Phần 28
Đinh Trường Sinh cùng Văn Nhược Lan tại khu trung tâm chăn nuôi gia súc đi quanh cũng khá lâu, cơ bản đã biết rõ tình huống khu trung tâm chăn nuôi gia súc, lúc trên đường quay trở về, Văn Nhược Lan cũng không nói hôi thối nữa, dù sao trong xe khắp nơi đều đầy ruồi bọ ghê tởm, trong xe thì tràn ngập mùi xú khí, trên quần áo cũng có mùi, mãi đến khi xe chạy cách xa trung tâm chăn nuôi gia súc thì không khí ngược mới mát mẻ dịu lại.
Văn Nhược Lan không về khu ủy, mà về nhà của mình, còn Đinh Trường Sinh thì quay trở lại khu ủy vì hắn chỉ ở có một mình, lúc này viên chức trong khu đều đã tan việc, nhưng văn phòng thì đèn vẫn còn sáng, Đinh Trường Sinh cho rằng đó là nhân viên trực, nhưng khi hắn vừa đến cửa phòng làm việc, cửa văn phòng khép hờ liền mở ra, Mai Tam Lộng vừa đi ra thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh trở về, liền bước vội tới…
– Đinh bí thư, cậu đã trở về, Trần khu trưởng đã gọi điện thoại đến ba lần rồi, hình như là có chuyện gì, cậu có muốn gặp ông ta hay không? Ông ta vẫn còn tại phòng làm việc đợi cậu đấy…
Mai Tam Lộng gấp gáp báo cáo.
– Hả… ông ta chưa về sao? Vậy được rồi, ông lấy cho tôi chút nước, khát chết rồi… À… gọi điện thoại cho Trần khu trưởng, nói là tôi đang ở tại phòng làm việc chờ ông ta…
Đinh Trường Sinh khoát tay, quay trở lại phòng làm việc của mình.
Đem quần áo trên người cởi bỏ, ném vào phòng rửa tay, tắm rửa rồi thay đổi bộ quần áo khác, này mới thấy được trên người có chút thư thái…
– Đinh bí thư, trong phòng có mùi gì mà hôi vậy?
Trần Kính Sơn vừa vào cửa liền nhăn mũi hỏi…
– Ặc… còn có cái mùi gì khác, mùi phân gà, heo đấy, tôi mới vừa từ bên trung tâm chăn nuôi quay trở về, vốn định ngày mai sẽ tìm ông đây, nào ngờ ông đang chờ tôi, chắc ông có sự tình gì đang muốn cùng tôi trao đổi…
Đinh Trường Sinh chỉ vào ghế sofa, Trần Kính Sơn sau khi ngồi xuống, Mai Tam Lộng vừa vặn đun nước xong, châm cho Đinh Trường Sinh cùng Trần Kính Sơn trà, sau đó liền đi ra ngoài.
– Đinh bí thư, tôi đến vì sự tình cái trung tâm chăn nuôi gia súc, việc này làm như thế nào là một chuyện phiền toái, thành phố chỉ biết một mà không biết hai, cậu thì vừa mới đến khu, có khả năng có vài tình huống không hiểu rõ, tại trong khu có một số người đầu tư vào trang trại đó, cậu có biết không?
– Biết một chút, nhưng không nhiều lắm, Trần khu trưởng rõ ràng việc này?
– Tôi cũng biết một chút, theo tôi biết, nhân số đầu tư vào không phải là số ít, tài chính bỏ ra khá nhiều, hơn nữa có những cán bộ chẳng những là đem tiền của mình cho các hộ chăn nuôi vay mượn, mà còn cùng với thân thích lấy tiền cùng bỏ vào khu trang trại đó cho vay nặng lãi, bởi vì những hộ trong khu trang trại chăn nuôi đó không vay ở ngân hàng, chủ yếu là vay mượn bên ngoài, một khi tin tức cái trung tâm chăn nuôi gia súc dỡ bỏ bị truyền ra ngoài, tôi lo lắng xảy ra nhiễu loạn lớn, chúng ta phải phòng ngừa chu đáo a.
