Phần 210
– Chị mặc kệ, nhưng sẽ có người quản đến chuyện này, An gia không có khả năng cho phép Để Khôn Thành ở phía sau gặp chuyện không may, nếu phía sau xảy ra chuyện, đây không phải là một cái tát đánh vào mặt An Như Sơn sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đã nói rồi, cùng với chị không có quan hệ, hiện tại chị đến Hồ Châu chỉ là kinh doanh, bất quá cũng là chính tương lai về sau của mình mà tính toán, miễn cho sau này không phải đi xin cơm ăn…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Làm sao có thể chứ…
– Có chuyện gì mà không có khả năng chứ, cho nên tại Hồ Châu chị có chút việc kinh doanh phải làm, em chờ chị làm xong cái việc kinh doanh này thì hãy tra Để Khôn Thành a, đến lúc đó em tra hắn, nói không chừng còn có thể tra được thêm càng nhiều đồ vật đấy…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Có ý tứ gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tạm thời không thể nói cho em, đến lúc đó em sẽ biết, sự tình Để Khôn Thành cũng không thể nhất thời làm cấp bách, hiểu chưa?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nhưng hắn không có nói cho nàng biết, sự tình dính đến Để Khôn Thành thì thật là cấp bách, bằng không Lý Thiết Cương cũng không có cứ thúc giục hắn mỗi ngày, rất rõ ràng, Lý Thiết Cương vẫn luôn đang chờ đợi một cái kết quả, có lẽ đây là một cái kết quả định chế tính toán từ trước rồi, nhưng bất ngờ là có người tố cáo Để Khôn Thành, chính điều này cũng tránh được trực tiếp đi tìm An Như Sơn gây ra phiền toái, làm vậy thì có nhiều phiêu lưu hơn, đến tra Để Khôn Thành thì do chính Đinh Trường Sinh, cho nên cũng có ý vị Lý Thiết Cương sẽ tránh né được làm những chuyện phiêu lưu, chính là đem một cục diện rối rắm giao này cho Đinh Trường Sinh, dù như thế nào, Đinh Trường Sinh cũng không có khả năng làm cho cái cục diện rối rắm này lại càng thêm rối rắm…
Bắt đầu dọn thức ăn lên, Đinh Trường Sinh cầm lấy một viên thuốc, hòa vào một ly nước.
– Em làm cái gì vậy?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Đây là thuốc an thần, em không thể lúc nào cũng chiếu cố nàng được, vì thế vẫn là đem nàng giao cho bệnh viện trị liệu thì tốt hơn, chị cũng vừa mới nói, mỗi cá nhân đều phải gánh vác trách nhiệm của mình, em cũng giống vậy, thì làm sao có thể mang theo nàng chạy rong khắp nơi đây này?
Đinh Trường Sinh nhìn theo ngoài cửa Nam Nhã Ninh đang đi đến nói.
– Nhanh chút đến ngồi xuống ăn cơm đi, đây đều là thức ăn mà cô thích ăn…
Đinh Trường Sinh nói.
– À… quả nhiên đều là món em thích ăn, em ăn trước đây…
Nam Nhã Ninh nói.
Đinh Trường Sinh cùng Chu Hồng Kỳ cũng không có tâm tư uống rượu vang đỏ trên bàn, đợi cho bữa cơm này ăn cho tới khi nào xong thì thôi, còn Nam Nhã Ninh sau khi uống ly nước có pha thuốc an thần, mí mắt cũng đã nhíu lại, mãi cho đến cuối cùng không mở mắt ra được, nàng ngồi ở phía trên ghế dựa ngủ rồi.
– Thuốc này không có sao chứ?
Chu Hồng Kỳ lo lắng hỏi.
– Không có việc gì, là bác sĩ bệnh viện đưa cho em đấy, bảo là lúc thời điểm thích hợp thì cho nàng uống…
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh bảo Dương Lộ gọi mấy cảnh sát cùng đi theo vì có Nam Nhã Ninh, đem Nam Nhã Ninh khiêng màng về bệnh viện.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Đinh Trường Sinh nói.
Chu Hồng Kỳ cũng ra xe của nàng, Dương Lộ đem xe lái đi rồi, Đinh Trường Sinh ngồi trên xe của Chu Hồng Kỳ rời khỏi hồ Thiên Nhất Sắc, thật ra thì Đinh Trường Sinh cũng có thể ở lại nơi này qua đêm, bởi vì Tần Mặc có mua gian nhà ở đây rồi, nhưng Đinh Trường Sinh muốn cùng với Chu Hồng Kỳ hàn huyên, nên lúc này mới lên xe của nàng, hắn còn muốn đi đến công ty của nàng để nhìn xem…
– Chị đang muốn Để Khôn Thành tại Hồ Châu phê duyệt cho một mảnh đất, để xây dựng một nhà máy linh kiện nguồn năng lượng ô tô, cho nên, chị phải đem việc này làm cho xong, trước khi em có chứng cứ gây bất lợi cho hắn, em phải giúp chị một chút, rồi chị cũng sẽ giúp lại em…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Đây là giao dịch sao?
