Phần 66
– Như thế nào, Cửu gia tại thành Bắc Kinh cũng là một trong những nhân vật có máu mặt, chút mặt mũi cũng không chịu nhường cho tôi sao?
Đinh Trường Sinh nhấp một hớp rượu đỏ, lay động ly rượu đỏ trong tay rồi nói.
Một bên Trần Hoán Cường tuy rằng giật mình, nhưng cũng không tiện nói cái gì, chính là nhìn ra này hai người đang ép lấy lửa, nhất là Đinh Trường Sinh, Trần Hoán Cường cảm thấy tiểu tử này không biết nặng nhẹ, Đường Cửu Sơn ở kinh thành lăn lộn trong hắc bạch lưỡng đạo đã bao nhiêu năm, một tên Đinh Trường Sinh vô danh tiểu tốt, rốt cuộc có thể làm như thế nào với Đường Cửu Sơn?
– Nói đi, cậu muốn cái gì?
Đường Cửu Sơn cũng biết, nếu mình muốn kêu người, ít nhất cũng phải đi được ra ngoài trước rồi mới nói sau.
Vì thế hắn tại trong túi lặng lẽ lấy ra điện thoại, loại người giống như bọn hắn tùy theo thời khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm, nhất là gặp phải kẻ thù, trả thù các loại… cho nên điện thoại đều có đặt săn số báo động, nhưng không phải là báo cảnh sát, mà là báo cho thủ hạ của mình.
Đinh Trường Sinh liền đi tới, duỗi tay chụp lấy điện thoại từ tay hắn cầm ra, vừa nhìn thấy số điện thoại di động, đã hất tay Đường Cửu Sơn ra, lúc này đối phương đã chuyển cuộc gọi được, Đinh Trường Sinh cầm lấy điện thoại nhét vào lưng quần, sau đó tại bên tai hắn giọng nhỏ nhẹ nói:
– Tôi đêm nay đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới tới tìm ông, bằng không làm sao tôi biết được ông ở đây? Cho nên, nếu tôi đã biết ông ở đây, thì tôi cũng có thể tìm đến trong nhà của ống, lăn lộn trên mũi đao thương, sớm hay muộn gì sẽ có ngày này, vấn đề là ông thức thời biết nên làm thế nào mà thôi…
Nói xong cầm điện thoại đưa trả cho hắn.
– Này, không có việc gì, tôi nhấn lộn số…
Đường Cửu Sơn lấy lại điện thoại rồi nói, sau đó ném điện thoại lên phía trên bàn, chính thức ngồi xuống, cùng Đinh Trường Sinh mặt đối mặt.
Trần Hoán Cường nhìn Tiếu Hàn, ý hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nhưng Tiếu Hàn cũng không biết sự tình ra sao, thậm chí nàng không biết Đinh Trường Sinh đến nơi này với mục đích là cái gì, nàng vừa gặp hắn, chỉ lo tán gẫu, còn các vấn đề khác thật đúng là không biết.
– Trần tổng, không ngại cho em mượn phòng dùng một chút chứ…
Đinh Trường Sinh nhìn Trần Hoán Cường, hỏi.
– Ừ… không thành vấn đề… không thành vấn đề.
Trần Hoán Cường vừa trả lời vừa nhìn Đường Cửu Sơn, Đường Cửu Sơn minh bạch, Đinh Trường Sinh làm như vậy là muốn chỉ có hắn cùng mình trao đổi nói chuyện, còn nếu Đinh Trường Sinh muốn động thủ, thì hắn có thể lặng lẽ hạ độc thủ, không cần thiết ở tại nơi này động thủ, ở đây có nhiều người, cho dù là mình chết rồi, hắn Đinh Trường Sinh cũng chạy thoát không được.
Nếu là muốn nói, có ngoại nhân trong phòng, có mấy lời khó mà nói, cho nên Đường Cửu Sơn đối với đề nghị của Đinh Trường Sinh, lại đồng ý, tiểu tử Đinh Trường Sinh này cũng hiểu chút quy củ trên giang hồ, nếu mình không phải là đã điều tra qua hắn, thì không nghĩ tới thằng gia hỏa này là quan viên chính phủ, tuy rằng Đường Cửu Sơn có thế lực tại Bắc Kinh, nhưng sự tình trên giang hồ, nếu đụng phải quan viên, phương thức tốt nhất chính là tránh người của chính phủ hoặc là lợi dụng để kết giao, hắn thậm chí đã có kế hoạch, nhưng những thứ đồ cổ của Tần Mặc lại làm cho hắn thèm nhỏ dãi, nhắc đến Tần Chấn Bang cùng Đường Cửu Sơn dã từng nhận thức, cũng từng cùng một chỗ giao dịch đồ vật chợ đen, cho nên các loại đồ vật mà Tần Chấn Bang có, lại tăng thêm người của Tần gia người đốc xúi, Đường Cửu Sơn mới động tâm.
