Phần 72
– Cảm ơn Ngô bí thư, cháu sẽ nhớ kỹ.
Đinh Trường Sinh nhàn nhạt nói, lúc này, hắn có thể xác định, người lộ ra tin tức cho Ngô Minh An khả năng chính là Lâm Nhất Đạo.
Nếu là như vậy, thì có thể Ngô Minh An cùng với Lâm Nhất Đạo hợp lưu rồi, hoặc là Lâm Nhất Đạo mượn sức, hoặc là Lâm Nhất Đạo chủ động dựa vào, nhưng vô luận là mặt nào, đối với ảnh hưởng đại cục từ trên tỉnh rất là vi diệu.
Lương Văn Tường sau khi lên làm bí thư tỉnh Trung Nam, hiện tại thế cục trên tỉnh coi như là bình yên, nhưng Lâm Nhất Đạo là một người không thích yên lặng, lần này ông đến tỉnh Trung Nam, có lẽ rất nhanh nhấc lên cuộc đấu tranh quyền lực mới, theo từ chỗ của Ngô Minh An thì cũng có thể thấy trước được.
Lâm Nhất Đạo hoàn toàn có thực lực và thủ đoạn, hơn nữa với bối cảnh hồng nhị đại, trong trình độ nhất định vẫn là mạnh mẽ như hổ, nhất là Lâm Nhất Đạo này lần thành công từ phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh Trung Bắc, được điều nhiệm đến tỉnh Trung Nam làm chủ tịch tỉnh, lúc này sẽ có rất nhiều người biểu hiện giả dối hùa theo, Lâm gia vẫn còn như mặt trời giữa trưa, cho nên, bọn họ đến đầu Lâm gia làm môn hạ là đúng…
Nhưng Đinh Trường Sinh nhận được tin tức, lão gia tử Lâm gia bệnh đang rất nặng, đã nửa năm không có rời khỏi bệnh viện, chẳng qua mạng sống là nhờ dược vật duy trì, khả năng sớm liền sẽ chầu trời, nhưng dù sao còn sống vẫn là mạnh hơn so chết, ít nhất đây mới là chỗ còn giá trị.
– Được lắm, không nói nhiều nữa, cảm ơn cháu đến thăm Lam Lam, nếu cháu đang bận rộn, hãy đi về lo công việc đi, Lam Lam hiện tại chỉ cần dưỡng thương mà thôi, không có vấn đề gì lớn rồi.
Ngô Minh An lời này xem như hạ lệnh trục khách.
Vừa vặn Đinh Trường Sinh cũng không có ý định ở lại trong phòng bệnh Ngô Nhật Lam, nếu Ngô Minh An đã nói như vậy, cho nên mình cũng không cần thiết quay trở lại gặp nàng nữa rồi, vì thế cùng hắn cùng Ngô Minh An cáo biệt, bất quá lúc hắn đi mấy bước, thì dừng chân lại, muốn nói đối vài lời với Ngô Minh An về vấn đề Lâm Nhất Đạo, nhưng suy nghĩ, bản thân mình vẫn còn nhiều chuyện quan trọng, Ngô Minh An là người nào, có cần đến mình nhắc nhở chứ, cho nên trong chớp mắt liền bỏ qua ý định của mình, tiếp tục bước chân, ly khai khỏi bệnh viện.
– Alô… tôi không quay trở lại được rồi, cơ quan có việc gấp, lần sau trở lại thăm cô nhé…
Đinh Trường Sinh ra khỏi cổng bệnh viện, liền gọi điện thoại cho Ngô Nhật Lam cáo biệt.
– Đã đi rồi hả? Có phải hay không là cha của tôi đã nói cái gì rồi?
– Cha của cô? Ông ấy cũng đã rời đi rồi, chỉ nói về sự tình cô bị thương, nhờ tôi khuyên cô về sau đừng có liều mạng như vậy, phải biết yêu quý bản thân mình, bây giờ tôi đi trước vậy…
Đinh Trường Sinh cười nói, không chút nào lô ra cảm xúc tại bên trong.
– Vậy được rồi, anh chú ý thân thể, sau khi tôi khỏe sẽ đến tìm anh…
– Không thành vấn đề, đến lúc đó cô xin được điều đến khu Bạch Sơn của tôi là được…
– Tốt, đây chính là anh nói đấy nhé…
Ngô Nhật Lam quả nhiên là tâm cơ không sâu, Đinh Trường Sinh nói vài ba câu liền bị lừa ngay…
Đinh Trường Sinh sau khi cúp điện thoại, tâm tình lại trầm trọng, vốn định âm thầm lặng yên quay trở về Bạch Sơn, nhưng với tình hình như thế này, thì không thể lập tức quay trở về rồi, vì thế lại đi taxi đến tỉnh ủy, để đi gặp Thạch Ái Quốc.
Tại cổng chính liên lạc với Thạch Ái Quốc, vừa vặn hôm nay Thạch Ái Quốc đang ở tại phòng làm việc, Đinh Trường Sinh rất ít khi đến phòng làm việc Thạch Ái Quốc, bình thường đều là đến nhà Thạch Ái Quốc, lúc này có chuyện gấp, cho nên không thể đợi đến lúc Thạch Ái Quốc về nhà.
– Ngồi đi, như thế nào lại chạy thẳng đến đây, nếu chú không có tại phòng làm việc, chẳng phải là cháu đi công không rồi sao?
