Phần 34
Tào Băng suýt chút nữa bị bắt cóc, chuyện này làm Đinh Trường Sinh tang lên cảnh giác, cho nên đối với sự việc Lưu Chấn Đông mau chóng đến khu Bạch Sơn có vẻ rất cấp bách rồi, vì thế lại lần nữa đến công an thành phố tìm Tào Kiến Dân.
– Anh tới đây có việc gì?
Tào Tinh Tinh vừa vặn muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Đinh Trường Sinh xuống xe, liền dừng lại đến hỏi.
– Tìm gặp cha của cô, cô định đi ra ngoài à?
Tào Tinh Tinh liếc nhìn nhìn Đinh Trường Sinh, cũng không nói gì, nhanh như chớp rời khỏi đại môn.
Đinh Trường Sinh nghĩ, mình cũng nói không sai cái gì, thật là tìm đến cha của Tào Tinh Tinh mà…
– Đinh bí thư, có thời gian rảnh sao mà đến đây?
Tào Kiến Dân đang đứng tại trong văn phòng nhìn bản đồ, gần đây nội thành báo cáo có vài vụ bắt cóc các cô gái, làm người bàng hoàng lo lắng, có người buổi tối không dám đi ra ngoài.
– À… tôi đến hỏi thăm khi nào thì mới điều người đến đây được cho tôi vậy?
– Tôi đã báo về văn phòng công an tỉnh rồi, việc này không phải là đơn giản như cậu nghĩ đâu, hôm nay tôi sẽ thúc giục nữa, được chưa?
Tào Kiến Dân bất đắc dĩ nói nói.
– Ai, chậm quá a… À… tối hôm qua tôi gặp phải một chuyện, còn cứu được người…
Đinh Trường Sinh đem sự tình tối hôm qua nói.
Đinh Trường Sinh vừa mới mở miệng nói xong, đã bị Tào Kiến Dân kéo tay, đến phía trên sofa, nói:
– Tôi đang chính vì chuyện này mà phát điên đây này, nếu như cậu kể tối hôm qua cô gái bị người trên chiếc xe tải bắt cóc, thì đây là vụ thứ tư rồi, phía trước ba cô gái kia đến bây giờ cũng chưa có tin tức, bọn bắt cóc không đòi tiền chuộc, cũng không gọi điện thoại, chỉ là vô thanh vô tức biến mất rồi, hiện tại cục công an thành phố bị áp lực rất lớn, không biết khi nào thì có thể phá án được, cậu có nhớ rõ hình dạng bọn chúng tối hôm qua không?
– Um… chỉ nhớ đại khái bộ dạng một người, bịt khẩu trang, không thấy rõ ràng, bên cảnh sát có thể nhìn qua camera qua sát, tôi chỉ có thể miêu tả sơ sơ mà thôi…
– Chờ một chút, tôi sẽ nhờ chuyên gia hoạt hình, cậu tả qua một chút, sau đó để chuyên gia vẽ ra hình dạng…
Nói xong Tào Kiến Dân đi gọi điện thoại.
Đinh Trường Sinh định chối từ, mình cũng còn một đống việc, nhưng việc phá án rất trọng yếu, chính mình cũng đành chờ một chút.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/04/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Bất quá nghe qua tình huống các vụ bắt cóc thật ra đã khiến Đinh Trường Sinh an tâm không ít, từ hôm qua đến bây giờ hắn vẫn luôn lo lắng là có người nhằm vào Tào Băng, nhưng hiện tại thì không phải là có chuyện như vậy.
– Tào cục, trên văn phòng công an tỉnh nói như thế nào? Còn phải mất bao nhiêu thời gian? Hiện tại khu Bạch Sơn đang như rắn mất đầu, lại còn chồng thêm vụ án này…
Đinh Trường Sinh dò hỏi.
– Ai… trên đó là của công an tỉnh, chứ không phải là công an thành phố, không phải là tôi nói thì họ sẽ làm ngay, chúng ta đang cầu người làm việc, nên không có biện pháp khác a… À… đúng rồi, nếu cậu có mối quan hệ trên tỉnh thì có thể hỏi qua một chút đi…
Tào Kiến Dân cười nói.
Đinh Trường Sinh ngồi về sofa, suy nghĩ mình nhận thức ai đây? Vạn Hòa Bình thì không được, ông ta chỉ là kiêm chức phó cục trưởng công an tỉnh, công tác chủ yếu vẫn là tại công an thành phố Giang Đô, việc này phỏng chừng nếu có nhờ cũng không mau được rồi, nhưng nếu trưởng phòng văn phòng công an tỉnh phán một câu, việc này có phải hay không rất nhanh?
