Phần 56
Đinh Trường Sinh nhìn ra được, Tần Chấn Bang lúc này chỉ sợ là hồi quang phản chiếu, chống đỡ không còn được bao lâu, vì thế đứng dậy đi ra ngoài cửa, hai cha con họ nhất định là có việc muốn phó thác, bất quá dựa theo sự hiểu biết của Đinh Trường Sinh, cách làm việc của Tần Chấn Bang rất thận trọng, có thể trong thời gian qua, đã sớm đem những chuyện nên bàn giao đều đã bàn giao cho Tần Mặc xong rồi, nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn…
– Cha… không có sao đâu, không có việc gì, con nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho cha, chúng ta sẽ ra nước ngoài trị liệu, con đã liên hệ qua bệnh viện nước ngoài rồi, rất nhanh chúng ta có thể đi.
Tần Mặc quỳ gối tại trước giường, hai tay nắm thật chặt tay Tần Chấn Bang…
– Đừng có dại khờ, nếu có thể trị liệu ở nước ngoài thì cha đã đi rồi, bệnh tình của mình, cha biết rất rõ ràng.
– Không, con chỉ còn có mình cha là thân nhân duy nhất…
– Con ngốc, chết sống có số, cha sống cả đời này cũng đã là đáng giá, cha chỉ lo lắng cho con mà thôi, bất quá, Đinh Trường Sinh có thể đến đây, chuyện này đã nói lên vấn đề, con nên nắm chắc cơ hội, đổi lại nếu là người khác, ai còn cần đến thăm cha? Trong thời gian cha nằm viện, con không có nhận thấy sao? Bệnh cha càng nặng, thì người đến thăm liền càng ít, bởi vì bọn họ biết, lúc này đến thăm cha chỉ làm lãng phí thời gian của bọn họ vì bọn họ không còn thu được lợi ích gì, nhưng đây cũng là nhân chi thường tình, chỉ có Đinh Trường Sinh là không giống với người khác, hắn vẫn đến đây, con có hiểu ý của cha không?
Tần Chấn Bang dùng hết khí lực toàn thân, nắm thật chặt tay Tần Mặc, hỏi.
– Minh bạch… con hiểu ý của cha… con biết, con nghe theo lời của cha…
Tần Mặc ôm Tần Chấn Bang, khóc không thành tiếng.
– Vậy là tốt rồi, nên nhớ những lời cha nói trước đây, nhớ kỹ lời nói của cha, đừng có làm cho cha lo lắng.
Tần Chấn Bang hữu khí vô lực nói.
– Cha… cha…
– Kêu Đinh Trường Sinh vào đây, cha cùng hắn còn chưa nói hết…
Tần Chấn Bang nặng nề thở một hơi, mỉm cười nói.
Tần Mặc cũng đã nhìn ra, Tần Chấn Bang hôm nay tình huống không tốt, vừa rồi nàng lại không có nghe được lời nói của bác sĩ, thẳng đến lúc này mới nhìn ra, cha mình đây là đang bàn giao hậu sự, vì thế nhanh chóng đứng lên ra dâu cho Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh đứng ở phòng bên ngoài, nhìn qua cửa kính thấy Tần Mặc ý bảo mình đi vào, vì thế đẩy ra cửa vào, nhưng lúc có tần Mặc bên người, thì Tần Chấn Bang không nói lời nào, chỉ là nháy mắt, vì thế Tần Mặc hiểu ý liền đi ra ngoài…
– Nha đầu kia hành động rất tùy hứng, đều là do chú làm hư rồi.
– Thật ra nàng là một người rất là ưu tú…
Đinh Trường Sinh nói.
– Trường Sinh, hãy đáp ứng chú một việc, nhất định phải bảo hộ cho nàng chu toàn, suốt thời gian qua vì sinh ý kinh doanh, vì phía trên chính trị, chú đã đắc tội với không ít người, hiện tại chú lo lắng nhất là sự an toàn của Tần Mặc, hãy đáp ứng chú…
– Chú yên tâm, còn có cháu thì nàng không có việc gì đâu…
Đinh Trường Sinh cam kết.
– Ừ… nếu thế thì chú an tâm, mặt khác, chú không muốn ở tại nơi này nữa, cũng không muốn chết tại nơi này, hãy mang chú về nhà đi, chỗ đó đang chờ chú trở về…
Tần Chấn Bang thều thào nói.
– Vâng… chú chờ chút, cháu đi làm thủ tục xuất viện.
Đinh Trường Sinh nói.
– Sao vậy? Cha tôi làm sao vậy?
Tần Mặc nhìn thấy Đinh Trường Sinh bước nhanh đi ra, vội vàng tiến lên hỏi.
– Cha cô không muốn ở nơi này nữa, cô hãy vào trong bồi tiếp, tôi đi tiến hành làm thủ tục xuất viện, cha cô muốn quay trở về nhà…
Đinh Trường Sinh ngắn gọn nói.
– Như vậy sao được, tại trong bệnh viện để thuận tiện trị liệu, làm sao có thể trở về nhà chứ?