– Tùy em suy nghĩ như thế nào, giao dịch cũng được, bằng hữu giúp đỡ nhau cũng tốt.
– Em không có đề nghị chị tham dự dính líu vào trong chuyện Để Khôn Thành này của em, nếu chị cần tiền, em đều có thể giúp cho chị, bao nhiêu tiền cũng đều có thể, mấy triệu, hơn một ngàn vạn, cũng không có vấn đề gì, cũng đủ cho cuộc sống sau này của chị mà…
Đinh Trường Sinh nói.
– Em cho rằng chị quả thật là thiếu tiền sao? Em nghĩ đến có tiền là được ư, không có việc gì làm vô công rỗi nghề, tịch mịch, cô độc, những vấn đề này đâu có dùng tiền để giải quyết được, Đinh Trường Sinh em có thể lý giải cảm nhận của chị sao?
– Được rồi, em vẫn là khuyên chị cùng An Tĩnh chia tay đi a, cuộc sống sau này vẫn còn dài, chị nghĩ cả đời cứ như vậy là xong rồi sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đừng nói những thứ vô dụng này, không phải là chị thay Để Khôn Thành van xin cho hắn, nhưng em phải giúp chị buông lỏng một đoạn thời gian, Chân Lục Trúc có lẽ sẽ tìm đến em, em có gì cần, có thể tại trên người của nàng mà có thu hoạch gì đó, hơn nữa chị có nắm được nhược điểm của người đàn bà này, nàng thu phí mấy trăm vạn từ cái công ty danh nghĩa của An Tĩnh, cái tin tức này cũng đủ để nổ rồi a, có đủ để em giúp cho công việc của chị hoàn thành cho xong chưa?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Làm sao chị biết được việc này?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Chị tuy rằng cùng An Tĩnh không có thực chất làm chuyện vợ chồng, nhưng mà danh nghĩ vẫn là vợ chồng a, xí nghiệp của hắn ở tại Hồ Châu thì chị vẫn phải chú ý tới, cho nên việc này chị có thể không biết sao?
– Chân Lục Trúc lấy tiền Để Khôn Thành có biết không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Trước kia có thể không biết, nhưng hiện tại bây giờ nhất định đã biết, Chân Lục Trúc có thể tới tìm chị, đó là nàng vì việc của chồng mình, ý vị vấn đề này thì có khả năng Chân Lục Trúc đã cùng Để Khôn Thành ngả bài rồi.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Vậy ý của chị là em cùng Chân Lục Trúc làm giao dịch? Em cùng nàng có thể làm cái giao dịch gì đây?
Đinh Trường Sinh có hứng thú hỏi.
– Em đâu cần cùng nàng làm cái giao dịch gì, nếu Để Khôn Thành đã biết sự tình Chân Lục Trúc lấy tiền, nếu như phía trên tay của em có những chứng cứ kia, chị khuyên em, hãy tính đến môn đạo, đợi cho qua vài năm nữa, có khả năng em đã trở thành chư hầu một phương rồi, chị biết em là người tận tụy với công việc, vô luận là em công tác tại Hồ Châu, hay là tại Bạch Sơn, thì em đều có thể vì dân chúng mà làm ra chút chuyện, cón nếu bây giờ em tra ra vấn đề của Để Khôn Thành, đối với em có chỗ tốt gì? Nhưng nếu em tha hắn một lần, đem những cái chứng cứ kia nắm chặt tại trong tay, khi đó em tại Hồ Châu muốn làm cái gì, lúc đó chỉ cần là một câu nói là xong, hơn nữa, phía trên Để Khôn Thành là An Như Sơn, cho dù là Để Khôn Thành gặp chuyện không may, bộ suốt thời gian qua An Như Sơn không có cái gì quan hệ với những người trên cao tầng sao? Thật có thể ngăn cản An Như Sơn tiếp tục đi lên sao?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
Chu Hồng Kỳ nói có đúng thật vậy hay không? Hay là vì Để Khôn Thành mà nói, chẳng qua lời này Đinh Trường Sinh nghe qua như thế nào cũng là giống như nàng nói vì cho Để Khôn Thành, còn nếu như Đinh Trường Sinh quả thật làm như lời Chu Hồng Kỳ nói, cho dù là trong cuộc sống sau này Để Khôn Thành phải thần phục mình vì trong tay của mình có những chứng cứ kia, nhưng chính mình chẳng lẽ không có nhược điểm để bị đối phương nắm chặt lấy để đối phó lại hay sao? Còn trước mắt có chứng cứ mà không báo, trách nhiệm này Đinh Trường Sinh có thể gánh vác nổi sao?
Cho nên, Đinh Trường Sinh lần này gặp lại Chu Hồng Kỳ, trong lòng cảnh giác cùng cẩn thận nhiều hơn một chút, hắn không thể không cảnh giác, bởi vì An Như Sơn dù sao cũng là cha chồng của nàng, cái quan hệ này không thể không suy nghĩ đến.