Nhưng bất ngờ lại nhảy ra một Đinh Trường Sinh, đây là sự việc ngoài dự liệu của người Tần gia cùng với mình, Đường Cửu Sơn khó giải quyết, bởi vì nhà Tần Chấn Bang cất chứa đồ vật đều là giá trị liên thành, vì lợi ích trước mặt, nên rất khó giải quyết phiền toái…
Trần Hoán Cường cùng Tiếu Hàn đi ra ngoài, ra đến bên ngoài, Tiếu Hàn nhân thấy mới qua thời gian không gặp, Đinh Trường Sinh càng thành thục lão luyện hơn rồi, hơn nữa còn bộc phát ra rõ ràng vị nam hán tử làm nàng càng si mê hơn.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Hoán Cường vừa ra khỏi cửa, liền hỏi Tiếu Hàn.
– Em làm sao mà biết, đến hôm nay em mới thấy, đã lâu rồi em không gặp hắn, hắn làm sao có khả năng trêu chọc Đường Cửu Sơn chứ?
Tiếu Hàn nghi vấn nói.
– Anh cũng làm sao mà biết, nhưng chuyện này tốt nhất là em đừng có xen vào, lão gia hỏa Đường Cửu Sơn kia không dễ chọc vào đâu.
Trần Hoán Cường căn dặn Tiếu Hàn nói.
Trong phòng thì lúc này Đinh Trường Sinh như là chủ nhân, đến bên tủ rượu lấy ra thêm một ly rượu, đưa cho Đường Cửu Sơn.
– Thời điểm tôi ở nhà Tần tiên sinh, thật là không biết Cửu gia tại kinh thành có số má, bởi vì tôi không phải là người lăn lộn bên ngoài xã hội, nhưng ông cũng đã tra xét tôi đang làm cái gì rồi, vậy chúng ta bây giờ cứ lật bài tẩy ra, không cần phải nói vòng vo nữa…
Đinh Trường Sinh nói.
– Đúng là hậu sinh khả uý, ở kinh thành này không ai dám cùng tôi nói như vậy, cậu là người đầu tiên đấy, lúc tại nhà Tần Chấn Bang tôi thấy cậu là một người có tài, ở khu Bạch Sơn làm một bí thư khu ủy nho nhỏ thì có ý nghĩa gì chứ, chi bằng đến Bắc Kinh, thay tôi quản lý công ty đi, như thế nào đây?
Đường Cửu Sơn thấy Đinh Trường Sinh không ý có trở mặt từ lúc Trần Hoán Cường ra khỏi phòng, Đường Cửu Sơn hiểu được, đây là vấn đề giải quyết trong âm thầm, như vậy giữ thể diện lẫn nhau là sự tình rất trọng yếu, trên giang hồ mặt mũi rất là quan trọng…
Hai người bọn họ cho dù tại trong đây có đánh nhau một trận, vô luận ai thua, ai thắng đều không sao cả, không có người nào khác biết, cho nên mặt mũi t cũng không có bị tổn thất cái gì.
– Ha ha, đạo khác biệt, tôi không thích trên giang hồ đánh đánh giết giết, bởi vì tôi yêu thích cuộc sống này, chứ nếu tôi lăn lộn bên ngoài xã hội, thì có khả năng tôi còn có số má hơn ông đấy, ông tin hay không?
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Tin… cậu ra tay so với tôi còn ác hơn…
Đường Cửu Sơn uống một hớp rượu nói.
– Cho nên, tôi hy vọng sự tình Tần gia dừng lại ở đây, đừng gây thêm phiền toái, tuy rằng ông ở tại Bắc Kinh có chút thế lực, nhưng tôi so với ông vẫn có ưu thế hơn.
Đinh Trường Sinh nói mà không chớp mắt, không có cười, chỉ có Đường Cửu Sơn nghe xong thì cười lớn, nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn nhìn Đinh Trường Sinh hỏi:
– Vậy bước tiếp theo thì cậu muốn như thế nào đây?
– Hiện tại Tần Mặc là bạn gái của tôi, cho nên nếu các người đánh chủ ý đến nàng thì sẽ cùng tôi không qua được, hơn nữa, Tần Mặc chỉ là một cô gái, trong khi giá trị của ông thì lớn như vậy, không biết xấu hổ lại đến nhà nàng bức bách là sao? Đường Cửu Sơn, ông lăn lộn bên ngoài xã hội đến cái cấp bậc này mà lại đi làm cái việc như vậy à?
– Đó là chuyện của Tần gia…
Đường Cửu Sơn tuy rằng đối với lời này rất bất mãn, nhưng quả thật là mình không có đạo lý.
– Ưu thế của tôi chính là chuyện gì cũng phải thông suốt, Tần Mặc có rất nhiều tiền, nàng theo tôi, thì tôi cũng sẽ có rất nhiều tiền, ông nghĩ xem, tiền của tôi, tôi để cho người ta lấy đi sao?
Đinh Trường Sinh nói mà không biết xấu hổ, lời này ngay cả Đường Cửu Sơn cũng nói không ra miệng được, vừa nghe lời này, thì thấy rõ tiểu tử này đây là muốn ăn cơm phú bà bao a.
– Đường Cửu Sơn, tôi biết mấy năm qua tại Bắc Kinh thì ông làm ăn cũng không tệ, có tiền, có nhà, có nhiều đồ vật đáng giá, nhưng phải có cái mạng thì mới tiêu xài được a, còn nếu mất mạng, thì tài sản sẽ trở thành của người khác, có phải không?
– Cậu uy hiếp tôi sao?
Đường Cửu Sơn đem cái ly dằn mạnh phía trên bàn, giận dữ nói.