Phần 220
– Tên hỗn đản này, đây không phải là muốn phá hư việc của tôi sao? Hắn bây giờ đang ở đâu?
Để Khôn Thành khẩn trương hỏi.
– Hắn hiện tại chẳng biết đi đâu, có khả năng là đã biết trước được tin tức gì rồi, cho nên trốn đi, nhưng trên tỉnh kỷ ủy nếu để cho tôi đến bắt hắn, thì hắn không còn ở tại Hồ Châu được nữa, đừng nói là Hồ Châu, ngay cả trong quốc nội cũng đã là rất khó rồi, vậy ông suy nghĩ, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Hà Phong ngồi tại trên sofa, nhìn Để Khôn Thành hỏi.
– Không được, tên Quan Thắng Hòa này tuyệt đối không thể để rơi xuống trong tay kỷ ủy, để tôi liên hệ bảo hắn cuốn xéo đi, ông Hà… sự tình của tôi nhờ ông hướng đến An bộ trưởng hội báo qua, ông ấy có hỏi thì nói sự việc không lớn, ông cũng biết, nếu ông muốn giành cái vị trí kia, bất quá là khuyết thiếu một người đưa đẩy, chỉ cần là lời này đưa tới, bước tiếp theo là phải nhìn vào ông đấy, chúng ta cũng chỉ có thể là giúp ông đến nơi đây mà thôi…
Để Khôn Thành nói.
– Được tôi I minh bạch, trước không nói việc của tôi, hãy nói đến sự tình của ông, Đinh Trường Sinh còn ở tại Hồ Châu một ngày, thì ông cũng phải cẩn thận một chút, hắn lần này trở về, nóng lòng muốn tại trước mặt Lý Thiết Cương chứng minh bản lĩnh của mình, cho nên, tôi đoán chừng nếu hắn có cái tài liệu tố cáo ông trong tay, hắn sẽ chết sống gì cũng cắn chết ông không buông, ông nên cẩn thận, nếu hắn muốn lập công, muốn cắn ai, tôi cũng không tin các người ở tại Hồ Châu này, mà lại không có người thích hợp dùng để đối phó với hắn…
Hà Phong nói.
– Ý tứ của ông tôi minh bạch, ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, ông Hà, chúng ta đã là đồng học, mấy ngày nữa tôi sẽ đi lên Bắc Kinh một chuyến, ông có muốn cùng đi hay không? Tại Bắc Kinh còn có mấy mấy đồng học nữa, thời gian dài không gặp mặt rồi, tụ tập lại đi…
Để Khôn Thành nói.
– Cũng được… tôi ở đây thời gian cũng không xác định, ông cứ chuẩn bị trước đi, tôi sẽ cô gắng chạy đến, nhớ tới việc này liền uất ức, tôi đã làm cái vị trí chủ nhiệm này đã hơn tám năm rồi, mà vẫn luôn dậm chân tại chỗ không lên nỗi, gặp lại các người tôi thật xấu hổ, không có tâm tình đi tụ hội a…
Hà Phong nói.
– Ông Hà, đừng có suy nghĩ nhiều, ban đầu lúc ở trường đảng cùng học, tôi đã nói với ông là phía sau lưng phải có một hậu trường cứng rắn để dựa vào, tôi đã nói rồi, mà ông thì dựa vào sơn Lý Thiết Cương, con người nay đa đoan mưu kế, ông dựa vào thì làm sao mà tốt được…
Để Khôn Thành nói.
– Tôi biết, cho nên bây giờ chỉ đến dựa vào ông mà thôi…
– Ông Hà, đừng có nói đùa, hai ta cũng đừng có khách sáo, đúng rồi, mấy ngày nữa An công tử sẽ trở về, chúng ta đến tỉnh thành tụ tập, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với ông…
Để Khôn Thành nói.
– Được rồi, cứ như vậy đi, ông cẩn thận một chút, hiện tại Lý Thiết Cương chỉ là kiêm chức tại kỷ ủy tỉnh, chính bởi vì như vậy, hắn sẽ không kiêng nể gì cả để đi lên, lại còn tới một Đinh Trường Sinh lỗ mãng, cho nên, vạn sự vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng…
Hà Phong đứng lên, nói.
– Giờ ông muốn đi sao?
Để Khôn Thành hỏi.
– Ừ… tôi đến đây, bọn họ đều biết, ra bên ngoài chúng ta tiếp xúc cho thỏa đáng, miễn cho bị người chú ý tới.
Hà Phong nói.
