Phần 209
Hiện tại Đinh Trường Sinh là thật đúng là không hiểu Nam Nhã Ninh rốt cuộc là điên thật hay là giả vờ điên, nếu nàng điên thật rồi, thì mình tại trên người của nàng lãng phí quá nhiều thời gian, rất nhiều chính sự đã bị nàng làm chậm trễ.
Đinh Trường Sinh cùng Nam Nhã Ninh khoác tay xuống xe, sau đó đi đến gian phòng bên trong hồ Thiên Nhất Sắc mà Chu Hồng Kỳ đã hẹn, Chu Hồng Kỳ từ liền thấy Đinh Trường Sinh đang khoác một cánh tay của một người đàn bà đi đến, trên mặt lập tức tái xanh, nhưng nàng nghĩ đến, chính mình ước hẹn Đinh Trường Sinh đến trong gian phòng dùng cơm, nơi này yên tĩnh không có người nào khác, có thêm một người đàn bà cũng tốt, miễn cho có chuyện gì thì mình cũng khó mà giải thích rõ…
– Đã lâu không gặp.
Chu Hồng Kỳ đưa tay ra.
Bởi vì Đinh Trường Sinh tay phải đang bị Nam Nhã Ninh nắm, cho nên Chu Hồng Kỳ mới đầu đưa tay phải ra, rồi sau đó nhìn thấy Đinh Trường Sinh đưa tay trái ra, nàng lại đổi thành tay trái.
– Đã lâu không gặp.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, nói.
– Vị này là…
– Tôi tên gọi nam Nhã Ninh, là vợ của hắn…
Nam Nhã Ninh bình tĩnh nói.
– À… chào cô…
Chu Hồng Kỳ cũng cùng Nam Nhã Ninh nắm chặt tay, nàng liếc nhìn Đinh Trường Sinh, nói:
– Mời vào bên trong a.
Đinh Trường Sinh mắt nhìn Nam Nhã Ninh, cũng lười nói cái gì nữa rồi, ba người vào gian phòng ngồi vào chỗ, Đinh Trường Sinh nói:
– Cô đi ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, nơi này khắp nơi là hồ nước, đến nơi này chỉ có một con đường, tôi chạy không được, tôi cùng vị Chu tổng này có chút việc làm ăn muốn nói, có được không?
Nam Nhã Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
– Ừ… cũng được, em ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, hai người cứ nói chuyện, lúc ăn cơm nhớ kêu em…
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Được rồi…
Nam Nhã Ninh đáp ứng đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh thở phào một hơi.
Nam Nhã Ninh đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, quay đầu chỉ lấy Đinh Trường Sinh nói:
– Lúc ăn cơm nhất định phải gọi em đấy, em đang đói…
Chu Hồng Kỳ nhìn nhìn nàng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đợi cho nàng đi ra ngoài xa, Chu Hồng Kỳ mới hỏi:
– Này… là ai vậy?
Đinh Trường Sinh lắc đầu cười khổ giải thích, Chu Hồng Kỳ như trút được gánh nặng nói:
– Vừa mới đầu chị còn nghĩ đến, này Đinh Trường Sinh khẩu vị trở nên nặng như vậy sao, người đàn bà này tuy rằng rất đẹp, nhưng thần trí thì nhìn không phải bình thường, như thế nào, chưa có phát hiện gì sao?
– Vốn là có phát hiện, nhưng hiện tại nàng bị đánh vào đầu trở thành như vậy, còn có thể nói gì đây, căn bản là không có đầu mối gì rồi, có chút manh mối cũng bị chặt đứt, không có chứng cứ, thì sự tình gì em cũng không thể làm a.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
Chu Hồng Kỳ quấy lý cà phê, hỏi:
– Em đoán xem là ai nói cho chị biết em đang ở tại Hồ Châu?
– Ai… chắc là Lan Hiểu San hay là Lưu Chấn Đông?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Chu Hồng Kỳ lắc đầu, nói:
– Cũng không đúng, đó là Chân Lục Trúc, buổi sáng nàng tới tìm chị, nói em đang điều tra chồng của nàng, nhờ chị ra mặt, khuyên em tha cho chồng nàng một lần, về phần người tố cáo kiai, bọn họ sẽ cùng đối phương thương lương cho tốt, hơn nữa còn nói những chuyện nàng kia tố cáo đều là vu cáo, bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết được việc này.
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn xa xa cầu tàu có Nam Nhã Ninh đang đứng, hỏi:
– Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Hay là giống như đã từng giết chết em gái của nàng, cũng đem nàng làm rơi?
Chu Hồng Kỳ hiển nhiên là không biết sự tình em gái của Nam Nhã Ninh, hỏi:
– Em nói cái gì?
– Nhìn đến chị đối với chuyện này có rất nhiều việc không hiểu…
Đinh Trường Sinh liền đem vụ án này kể ra, Chu Hồng Kỳ cau mày, bất cứ lúc nào, Chu Hồng Kỳ về phần chính nghĩa cũng chưa bao giờ mất đi.