Trần Kính Sơn lo lắng nói, nhưng là đồng thời cũng đưa ra các vấn đề phong hiểm nói với Đinh Trường Sinh.
Phong hiểm thì tất cả cùng gánh, hoặc là đẩy sự phong hiểm qua cho người khác, đây là sách lược tối cơ bản của người làm quan, nhưng rất rõ ràng, Trần Kính Sơn là phụ trách về bên hành chính, một khi gặp chuyện không may, trách nhiệm của ông ta là tránh không khỏi, cho nên nếu là tránh không khỏi, như vậy thì đem cái phân hiểm đó chia ra cho bộ phận khác cùng gánh, đó là điều tất nhiên.
Đinh Trường Sinh sắc mặt càng trở lên ngưng trọng, hắn nghĩ đến chỉ là cho vay tiền chút ít hoặc là nhập vào cổ phần, nhưng không nghĩ tới có cán bộ lại dùng tài chính để cho vay nặng lãi, vấn đề này không chỉ có dính đến cán bộ, một khi số tài chính này lấy lại không được, thì sẽ phát sinh lôi thôi rắc rối, đến lúc đó quả thật xảy ra vấn đề.
– Còn có việc này? Bất quá, việc này Đường bí thư có biết không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đường bí thư không biết việc này, cũng chính là bởi vì không biết, cho nên Đường bí thư mới nóng lòng quyết định hủy bỏ trung tâm chăn nuôi kia, mà một khi xảy ra vấn đề, không phải là chúng ta đã trúng phải gian kế của ai đó sao?
Trần Kính Sơn bất đắc dĩ nói, nhưng lại ám chỉ nặng đến vấn đề xảy ra lôi thôi rắc rối tài chính của những cán bộ đã bỏ vốn ra…
Trúng gian kế của ai đó, chuyện này làm sao chỉ một người mà làm được?
Trần Kính Sơn không nói, Đinh Trường Sinh đương nhiên cũng minh bạch, đơn giản chính là hướng về phía Thành Thiên Hạc, nhưng Đinh Trường Sinh làm sao có thể chỉ nghe một bên lời nói của Trần Kính Sơn chứ?
– Trần khu trưởng, tôi nghe ông nói tại trong cuộc họp vừa rồi, biểu lộ sẽ duy trì theo quyết định của thành ủy, tôi còn cho rằng trước đó ông đã cùng Đường bí thư câu thông tốt rồi, hiện tại nhìn đến, có phải là ông cũng không biết Đường bí thư chủ lực muốn tháo dỡ xuống cái trung tâm chăn nuôi này?
Đinh Trường Sinh một câu nói này phi thường ngoan độc, một câu nói này hung hăng mỉa mai đến mối quan hệ của Trần Kính Sơn với Đường Bỉnh Khôn, tuy rằng ngươi là người của Đường Bỉnh Khôn, nhưng hình như là Đường Bỉnh Khôn không có coi ngươi ra gì, làm một kẻ tâm phúc, nếu như không biết quyết sách trước của lãnh đạo sẽ quyết định là làm cái gì, như vậy thì kẻ tâm phúc này có được bao lớn phân lượng đây này?
Lời này chẳng những là mỉa mai Trần Kính Sơn, càng làm cho Trần Kính Sơn đối với Đường Bỉnh Khôn bắt đầu bất mãn, bởi vì Đinh Trường Sinh nói không sai, Đinh Trường Sinh không phải là người của ngươi, ngươi có thể không nói cũng không sao, nhưng ta là người của ngươi, đưa ra cái quyết định trọng yếu như vậy, thì cần phải cho cấp dưới đoán được quyết định lập trường của mình, làm vậy thì cho mình là tâm phúc của ngươi sao?
– Ai… sự tình của lãnh đạo, chúng ta làm thế nào biết rõ được… Đinh bí thư, chỉ là vô luận lãnh đạo có ý tứ gì, nhưng nhận được tổn thất cũng là khu Bạch Sơn a, hàng năm lợi nhuận từ thuế không nói, nhưng còn tiền bồi thường thì từ nơi nào đến đây? Tôi đối với tài chính khu thì nhất thanh nhị sở, hiện tại sổ sách tài chính bên trong khu thì một trăm vạn cũng còn chưa tới, vậy lấy đâu ra làm tiền bồi thường?