Nhớ đến làm Đinh Trường Sinh không khỏi nhớ tới Tề Văn Tú, Tề Văn Tú là người rất có khí chất, cái khí chất này rất khó nói là tốt hay là xấu, tuy rằng nàng không phải là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bản thân nàng tản mát ra khí chất làm cho người ta cảm thấy người đàn bà này có sự tương tác tính dục rất mạnh, rất có lực hấp dẫn, cái miệng nho nhỏ hơi vểnh lên, hai bờ môi ướt át đỏ tươi tản mát ra mị lực, sống mũi thật cao, đôi bầu vú đầy đặn nảy nở, còn có chính giữa hai bầu vú lộ ra một rãnh sâu mê người, cặp chân thon dài săn chắc, nhưng trong mắt Đinh Nhị Cẩu, Tề Văn Tú rõ ràng không phải là đồ ăn của hắn, dù hắn cũng là rất muốn thử lấy mùi vị của người đàn bà lão sư này hấp dẫn đến như thế nào…
Cũng vì nàng và cái hội quán Không thủ đạo kia do Tửu Tinh Huệ Tử một người Nhật mở ra thách đấu, hắn vì ra mặt giùm cho Tề Văn Tú còn đánh một trận thừa sống thiếu chết với Tửu Tinh Huệ Tử, vì việc này Tề Văn Tú xem như là thiếu mình một cái nhân tình, mà anh trai của Tề Văn Tú là Tề Văn Hạ, trưởng phòng văn phòng công an tỉnh nếu Tề Văn Tú giúp đỡ chào hỏi, việc này nói không chừng sẽ được nhanh hơn một chút.
Vì thế Đinh Trường Sinh ngay trước mặt Tào Kiến Dân liền gọi điện thoại cho Tề Văn Tú, cũng để cho Tào Kiến Dân nhìn thấy thực lực của chính mình…
– Alo… có phải là Tề lão sư? Chị khỏe chứ, em là Đinh Trường Sinh, chị còn nhớ em không?
Đinh Trường Sinh liền tự giới thiệu, đã lâu rồi chính mình thật đúng là không có cùng Tề Văn Tú liên lạc qua, hắn cùng nàng nhận thức cũng là bởi vì thông qua quan hệ với Ngô Nhật Lam, lâu nay hắn cũng chưa từng có liên lạc cùng Ngô Nhật Lam, không biết nàng này có phải đã hận chết mình hay không?
– À… tiểu Đinh đó hả, không đúng… chị phải gọi em là Đinh bí thư a, nghe nói em đến thành phố Bạch Sơn công tác rồi, chúc mừng nhé…
– Chuyện này chị cũng biết à?
Đinh Trường Sinh cảm thấy bất ngờ, không thể tưởng được Tề Văn Tú đối với mình vẫn là rất chú ý, mình tới nơi nào thì nàng đều biết.
– Ừ… chị nghe qua Nhật Lam nói, các người lâu nay không liên hệ à, chị vừa mới đi thăm nàng, nàng bị té chân bị thương, đang nằm tại viện bệnh đấy…
Tề Văn Tú nói.
– Té bị thương? Xảy ra chuyện gì? Khi nào vậy chị?
Đinh Trường Sinh vừa nghe Ngô Nhật Lam té bị thương, lập tức không bình tĩnh, dù nói thế nào hắn và Ngô Nhật Lam cũng có một đoạn thời gian mập mờ, hơn nữa lòng hắn minh bạch, Ngô Nhật Lam đối với hắn rất tốt, chỉ là chính mình không gánh nổi mà thôi.
– Nàng luôn đam mê xe máy, vừa rồi có phiên trực cũng là chạy xe máy, vì đuổi theo một chiếc xe hơi chạy vượt tốc độ, bị ép vào ven đường té bị thương, đã mấy ngày rồi, cũng may là vết thương không nguy hiểm, bất quá bị gãy chân, em không biết à, cô gái này thật là… như thế nào lại không gọi điện nói cho em biết chứ?
Tề Văn Tú ục ục ồn ào nói.
– Tề lão sư, cảm ơn chị, em sẽ đi thăm nàng… À… còn việc này, hôm nay em làm phiền chị một việc, em có người anh em muốn được điều đến phân cục cảnh sát khu Bạch Sơn, mà chuyện này cần phải được từ trên văn phòng công an tỉnh phê chuẩn…
Đinh Trường Sinh dứt khoát nói ra, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn nhờ Tề Văn Tú thúc giục một chút.
– Chút chuyện này hả? Được rồi chị sẽ giúp em hỏi xem sao…
Tề Văn Tú cũng là rất thẳng thắn, lập tức ngưng điện thoại với Đinh Trường Sinh, mà bắt đầu liền giúp đỡ liên lạc.
Tào Kiến Dân nhìn nhìn Đinh Trường Sinh tại bên cạnh, trong long thầm nghĩ, cái gọi là Tề lão sư rốt cuộc là ai à? Mãi cho đến khi Đinh Trường Sinh nói chuyện điện thoại xong, Tào Kiến Dân nhìn thấy sắc mặt Đinh Trường Sinh lại không được tốt lắm.
– Đinh bí thư, không có sao chứ?
– Không có việc gì, có người bằng hữu cũng là cảnh sát, truy đuổi chiếc xe hơi chạy vượt tốc độ khi bị đụng ven đường té gãy chân… thật sự là họa vô đơn chí a.