– Còn có loại sự tình này sao?
Chu Hồng Kỳ tức giận hỏi.
– Cho nên, hôm nay đến nơi này ăn cơm, trong lòng của em cũng rất mâu thuẫn, cha chồng An Như Sơn của chị, bây giờ giống như mặt trời giữa trưa, cho nên, em cũng không biết việc này có nên cùng với chị nói ra hay không? Ngoài cái chuyện này, em lại còn có vụ án chủ tịch Chu Bội Quân thành phố Giang Đô trốn đi…
Đinh Trường Sinh nói.
Chu Hồng Kỳ không lên tiếng, qua một hồi, mới nói:
– Em đến bây giờ cũng không hiểu, chị đã nói rất nhiều lần rồi, An gia là An gia, Chu gia là Chu gia, chúng ta chính là hai nhà, năm đó vì sao chị gả vào nhà An gia thì em cũng minh bạch, tuy rằng lúc ấy cha chị đuổi em ra ngoài, nhưng trong lòng của cha chị cũng không tốt quá, chị đã thấy cha chị âm thầm rơi nước mắt khóc, nói cho cùng, hôn nhân giữa chị cùng An gia, chỉ là hình thức mà thôi, mọi người đều có thể thấy rõ, vậy em vì sao cứ rối rắm lăn tăn về chút chuyện này?
– Vâng, đúng là không đáng để rối rắm về chuyện như vậy, nhưng bọn họ đã hy sinh hạnh phúc của chị… Hồng Kỳ… chị hãy nói với em, mấy năm qua chị hạnh phúc ư, chị có vui không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Chu Hồng Kỳ không trả lời Đinh Trường Sinh, mà là nhìn về phía cầu tàu Dương Lộ đang chơi đùa cùng Nam Nhã Ninh.
– Thật ra mỗi cá nhân từ nhỏ đến lúc lớn lên, gia đình là nơi dưỡng dục, thì mình phải vì cái nhà này mà biết hy sinh, kỳ thật đây cũng là giao dịch, em đã từng làm thương nhân, cho nên thừa biết, thế giới này tồn tại giao dịch khắp nơi, cho dù là cha mẹ của chúng ta dưỡng dục, chẳng phải là trong suy nghĩ của họ, là để sau này về già hoặc là khó khăn thì có chỗ có dựa vào? Việc này em cũng không hiểu rõ?
Chu Hồng Kỳ phảng phất là đã nhìn thấy ra thế sự thâm sâu, đối với Đinh Trường Sinh nói.
– Nhưng đây là hạnh phúc của chị, chị có được mấy cái cuộc đời, ai cũng chỉ có một cuộc đời, chị quản nhiều chuyện như vậy sao, chị không thể sống cho mình một chút sao?
Đinh Trường Sinh bất mãn nói.
Chu Hồng Kỳ lắc đầu, nói:
– Trường Sinh, về sau đừng có nói với chị về những chuyện như thế này nữa, những lời này đối với chị chẳng có ý nghĩa gì, nếu như chị nói, ngày chị kết hôn về sau, trong lòng chị xem như đã chết, em có tin không?
Nhìn biểu cảm của Chu Hồng Kỳ, Đinh Trường Sinh cảm giác được trong lòng của mình đau nhói, nhưng hắn lại không có cách nào vì nàng giải vây, bởi vì vây quanh xung quanh nàng là những bức tường cao thật sự là rất cao, đã vượt qua phạm vi năng lực của mình, hơn nữa Chu Hồng Kỳ cũng nói, đây là nàng tự nguyện vì nhà của mình mà hy sinh, nếu đã là như vậy, Đinh Trường Sinh còn có thể nói cái gì đây?
– Nói như thế nào đi nữa chị cũng là con gái của Chu gia, là con dâu của An gia, cho nên, cuộc sống tốt xấu như thế nào thì chính mình phải chấp nhận, đây cũng không có cách nào khác, chị cũng đã từng nghĩ tới đấu tranh, nhưng chỉ là vô dụng, chị chịu không nổi hình ảnh cha chị phải khóc vì chị, bọn họ muốn phú quý, chị phải bồi tiếp, bằng không còn có thể như thế nào đây, ai bảo chị là con gái của bọn?
Chu Hồng Kỳ bất đắc dĩ nói.
Đinh Trường Sinh có thể cảm nhận đến sự thống khổ của Chu Hồng Kỳ, đây là lần đầu tiên từ khi hắn và Chu Hồng Kỳ tách ra về sau, Đinh Trường Sinh có được cảm nhận, giờ này hắn mới ý thức tới, có lẽ mình chính xác là vẫn không thể bỏ được người đàn bà này…
– Nếu là như vậy, thì chị đừng có nhắc đến sự tình của Để Khôn Thành, vụ án của hắn em cũng không có thể lộ ra bất cứ vấn đề gì…
Đinh Trường Sinh nói.
Chu Hồng Kỳ, nói:
– Tùy em… chị cũng không có vì hắn mà ra mặt nói chuyện, hắn sống hay chết cùng chị không có quan hệ.