Tần Mặc quả nhiên là không đồng ý, nói.
– Lúc cô vừa mới té xỉu, tôi đã gặp bác sĩ, bọn họ nói đã không còn có cách trị liệu nữa, nếu không thì tôi ở lại đây, cô đi gặp bác sĩ hỏi một chút còn có phương án nào khác không?
Đinh Trường Sinh cũng sợ Tần Mặc đến lúc đó trách tội mình, cho nên nói.
Đinh Trường Sinh vừa mới nói xong, Tần Mặc đã chạy như bay đến phòng làm việc bệnh viện.
Đinh Trường Sinh lại đi tới bên người Tần Chấn Bang, nhưng đã nhìn thấy tròng mắt của Tần Chấn Bang bất động, vì thế đưa tay lên lỗ mũi của ông, phát hiện khí tức mỏng manh, gấp gáp nhấn chuông báo động cho bác sĩ, khi bác sĩ mang theo Tần Mặc cùng mọi người chạy tới, thì khí tức của Tần Chấn Bang đã hoàn toàn không còn rồi, lại bắt đầu điện giật, hồi phục tim phổi, nhưng sau một hồi cố gắng, vẫn là không dùng được, Tần Mặc nhìn thây liền che miệng mình lên tiếng khóc rồi.
– Tần tiểu thư, chúng tôi đã tận lực.
Bác sĩ sau đó đi đến bên người Tần Mặc, nói với nàng.
Nếu không có Đinh Trường Sinh đỡ lấy, Tần Mặc đã vô lực ngã ở trên đất rồi, Tần Chấn Bang cuối cùng vẫn là không kịp trở về đến tứ hợp viện của mình, chết ở bên trong bệnh viện, lập tức đã bị đẩy xuống nhà xác…
Tần Mặc canh giữ ở trước cửa nhà xác không đi đâu, Đinh Trường Sinh bồi tiếp nàng, một mực khuyên nhủ, mãi cho đến khi Tần Mặc thật sự là không chịu nổi, lại lần nữa ngất đi.
Sắc trời đã tối, Đinh Trường Sinh kêu xe mang theo Tần Mặc trở lại tứ hợp viện, đây là căn nhà duy nhất của Tần Chấn Bang mà Đinh Trường Sinh biết tại Bắc Kinh, Tần Mặc vẫn còn mê man…
Đinh Trường Sinh đem Tần Mặc mang về phòng của nàng, sau đó chính mình một mình ngồi tại dưới một gốc cây trong sân, Bắc Kinh trời rất nóng, nếu lúc này đem Tần Chấn Bang trở về, nói không chừng cái xác sẽ rất mau biến chất, cho nên vẫn là để ở trong nhà xác thì tốt hơn, qua mấy ngày cử hành tang lễ, rồi mang đi hỏa táng có lẽ ổn hơn…
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Đinh Trường Sinh nghe được tiếng chuông ngoài cổng, bên ngoài có người đang kêu cửa, Tần Mặc còn chưa có rời giường, vì thế hắn đứng dậy đi mở cổng, phát hiện bên ngoài đứng lấy bảy tám người, có ba người bảo tiêu mặc đồng phục màu đen, ba người phía trước thì ăn mặc bình thường, ba người bảo tiêu mặc áo sơ – mi màu trắng, âu phục màu đen, mang kính râm, còn có một người mặc áo tay ngắn, nhưng trên cánh tay thì xăm một con rồng, cũng mang kính râm, vừa nhìn thì biết chính là loại người xã hội đen lăn lộn bên ngoài…
– Các vị tìm ai?
Đinh Trường Sinh nhớ tới Tần Chấn Bang trước khi chết có nói đến những lời lo lắng, không nghĩ tới những người này lại đến rất nhanh, thấy rõ là tin tức rất tinh thông.
– Còn cậu là ai…
Tên nam nhân hình xăm nam kiêu ngạo hỏi.
Nhưng tên nam nhân liền bị một người đi tới trước mặt giơ tay lên chắn lại, người này da mặt trắng tịnh, nhìn giống như là một thây ma vậy, hơn nữa lúc này trời cực nóng, mà lại còn mặc lấy áo jacket:
– Tiểu tử, tôi là chú thứ ba của Tần Mặc, nghe nói anh của tôi đã qua đời, nên đến nhìn nàng một chút…
– Ai… xin mời vào bên trong a.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, nghe nói người nọ là chú thứ ba của Tần Mặc, anh của người ta chết rồi, đến phúng viếng cũng không gì đáng trách, cho nên liền đem nhóm người nọ vào bên trong nhà…
Mấy người lục tục đi tới phòng khách Tần Chấn Bang, nhìn bài trí trong phòng khách, không khỏi chậc lưỡi ngợi khen, Đinh Trường Sinh lúc này mới nhìn ra, đây giống như không phải là đến phúng viếng, ngược lại giống như là đến thu nợ vậy, lúc này Tần Mặc đã từ trong phòng đi ra.
– Các người tới đây làm gì?
Tần Mặc nói làm Đinh Trường Sinh ngạc nhiên, nghe qua sao không giống như là người một nhà…