– Trong sổ sách còn chưa tới một trăm vạn? Không tệ đâu, thời điểm tôi đi tới khu Tân Hồ, khu Tân Hồ còn thiếu nợ hơn một ngàn vạn, phỏng chừng đến bây giờ cũng chưa hoàn thành việc trả nợ, còn tiền bồi thường này, còn phải hướng lên phía thành phố tranh thủ, ông cũng nên tranh thủ với Đường bí thư, dù sao quyết định này là của thành phố đưa xuống, đúng không? Thành phố không thể không phụ trách cùng chịu trách nhiệm a.
Đinh Trường Sinh sao cũng được nói.
Nhưng trong tâm của hắn lại nghĩ, vấn đề của khu có thể xảy ra từ việc cho vay lấy lãi, nhưng thiếu tiền thì phải trả, các hộ chăn nuôi kia cũng không thể bỏ chạy quỵt nợ, nhưng để khống chế được những người này thì công việc quan trọng phải có cảnh sát, nhưng bây giờ phân cục cảnh sát khu Bạch Sơn vẫn là rắn mất đầu.
Trần Kính Sơn đến gặp Đinh Trường Sinh chủ yếu nói đến những vấn đề khó khăn nếu hủy bỏ cái trung tâm chăn nuôi, nhưng còn Đinh Trường Sinh chủ yếu nói đến tìm cách vượt qua khó khăn, hai người nói chuyện căn bản không cùng chung mục đích, cho nên chẳng khác nào là tự nói tự kể…
Tiễn bước Trần Kính Sơn, Đinh Trường Sinh lái xe ra ngoài, ghé qua cửa hàng trái cây mua ít hoa quả ướp lạnh, rồi chạy đến khu cư xá thành ủy, dừng xe ở ven đường bên cổng chính, xách lấy túi hoa quả đi vào bên trong cư xá…
Đường Bỉnh Khôn không nghĩ tới Đinh Trường Sinh đã trễ thế này còn đến nhà mình, vừa thấy tay hắn xách túi hoa quả liền cười, nói đùa:
– Trường Sinh, tưởng cậu tốt lắm, nửa đêm xách lấy mấy thứ này tới cửa, ai không biết còn cho rằng là cậu mang tặng hối lộ cho tôi cái gì, việc này nói ra thì tôi bị oan uống đến đâu…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/04/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
– Ai, Đường bí thư, cháu là con cú xui xẻo, nếu không có việc gì thì không tới, với lại nếu cháu cầm đến đồ vật đáng giá, chỉ sợ chú đuổi tôi ra ngoài ngay, nhưng nếu tay không mà đến, thì lại ngượng ngùng a.
Đinh Trường Sinh cười hì hì đem hoa quả để lên cái giỏ đặt ở cửa.
Vợ của Đường Bỉnh Khôn chưa ngủ, Đinh Trường Sinh chào là cô Đường xưng cháu, vì thế cũng gọi Đường Bỉnh Khôn là chú, rồi cùng Đường Bỉnh Khôn đi vào bên trong thư phòng, Đường Bỉnh Khôn cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt lại sáng ngời hữu thần, nhất là tại bên trong ban đêm, làm cho Đinh Trường Sinh trong lòng nảy sinh cảnh giác.
Lãnh đạo cùng ngươi tùy tiện, đó là quyền lực của lãnh đạo, nếu như ngươi không biết tốt xấu, cũng cùng lãnh đạo tùy tiện, thì ngươi sẽ liền gặp nguy hiểm, nhất là lúc đang cùng lãnh đạo một mình ở chung, đó là lúc dễ dàng nhất làm cho ngươi buông lỏng cảnh giác dễ tùy tiện, nhưng lãnh đạo lại nhân cơ hội để quan sát được chân thực nhất con người của ngươi, nếu như cùng lãnh đạo thích hợp, như vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi có khả năng từ nay về sau càng thêm nhận được lãnh đạo thưởng thức, nhưng nếu như không đi đúng đường, như vậy thì xin lỗi, từ nay về sau ngươi liền sẽ bị nốc ao…
– Đã trễ thế này, không phải là cậu chỉ đến để đưa hoa quả chứ?
