Phần 202
Đối với Lan Hiểu San an bài, Dương Lộ cao hứng phi thường, có thể cùng Đinh Trường Sinh cùng một chỗ là nàng cao hứng nhất, năm đó có rất nhiều điều không nói ra lời, hiện tại cuối cùng xem như có thể nói ra, khi đó da mặt nàng còn quá mỏng, hiện tại mấy năm này da mặt cũng tôi luyện được dày rồi.
– Chị cho nàng đi với em không phải là hồ nháo sao, công tác của em không chút nào an toàn so với bên đội hình cảnh, em phải làm sao…
Đinh Trường Sinh đối với Lan Hiểu San nói.
– Anh yên tâm, tôi không có kéo chân anh đâu, hơn nữa công tác của anh là điều tra, mà đây là điểm mạnh của tôi, anh cứ mang theo tôi đi.
Dương Lộ xen vào nói.
– Được rồi, cũng không có vấn đề gì, nhưng có một vấn đề, cô phải nghĩ kỹ, mặc dù cô được Lan cục trưởng điều tạm cho tôi đấy, nhưng tình huống trong cục là gì thì cô cũng biết, nếu bởi vì chuyện này mà về sau bị chèn ép, thì tôi không có quản đến đâu nhé…
Đinh Trường Sinh nói đùa.
Dương Lộ cong miệng nói:
– Đinh cục, đừng có hù dọa làm tôi sợ, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua người nào làm thủ hạ cho anh mà bị ủy khuất cả, ai mà không biết anh chuyên bao che cho thủ hạ của mình…
Đinh Trường Sinh nghe vậy nhìn về phía Lan Hiểu San, nói:
– Đây là lính của chị đưa cho em a, công phu miệng quá lợi hại…
Lan Hiểu San nghe vậy, gật đầu, nói:
– Đúng, về sau em sẽ biết, công phu miệng của nàng vô cùng lợi hại đấy…
Nói xong, Lan Hiểu San ý vị thâm trường liến nhìn bên dưới hạ thể của Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh chớp mắt hiểu ý, cũng không dám nói tiếp nữa rồi, nói nhiều không biết Lan Hiểu San này còn nói ra đến cái gì nữa…
– Vậy được rồi, cô đi văn phòng thông báo đi, lát nữa đi với tôi đến bệnh viện một chuyến.
Đinh Trường Sinh đối với Dương Lộ nói.
– Được a…
Dương Lộ bước nhanh đi ra ngoài.
Dương Lộ đi, Đinh Trường Sinh nhìn về phía Lan Hiểu San, hỏi:
– Chị sắp xếp cái gì vậy a, em đến đây là tra án, chị lại đưa cho em một mỹ nữ, vậy em làm như thế nào để tra án đây, chuyện này nếu truyền đến lỗ tai lãnh đạo tỉnh kỷ ủy, em đây không phải là trở thành tay chơi đi xuống địa phương phía dưới lưu linh thiên địa sao?
– Em đánh đố chị à, nếu chị không sắp xếp mỹ nữ, thì em không có rượu chè ăn chơi sao? Vậy tối hôm qua là không phải là em đến nhà cha nuôi ngủ lại hả?
Lan Hiểu San hỏi.
– Đúng vậy, làm sao chị biết?
– Chị còn nghe nói Cố Hiểu Manh cũng trở về, đúng không?
– Chị giám thị em?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Hừ… chị không ăn no rỗi việc vậy đâu, là Quan Thắng Hòa phái người giám thị em, chị chỉ là từ bên trong nơi đó mới biết mấy tin tức này, không phải là chị nhiều chuyện, tuy là nơi đó là nhà cha nuôi, còn có mẹ nuôi, mà mẹ nuôi nghe nói trước đây là trưởng đoàn ca múa rất đẹp, trong khi nhà các nàng hiện tại chỉ có hai người đàn bà, em ở tại đó ngủ lại thích hợp sao? Chị nhắc nhở emi, đừng có đưa nhược điểm cho người nắm, có mấy lời không dễ nghe, đến trước cửa nhà góa phụ thì sẽ có nhiều thị phi đấy…
Lan Hiểu San nói.
Đinh Trường Sinh cười cười…
– Vậy em đến trước nhà chị cũng là góa phụ, thì thị phi cũng rất nhiều sao…
– Hứ… đừng có hướng đến trên người chị mà kéo, tối hôm qua chị chờ em đến nửa đêm cũng không thấy em đến, nguyên lai là đi đến nhà mẹ nuôi, như thế nào, ăn cơm của mẹ nuôi ngon lắm phải không? Còn chị nuôi cũng thú vị chứ?
Lan Hiểu San tức giận nói.
Đinh Trường Sinh muốn phản bác nàng vài câu, thì Dương Lộ nhanh như vậy đã bàn giao xong với bên văn phòng, cũng không gõ cửa liền đi vào, cũng may Đinh Trường Sinh cùng Lan Hiểu San chưa có hành động cái gì quá phận.
– Không quy củ, tiến đến cũng không biết gõ cửa.
Lan Hiểu San trợn mắt nhìn nàng một cái, nói.
Dương Lộ sợ thè lưỡi, hướng về Đinh Trường Sinh làm cái mặt quỷ, Đinh Trường Sinh đứng lên nói:
– Được rồi… trước cứ như vậy, nếu như thời gian thích hợp, buổi tối em mời chị ăn cơm.
– Chị không có thời gian.
Lan Hiểu San liền thẳng thừng cự tuyệt.