Đinh Trường Sinh ở bên trong văn phòng Tào Kiến Dân, vừa chờ đợi tin tức Tề Văn Tú, vừa tả lại hình dáng giúp chuyên gia họa đồ vẽ lại chân dung của tên bắt cóc, hy vọng có thể vẽ ra một tấm chân dung tương đối giống, nhưng chỉ là những tên đó mang khẩu trang, thật đúng là không dễ phân biệt.
Mình tới Bạch Sơn công tác, đảm nhiệm làm bí thư khu Bạch Sơn, việc này Ngô Nhật Lam đều biết, tuy rằng không biết là nàng thông qua cái con đường nào mà biết được, nhưng ít nhất chứng minh một điều, đó là Ngô Nhật Lam vẫn luôn chú ý đến mình, điều này làm cho Đinh Trường Sinh trong lòng rất là bất an, giống như mình làm cái gì đó mà không thể đáp trả ân tình cho người…
Nửa giờ sau, từ trên văn phòng công an tỉnh điện thoại gọi tới phòng làm việc Tào Kiến Dân, chuyện xin điều động Lưu Chấn Đông đã được thông qua, ngày mai thì Lưu Chấn Đông có thể đến văn phòng công an tỉnh lấy lệnh điều chuyển…
– Đinh bí thư, cũng là cú điện thoại của cậu dùng được a, nếu như bằng không, sẽ kéo dài đến nửa tháng hoặc một tháng cũng không biết chừng, hiện tại những người trên đó, chuyện một ngày thì phân ra làm một tuần, hiệu suất công việc, mãi mãi là một cái xa xỉ phẩm.
Tào Kiến Dân cảm thán nói.
Đinh Trường Sinh lúc này lại không có tâm tình cùng Tào Kiến Dân nói chuyện tào lao rồi, chủ yếu là trong lòng nhớ tới sự tình của Ngô Nhật Lam, vì thế liền quay trở lại khu ủy, còn chưa kịp ngồi vào chỗ, Mai Tam Lộng gõ cửa tiến vào.
– Đinh bí thư, ta có một số việc muốn hội báo.
Mai Tam Lộng nhìn nhìn cửa, liền đóng lại n, nói.
– Có chuyện gì sao?
Từ lúc chính mình đến khu Bạch Sơn không có được một ngày yên tĩnh qua, không phải là việc này thì cũng là việc khác…
– Không biết mấy người trong khu từ nơi nào nghe được tin tức hủy bỏ trung tâm chăn nuôi gia súc, đã có người qua bên ủy ban tìm khu trưởng rồi, tôi lo lắng bọn họ có khả năng lại đi qua bên nơi này gặp cậu đấy…
– Gặp tôi? Gặp tôi để làm gì? Chủ nhiệm Âu Hưng Thanh đâu?
Đinh Trường Sinh không kiên nhẫn hỏi.
– Ông ấy đã quay lại bệnh viện rồi…
– Gọi điện thoại cho chủ nhiệm Âu Hưng Thanh, làm tổ chức cán bộ là quản lý cán bộ, tôi ở tại phòng làm việc chờ đợi…
Đinh Trường Sinh thầm nghĩ, như vậy làm sao có thể làm được công tác chứ? Đường Bỉnh Khôn còn đang do dự có nên đổi người hay không, không đổi người thì làm như thế nào công tác đây, thời gian trôi nhanh, muốn trong thời gian ngắn đem cái trung tâm chăn nuôi gia súc hoàn toàn dỡ bỏ, không có khí lực làm sao có khả năng?
– Được, tôi đi báo ngay…
Mai Tam Lộng xoay người rời đi.
Đinh Trường Sinh nhớ tới thành ủy quyết định thành lập tiểu tổ phá dỡ di dời cái trung tâm kia, Đường Hùng phó chủ tịch thành phớ là tổ trưởng, mình và Trần Kính Sơn là phó tổ trưởng, chuyện này dù như thế nào cũng không thể để cho Đường Hùng đứng ngoài, vì thế duỗi tay cầm lên điện thoại trên bàn gọi Trần Kinh Sơn, không ngờ lại là đường dây bận.
Nhưng là Đinh Trường Sinh vừa mới để điện thoại xuống, thì Trần Kính Sơn liền gọi tới.
– Đinh bí thư, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cậu không được, tình hình bây giờ phải làm sao? Cán bộ quả nhiên đến đây nháo sự, việc này nên xử lý như thế nào đây?
Trần Kính Sơn hỏi.
– Cứ bảo bọn họ đến đây gặp tôi, ông cũng đến đây đi, việc này chúng ta hợp sức cùng nhau thì tốt hơn, mặt khác, thông báo cho Đường phó chủ tịch, hỏi qua ông ấy, là chúng ta sẽ mang theo người đến ủy ban thành phố giải quyết, hay là ông ấy đến khu ủy giải quyết?
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại, làm cho Trần Kính Sơn quá kinh ngạc, thật sự là phải thay đổi cách nhìn với thằng tiểu tử này a…