Tuy rằng Để Khôn Thành muốn làm chủ địa phương để tiếp đãi, nhưng Hà Phong nói không sai, chưa phải là thời điểm chúc mừng, nhất là tình huống bây giờ mình cũng đang bị nhìn chằm chằm…
– Vậy được rồi… tôi tiễn đưa ông…
– Miễn đi, tôi tự mình đi là được, đúng rồi, về sự tình tố cáo kia, có thể mau chóng xử lý được thì xử lý cho xong đi, Đinh Trường Sinh chính là chay nhanh đến đây là vì người tố cáo kia, nếu không có người tố cáo, việc này cũng sẽ bị đè xuống, còn nếu một mực bị tố cáo, tỉnh kỷ ủy rất khó không nhúng tay vào, hơn nữa tôi nói cho ông biết, trong chuyện này không phải là Lý Thiết Cương là người quyết định, đó là do bí thư tỉnh ủy Lương Văn Tường đem tài liệu tố cáo ông giao cho Lý Thiết Cương, tôi nghĩ, trong chuyện này có cái gì ăn ý, ông hẳn là minh bạch, bí thư Lương Văn Tường cũng chú ý tới chuyện này, tôi nghĩ trong chuyện này có vấn đề, nếu không xử lý tốt chuyện này, tôi sợ ông thật sự sẽ gặp phiền toái.
Hà Phong nói.
Để Khôn Thành gật đầu, nói:
– Tôi minh bạch, cảm ơn ông…
– Khách sáo làm gì, cứ như vậy, tôi đi trước đây, ông hãy tìm cách thật tốt đi…
Hà Phong nói xong, kéo ra cửa phòng làm việc liền đi ra ngoài.
Để Khôn Thành đưa đến cửa, sau khi trở về văn phòng, hắn cảm giác được sống lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi, vào bên trong phòng ngủ nhỏ thay bộ quần áo khác rồi đi ra, chuyện này Lương Văn Tường cũng có phần, cũng trách không được Đinh Trường Sinh cố tra ra chuyện này, Để Khôn Thành giống như nhìn thấy trước mắt một cái hố lớn vô cùng, đang chờ mình bước tới lọt xuống, bước đi này, sẽ làm cho mình tan xương nát thịt, không còn có khả năng xoay người được nữa…
Không đến thời gian tan tầm, Để Khôn Thành tự lái xe trở về nhà, Chân Lục Trúc còn chưa có làm cơm xong, nghe được tiếng mở cửa, mang tạp dề đi ra.
– Hôm nay trở về sớm như vậy, đói bụng à?
Chân Lục Trúc cười hỏi.
Để Khôn Thành không để ý nàng, lập tức đi tới ngồi vào phía trên sofa, không nói một lời.
Chân Lục Trúc có chút sợ hãi, tâm lý có việc làm trái với lương tâm, làm sao mà có thể không sợ, hiện tại chỉ cần là có chút gió thổi cỏ lay, nàng liền hốt hoảng.
– Đã xảy ra chuyện, Quan Thắng Hòa bị tỉnh kỷ ủy theo dõi, hôm nay người tỉnh kỷ ủy đến bắt hắn, nhưng không biết là có phải hắn đã biết được trước tin tức, nên chạy thoát, nhưng hắn có thể chạy trốn đến nơi đâu đây?
Để Khôn Thành như là đang cùng Chân Lục Trúc nói chuyện, vừa giống như là đang thì thầm tự hỏi vậy.
– Quan Thắng Hòa gặp chuyện không may? Hắn đã xảy ra chuyện gì?
Chân Lục Trúc có chút không tin lỗ tai của mình, hỏi.
– Tại bên trong nhà hàng khách sạn trêu đùa nữ nhân viên phục vụ, bị Đinh Trường Sinh bắt tại trận, hôm qua mới bắt lấy chứng cứ, hôm nay người tỉnh kỷ ủy liền tới, hiệu suất làm việc rất cao, do đó suy ra nếu hắn cầm lấy được một chút tài liệu tố cáo kia, sẽ có khả năng anh cũng từng phút đồng hồ bị bắt mang đi, cô có hài lòng chưa?
Để Khôn Thành bất đắc dĩ cười khổ nói.
Chân Lục Trúc nghe vậy sắc mặt đại biến, qua một hồi, nói:
– Để Khôn Thành, anh nói như vậy, cảm thấy công bằng với em sao?
– Công bằng? Cái gì là công bằng, nếu em không nhận tiền, nếu em không tìm người giết chết Nam Nhã Bình, thì có những chuyện kia sao? Anh là bí thư thành ủy, một chút chuyện kia giải quyết không được sao? Ai cho em động thủ?
Để Khôn Thành có chút phẫn nộ, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể là thấp giọng rống nói.
– Anh làm mấy chuyện không biết xấu hổ kia, bây giờ đổ hết lên đầu em à? Anh còn nói anh có thể giải quyết chuyện kia, anh giải quyết như thế nào? Là muốn cùng em ly hôn để kết hôn cùng với tiểu tam kia à, có phải không?
Chân Lục Trúc căm tức hỏi.