Phần 215
Đinh Trường Sinh mở cửa phòng ra, ngoài cửa quả nhiên là đang đứng vài người ngăn cản đường đi, Đinh Trường Sinh nhìn qua mấy người này, quay đầu lại hỏi Quan Thắng Hòa:
– Tôi có thể đi chưa, Quan cục?
Quan Thắng Hòa khoát tay, nói:
– Để hắn đi…
Đinh Trường Sinh nữ nhân viên phục vụ cùng đi, lúc tiến vào bên trong thang máy, nữ nhân viên phục vụ cũng không dám nhìn Đinh Trường Sinh, nhưng lại hỏi:
– Anh chụp quay phim mấy thứ kia, anh không thể làm như vậy, nếu vài thứ kia bị lộ ra, tôi sẽ không cách nào sống được…
– Tôi biết, cho nên từ hôm nay trở đi, cô đừng có quay lại nơi này làm nữa, cô cứ đi đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, tôi gọi điện thoại cho lão bản ở đó, đến lúc đó an bài cho cô một công tác, không cần quay lại nơi này bồi khách.
Đinh Trường Sinh đem tấm danh thiếp đưa cho nữ nhân viên phục vụ, đó là tấm danh thiếp lúc trước khi ăn cơm quản lý làng du lịch đưa cho hắn, nhưng hắn nghĩ nếu hắn gọi điện thoại nhờ Hoa Cảm Thành, hay là Hà Tình, cũng đều có thể sắp xếp được công tác cho cô nhân viên phục vụ này, dù sao cũng chỉ là làm nhân viên phục vụ.
Đinh Trường Sinh lên xe, Dương Lộ nhìn hắn, nói:
– Đinh cục, tôi không biết anh đang làm gì cho nên không dám gọi điện thoại cho anh, anh không sao chứ, tôi nhìn sắc mặt anh không tốt lắm.
– Không có việc gì, đi thôi, đưa tôi đi…
Đinh Trường Sinh nghĩ, thật sự bây giờ không biết đi nơi nào.
Đi đâu?
– Nam Nhã Ninh thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đã tỉnh lại rồi, làm ầm ĩ muốn gặp anh, nhưng lại bị bác sĩ chích thuốc an thần, đang ở trong bệnh viện, đừng nói là anh đến bệnh viện đi nhìn nàng a?
– Ừ… như vậy đi, cô lái xe về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai đi đến bệnh viện đón tôi, ngày mai sẽ có việc rất trọng yếu, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt…
Đinh Trường Sinh nói.
Dương Lộ gật đầu, do dự một chút, hỏi:
– Đinh cục, nếu anh chưa có chỗ nào nghỉ ngơi, hay là đi đến chỗ của tôi, tôi cùng với một cô gái thuê chung nhà, cô gái kia đã quay trở về quê nhà rồi, tôi có thể qua ở phòng của nàng… anh qua ở phòng của tôi…
Dương Lộ nói đến đây thì không biết nói thêm gì nữa, Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Thôi quên đi, tôi cũng không muốn làm hỏng danh dự của côi, đến lúc đó lấy chồng không được, chỉ đùa một chút, tôi vẫn phải quan sát đến Nam Nhã Ninh, rốt cuộc là nàng thật mất trí nhớ, hay là giả vờ cũng thật chưa biết, nàng có lẽ bây giờ không còn tin tôi như trước, cho nên mới giả dạng làm mất trí nhớ, còn có, nàng nói vài thứ chứng cứ kia để ở nhà hàng xóm em gái nàng, đây chính là lúc nàng chưa có mất trí nhớ nói cho tôi đấy, nhưng hàng xóm em gái nàng lại thề thốt phủ nhận, chuyện này phải giải thích như thế nào đây?
– Được rồi… để tôi suy nghĩ về việc này, vậy tôi đem anh đưa đến bệnh viện cái đã…
Dương Lộ nói.
– Ừ… làm phiền cô…
Đinh Trường Sinh nhìn ngoài xe, nói.
– Anh vẫn khách sáo với tôi, tôi đã nói cho ba mẹ tôi rồi, bọn họ chắc hai ngày nữa sẽ liền đến Hồ Châu, muốn mời anh ăn cơm, đến lúc đó chính cho dù là anh bận rộn cũng phải để cho tôi mặt mũi này a?
Dương Lộ lo lắng nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh nói:
– Tốt, tôi nhất định đi, bất quá nói cô mời khách, còn tôi bỏ tiền là được…
Đinh Trường Sinh xuống xe, nhìn theo xe Dương Lộ biến mất tại bên trong màn đêm, hắn không có lập tức đi lên phòng bệnh, mà là gọi điện thoại cho Lý Thiết Cương, lúc này Lý Thiết Cương cũng chưa có ngủ, người đã già, suy nghĩ nhiều sự tình, kỳ thật đây cũng là phù hợp với quy luật nhân sinh, khi ngươi lúc còn trẻ, ngươi có thời gian còn rất dài, cho nên rất nhiều thời gian đều lãng phí vào nhiều chuyện nhảm nhí, còn tuổi tác càng lớn, thì lại thấy thời gian không còn nhiều lắm, còn có rất nhiều việc chưa có làm xong, cho nên sẽ không ngủ được…
– Lý bí thư, cháu không có quấy rầy chú nghỉ ngơi chứ?