Đường Bỉnh Khôn chỉ chỉ cái ghế đối diện, sau khi ngồi xuống rồi bảo Đinh Trường Sinh cũng ngồi.
– Đường bí thư, cháu vừa mới từ khu trung tâm chăn nuôi trở về, có thể nói có nhiều khó khăn, không được lạc quan, có mấy vấn đề, cháu muốn hướng chú hội báo, tình huống cấp bách, đợi không được đến ngày mai.
Đinh Trường Sinh nghiêm túc nói.
– Nghiêm trọng như vậy sao? Cậu nói đi.
Đường Bỉnh Khôn nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, theo phía trên mặt bàn cầm lấy sổ tay mở ra, rút bút máy để ghi, ý bảo Đinh Trường Sinh bắt đầu nói.
– Vấn đề thứ nhất chính là cái trung tâm chăn nuôi gia súc này buộc phải dỡ xuống, tại chỗ đó có khả năng cả năm không có lãnh đạo nào của chúng ta đi xuống kiểm tra, xú khí nồng nặc, chẳng khác nào địa ngục nhân gian, một khi xuất hiện tình hình bệnh dịch, thì không thể nào khống chế, hiện tại là mùa hạ, nếu đến mùa cảm cúm thi khả năng lây bệnh cao, nếu như cứ kéo dài không quyết được, thì khi tới mùa đông, dịch cúm gia cầm có thể bùng nổ, đến lúc đó thì thêm phiền toái.
– Vấn đề thứ hai chính là từ cán bộ trong khu…
Đinh Trường Sinh đem khu việc cán bộ khu tham dự cho vay nặng lãi nói qua, hơn nữa đem toàn bộ câu chuyện mình và Trần Kính Sơn trao đổi kể ra, Đinh Trường Sinh phát hiện, tùy theo lời nói của mình, Đường Bỉnh Khôn lông mày nhăn lại càng chặt, rất rõ ràng, việc này Trần Kính Sơn đúng là không có hội báo cho Đường Bỉnh Khôn biết.
Nhưng có chuyện mà Đinh Trường Sinh không biết, ngay trước khi Đinh Trường Sinh tới cư xá thành ủy, thì Trần Kính Sơn cùng hắn nói chuyện xong sau đó cũng nghĩ đến chuyện hội báo cho Đường Bỉnh Khôn biết, chỉ là lúc xe của Trần Kính Sơn chạy đến cửa cổng cư xá thành ủy, thì Trần Kính Sơn lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến việc Đường Bỉnh Khôn nghỉ ngơi, cho nên quyết định rạng sáng ngày hôm sau đến văn phòng thì sẽ hội báo, nhưng Trần Kính Sơn không nghĩ tới Đinh Trường Sinh đã nửa đêm còn đến hội báo.
Vấn đề là Đường Bỉnh Khôn vẫn luôn xem Trần Kính Sơn là người của mình, nhưng tại trên cuộc họp Trần Kính Sơn trả lời ngắn gọn đã làm ông bất mãn, bây giờ không ngờ tới vấn đề trọng yếu như vậy mà không hội báo với mình, chính mình lại từ người khác mới biết hết thảy, đây là chuyện nhỏ sao? Nếu không giải quyết được thì sẽ ảnh hưởng đến đại sự ổn định xã hội.
Hơn nữa Trần Kính Sơn công tác tại khu Bạch Sơn lâu như vậy, không thể nào nói là đến nay mới biết việc này, như vậy thì trải qua thời gian lâu như vậy, Trần Kính Sơn rốt cuộc đang làm gì, vì sao giấu diếm chuyện này? Đúng là bởi vì che giấu cái chuyện này cũng đủ để dẫn tới sự tình xã hội không ổn định, mình thì mới làm ra quyết định lập tức dỡ bỏ trung tâm chăn nuôi, nếu như bởi vì chuyện này mà thu hồi lại mệnh lệnh, đây không phải là chính mình tự tát vào miệng mình hay sao?