Thạch Ái Quốc nhìn thấy Đinh Trường Sinh đến rất cao hứng, tuy rằng ông bây giờ là lãnh đạo bên tỉnh ủy rồi, nhưng ông vẫn luôn hoài niệm trong thời gian công tác tại Hồ Châu…
– Bí thư, cháu mới từ kinh thành trở về, Tần Chấn Bang đã qua đời, cháu đến tham gia lễ tang.
Đinh Trường Sinh lời ít mà ý nhiều nói.
– Hả? Nhanh như vậy sao? Chú không có nghe nói gì cả…
Thạch Ái Quốc sửng sốt nói, Tần Chấn Bang người này thì ông biết, hạng mục Px cho đến bây giờ cũng chưa có khởi động, điều này làm cho Thạch Ái Quốc thầm mắng La Bàn Hạ hai mặt, nếu La Minh Giang còn thì không nói, tại sao bây giờ không chạy nhanh khởi động cái hạng mục này, trên trăm ức đầu tư, sẽ mang đến cho kinh tế Hồ Châu bực nào ảnh hưởng, nhưng không biết La Bàn Hạ còn đang chờ cái gì?
– Tần Chấn Bang bị bệnh cũng lâu lắm rồi, đã chữa trị rất nhiều năm, nhưng vẫn không có kết quả nên chết…
– Nếu Tần Chấn Bang đã chết, thì cái hạng mục Px này càng khó.
Thạch Ái Quốc thở dài.
– Nghe nói cái hạng mục này đã chuyển ra ngoài rồi, bây giờ hạng mục này thuộc về mấy nhà hợp tác ở kinh thành, chỉ là bây giờ còn chưa tìm được người thích hợp quản lý…
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy sao… còn hôm nay cháu đến, là có chuyện?
Thạch Ái Quốc cảm giác được cảm xúc Đinh Trường Sinh không cao, vì thế hỏi.
– Bí thư, khả năng có người muốn đối với Hồ Châu hạ thủ, khai phát khu Hồ Châu có rất nhiều hạng mục đều là do cháu tiến cử đến, trên cơ bản đều dựa vào quan hệ mà kêu gọi tới, hiện tại nếu không tìm được biện pháp tốt, nếu một người gặp chuyện không may, có thể làm liên lụy đến rất nhiều người, cũng là liên lụy đến phát triển kinh tế Hồ Châu.
Đinh Trường Sinh nói.
– Cái gì? Cháu nói đây là ý gì?
Đinh Trường Sinh đem sự tình sáng hôm nay vô tình gặp được Ngô Minh An nói ra, sau đó kết luận…
– Có khả năng là chủ tịch tỉnh Lâm Nhất Đạo đứng ở phía sau lưng mưu cục, nhìn đến cục diện thì bí thư thành ủy Ngô Minh An lần này bị người khác biến thành súng để sử dụng rồi…
– À… Ngô Minh An không phải người ngu, xem ra là có người đã cho hắn cam kết cái gì rồi, còn sự tình của Hồ Châu thì cháu không cần lo, cháu bây giờ là quan viên của thành phố Bạch Sơn, cùng Hồ Châu không có quan hệ, cháu quản nhiều như vậy để làm chi?
Thạch Ái Quốc từ chối cho ý kiến nói, có thể là ông không muốn để cho Đinh Trường Sinh cuốn dấn bước vào bên trong cuộc phân tranh này.
Mọi người đều nhìn ra, hiện tại La Bàn Hạ nương tựa vào Lương Văn Tường, đây là hành động thông minh, nhưng nếu điểm qua Lương Văn Tường, có thể tưởng tượng được hiện tại tình cảnh của Lương Văn Tường cũng thật khó khăn, chỉ là nhìn xem La Bàn Hạ xuất diễn như thế nào, rất khó tưởng tượng La Bàn Hạ lại đảo hướng chạy về bên khác.
– Ai… cháu cũng không muốn quản đến, nhưng nhiều hạng mục tại Hồ Châu đều là do cháu tiến cử đến, nếu như một khi gặp chuyện không may, có lý do thì còn dễ nói, còn nếu như không có lý lẽ, hoặc là bị âm thầm ngáng chân, không cần phải nói nhiều, chỉ cần một cái thủ tục cứ kéo dài từ nửa năm đến một năm, thì hạng mục này liền sẽ biến thành phi pháp, hiện tại có vài người làm việc không dùng đầu óc, còn cho rằng mình là lão tử đệ nhất thiên hạ, muốn cho ai chết thì chết, muốn cho ai sống thì sống, bây giờ là thời đại nào, đầu óc vẫn còn không đổi, làm bại hoại hình tượng chính quyền, nếu như không ai vào ngăn lại, về sau thì ai còn dám đến đầu tư Hồ Châu, ai còn dám đến tỉnh Trung Nam để đầu tư?
Đinh Trường Sinh tuy rằng âm thanh rất thấp, nhưng là ngữ khí mạnh liệt, Thạch Ái Quốc mấy năm qua mới nhìn thấy hắn tức giận như vậy.
Thạch Ái Quốc nhìn thấy Đinh Trường Sinh biểu hiện như vậy, cảm thấy càng lo lắng, hỏi:
– Trường Sinh, nơi này không có người khác, cháu hãy ăn ngay nói thật, cháu và các hạng mục xí nghiệp kia ở giữa có cái lợi ích câu thông gì không?