Đinh Trường Sinh thông qua điện thoại Lý Thiết Cương, hỏi.
– Tôi chưa có ngủ, đoạn thời gian này tôi ngủ rất trễ, có tin tức tốt gì sao…
Lý Thiết Cương hỏi.
– Coi như là có một chút tin tức tốt a, tuy rằng người tố cáo đến bây giờ còn chưa phục hồi, tài liệu chứng cứ tố cáo cũng không biết đang để đâu, nhưng đêm nay tôi có chút ít tài liệu, khả năng có chút không được trang nhã lắm, lát nữa cháu sẽ phát đến hòm thư email của chú, đề nghị của cháu là sáng mai, tỉnh kỷ ủy cho người tới đây, bắt Quang Thắng mang đi, người này biết rất nhiều việc của Để Khôn Thành, hơn nữa việc cháu đến Hồ Châu bị người theo dõi, đều là do một tay Quan Thắng Hòa này thao tác, nhưng người hạ mệnh lệnh chính là Để Khôn Thành, cho nên, đây là một cơ hội tốt, nhưng phải nhất định là làm thần không biết quỷ không hay mới được.
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy thì tốt, cậu phát tài liệu đó đến đây đi.
Lý Thiết Cương nói.
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại, đem hình anh quay phim theo từ điện thoại chuyển đi…
Đinh Trường Sinh đi rồi, thủ hạ Quan Thắng Hòa vào trong gian phòng, nhìn thấy Quan Thắng Hòa đang ngồi đờ dẫn hút thuốc.
– Quan cục, anh không có sao chứ? Người kia không phải là người chúng ta đang theo dõi lấy sao?
– Tại sao hắn đến trong này? Không phải là các người đang một mực theo lấy sao, còn có… hắn như thế nào vào đây được? Mấy người ở phòng đối diện, tại giang phòng bên cạnh mà cũng không phát hiện sao?
Quan Thắng Hòa gầm hét lên.
– Quan cục, chúng ta là thật không phát hiện ra, gia hỏa kia quá giảo hoạt, chúng ta suy đoán có khả năng là nữ nhân viên phục vụ kia thông đồng với hắn, bọn họ là một đám, lúc vừa mới đến đây nữ nhân viên phục vụ vào cửa còn đem thẻ mở cửa phòng đánh rơi trên đất, tôi nhặt lên trả lại cho nàng…
– Được rồi… được rồi, đều là nói chống chế chẳng giải quyết được gì, tôi cảnh cáo các người, từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần trêu chọc đến thằng Đinh Trường Sinh này nữa, lúc Để bí thư nói gia hỏa kia không dễ trêu chọc, tôi còn không tin, hiện tại tôi đã tin rồi, các người cũng là ở tại nơi này làm vài năm cảnh sát thâm niên rồi, vì sao không nhắc nhở tôi, hắn không phải là đã từng làm qua cục trưởng các người sao?
Quan Thắng Hòa chất vấn nói.
– Quan cục, chúng ta không có công tác qua dưới tay hắn, hắn rời đi thì chúng ta mới đến.
Quan Thắng Hòa khoát tay, nói:
– Cút ra ngoài cho đi, để tôi một thanh tỉnh chút…
Quan Thắng Hòa cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại Để Khôn Thành hồi báo chuyện này, nhưng do dự lúc lâu vẫn là không có dám gọi số điện thoại này.
– A lô, Hứa tổng, tôi là Quan Thắng Hòa a, còn chưa có nghỉ ngơi sao?
Quan Thắng Hòa gọi cho tổng giám đốc Hứa Gia Minh tập đoàn Thành Kiến.
– Bây giờ đã mấy giờ rồi, trễ thế này, chuyện gì cấp bách như vậy, không thể để sáng sớm ngày mai gọi điện thoại đến được sao?
Hứa Gia Minh không cao hứng, ai hơn nửa đêm vừa mới ngủ, bị gọi dậy thì cũng cao hứng không được.
– Hứa tổng, tôi gặp phải phiền toái, trong điện thoại trong thời gian ngắn nói không được rõ ràng, hay là tôi đi đến chỗ anh, anh cho tôi chủ ý, giúp tôi lần này, việc này… là phiền toái lớn.
Quan Thắng Hòa tại điện thoại bên trong ai thán nói.
– Thôi được… cậu tới đi, tại trong nhà tôi, gặp mặt nói sau.
Hứa Gia Minh bất đắc dĩ nói.