Đường Bỉnh Khôn sắc mặt càng lúc càng âm u, Đinh Trường Sinh nhìn thấy điểm này, nhưng phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, chứ để nguội thì coi như là xong rồi.
– Đường bí thư, kỳ thật việc này cũng không khó làm, mấu chốt là như xử lý như thế nào những cán bộ khu tham gia vào việc này, chỉ cần bọn họ không phản ứng là được, thì cứ xem như việc này chẳng khác nào không có, về phần các hộ chăn nuôi kia, cháu cảm thấy phải là gây áp dụng khống chế một chút thì tốt hơn, sự tình rất đơn giản, bọn họ đã cấu thành tôi phi pháp góp vốn rồi, nếu như dùng lý do này, kết hợp với việc chúng ta đẩy mạnh phá dỡ di dời thì vấn đề sẽ trở thành không lớn.
Đinh Trường Sinh cắn chặt răng nói.
Đường Bỉnh Khôn kinh ngạc, thầm nghĩ, tiểu tử này tâm thật ngoan độc, các hộ chăn nuôi kia cũng là vì sinh ý, làm như vậy chẳng phải là đến chén cháo của người ta cũng hất đổ nốt sao?
– Làm như vậy, có khả năng người bên ngoài sẽ đồn thổi về vấn đề hoàn cảnh đầu tư của thành phố Bạch Sơn của chúng ta…
Đường Bỉnh Khôn không có nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng, ngươi làm như vậy, còn có người dám đến Bạch Sơn đầu tư hay sao?
– Bí thư, cháu nói đây chỉ là thủ đoạn, nhưng tiền bồi thường chúng ta không thiếu bọn họ một phân tiền, mặt khác… cái gọi là phạm tội, tại thành phố có thể từ lớn hóa thành nhỏ, thủ đoạn bên tư pháp cũng là vì quyết sách của chính phủ mà phục vụ thôi.
Đinh Trường Sinh cười nói, Đường Bỉnh Khôn giờ mới hiểu được Đinh Trường Sinh cái gọi là thủ đoạn là có ý gì rồi, chỉ là vì để giảm bớt áp lực phá dỡ di dời cái trang trại chăn nuôi này mà thôi.
Lời nói này làm Đường Bỉnh Khôn ngạc nhiên đồng thời cũng tỉnh ngủ, tuổi còn trẻ mà biết vận dụng được quyền mưu như vậy, điều này cũng không phải là triệu chứng tốt, nhưng nói đi thì phải nói lại, ở trong quan trường lăn lộn, nếu như mà ngây thơ như một thiếu nữ, thì có khả năng thành công sao? Nếu người như vậy mà nói, một ngày cũng sống không nổi, bị người khác ăn tươi nuốt sống đều có khả năng…
– Ừ… làm vậy cũng được…
Đường Bỉnh Khôn gật gật đầu, xem như đã đáp ứng rồi, nhưng đây không phải là mục đích chính của Đinh Trường Sinh nửa đêm đến nơi này, cái gọi là không có việc lợi thì không thức sớm, còn huống gì Đinh Trường Sinh thức đến nữa đêm để đến đây.
– Bí thư, cháu tuy rằng đến nơi này không lâu, nhưng đối với thành phố Bạch Sơn rất lòng trung thành, nói cho cùng nơi này vẫn là quê quán của cháu, đương nhiên phải nghĩ đến quê quán của mình, mà làm chút chuyện gì đó để cho quê quán phát triển, nhưng làm việc thì phải dùng người, làm việc mà chỉ có một mình thì làm sao mà làm…
Đinh Trường Sinh đi một vòng tròn lớn, cuối cùng thì nhắc tới vấn đề nhân sự, Đường Bỉnh Khôn tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng trong long suy nghĩ, tên gia hỏa này, vừa đến mới vài ngày, liền đã thấy tính toán lập vòng tròn của chính mình rồi.
– Được rồi, bây giờ cứ nói chuyện dây dưa mãi thì sẽ đến hửng đông, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi a.
Đường Bỉnh Khôn cười nói.