên trong hẻm không? Bởi vì cái hẻm nhỏ này quá tối, không có đèn đường, cho nên tên theo dõi này cũng có chút sợ…
Nhưng là người trong xe chỉ thị, tiếp tục theo lấy Đinh Trường Sinh, cứ cẩn thận một chút, bọn họ còn có người từ bên ngoài tiếp tục theo theo dõi từng bước.
Đinh Trường Sinh đi vào bên trong cái hẻm nhỏ, nơi này quả nhiên là địa điểm mai phục tốt, chỉ là đây là một hẻm cụt, chỉ còn phải đường cũ phải quay lại, nhưng hắn cũng cho rằng đã đủ không gian, hẻm dài chừng 100m nhưng lại quanh co không thẳng, nhưng không có khả năng liếc nhìn xuyên suốt hết con hẻm…
Vì thế Đinh Trường Sinh tại chỗ đường rẽ, nhìn người theo lấy vừa đang tiến vào, liền duỗi tay, nắm lấy phía bức tường bên cạnh phóng lên phía trên, ngồi nhìn xuống cách đó không xa tên theo dõi từ từ cẩn thận dần dần đi đến mé dưới…
Quả nhiên, người theo dõi sau khi đi vào, vượt qua khúc quanh, thì phát hiện không thấy người nào, vì thế bước chậm lại, nhưng mãi cho đến khi đi đến phần cuối hẻm, vẫn là không có nhìn thấy người hắn muốn theo dõi, điều này kỳ quái, phần cuối hãm là sân nhà chắn ngang, theo phía bên ngoài khóa cửa cổng lại, không có khả năng là người bị theo dõi nhảy vào trong nhà này a, nghĩ đến đây, trong long tên theo dõi bắt đầu sợ hãi.
– Alo… lão đại… không thấy người…
– Làm sao có khả năng, không phải là hắn mới vừa đi vào sao?
– Phần cuối hẻm là một nhà có sân đã khóa cổng lại, bên trong cũng tối đen, không thấy người…
– Ngu ngốc, cứ đợi ở đó, tao đến liền…
An Nhân tại bên trong điện thoại hổn hển nói.
An Nhân cầm lấy điện thoại rồi đi vào cái hẻm nhỏ, nhưng lại không thấy được tên lâu la vừa mới gọi điện thoại cho hắn, đôi chân của An Nhân có chút bắt đầu không nghe sai sử, hắn càng đi về phía trước, càng cảm thấy cái hẻm nhỏ này rất quỷ dị, hắn nhỏ tiếng kêu gọi danh tự của tên lâu la, nhưng không có tiếng người đáp ứng, hắn lại gọi điện thoại, liền nghe âm thanh điện thoại ở phía sau lưng mình vang lên.
– Có phải là mày đang tìm hắn?
Đinh Trường Sinh từ bên trong bóng tối lộ ra rõ ràng, nhìn An Nhân trợn mắt há hốc mồm đang muốn la lên, hỏi.
– Mày… mày… là ai a… mày… mày…
– Là ai cái đầu mày, mày theo dõi ta[ suốt nửa tháng nay, lại không biết tao là ai sao? Mày nhìn xem nơi này, có phải đây là một nơi giết người diệt khẩu rất tốt phải không? Tối thui vắng vẻ, không có camera giám sát, cũng không có người đi lại, cho nên sẽ không có người chứng kiến, nếu mày chết tại đây, thì có ai mà biết tao làm?
Đinh Trường Sinh bên trong bóng tối nói rất là dọa người.
– Còn hắn… hắn… làm sao vậy?
An Nhân chỉ lấy dưới chân Đinh Trường Sinh một dáng người hỏi, làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là lúc mình lúc đi vào lại không có phát hiện trên mặt đất đang nằm tên lâu la của mình, cũng không biết Đinh Trường Sinh làm như thế nào mà đến phía sau lưng của mình, cho nên, lúc này An Nhân đã là chết lặng…
– Tao hỏi mày, mày muốn sống hay là muốn chết, mà lúc này lại quan tâm tới một tên đã chết, nếu mày muốn sống, thì tao nói một điều kiện, còn nếu như muốn chết, vậy thì mày cùng hắn đến thế giới bên kia rồi nói sau, tao không có tâm tình để giải thích, như thế nào đây… sự kiên nhẫn của tao là có hạn đấy…
Đinh Trường Sinh nói xong liền giơ tay đánh một bạt tai.
Một cái tát này đánh xuống, Đinh Trường Sinh sử hết là mười phần sức lực, chẳng những là nửa bên mặt An Nhân lập tức cảm thấy nóng rực, hơn nữa bên trong lỗ tai trái đã kêu ong ong, tuy rằng hắn nhìn Đinh Trường Sinh đang nói chuyện, nhưng lỗ tai bên trái lại không tiếp thu được âm thanh, chỉ có thể bụm mặt, sợ hãi nhìn Đinh Trường Sinh.
– Tôi muốn sống, tôi muốn sống, đừng đánh, muốn tôi làm gì, tôi cũng làm…
An Nhân bịch một tiếng quỳ gối tại phía trên mặt đất.
– Thật là nghe theo lời tao sao?
Đinh Trường Sinh khom lưng hỏi.
– Thật, em nghe theo lời anh… Anh nói đi, muốn em làm cái gì?
An Nhân thấy có hy vọng có thể thoát ra ngoài, chớp mắt liền lấy lại tinh thần.
– Tốt, theo bên trong này bò ra đến đầu hẻm, bò ngay đi…
Đinh Trường Sinh nói xong liền chỉ hướng, để cho An Nhân bò ra ngoài…