Phần 199
– Bọn họ là người của cục cảnh sát thành phố, là nghe theo mệnh lệnh của ai đó dõi em đấy, cho nên hiện tại em cũng không cần thiết phải ẩn giấu tung tích, bây giờ đưa chi ra trạm cao tốc, có gì thì em sẽ chạy đến Giang Đô tìm chị…
Đinh Trường Sinh nói.
– Những người này… không có làm sao chứ, em phải cẩn thận một chút, vậy đêm nay em ở đâu đây?
Cố Hiểu Manh hỏi.
– Nhà của chị thì nhất định là ở không được, em không muốn gây thêm phiền toái nhà chị, cho nên, để em tự nghĩ biện pháp a, không có việc gì đâu, tại Hồ Châu em vẫn có bằng hữu, nên cũng sẽ có địa phương để ngủ, chị không cần lo lắng.
Đinh Trường Sinh nói.
– Bởi vì chính là biết em ở tại Hồ Châu có không ít bằng hữu nên mới lo lắng, ngoại trừ bạn trai, chính là đàn bà a, em thật giỏi, đã nhiều năm như vậy, vẫn còn đàn bà bị treo mắc câu.
– Chị nói mò cái gì, ai mắc câu em?
Đinh Trường Sinh chột dạ hỏi, mặc dù là chột dạ, bộ dạng cũng phải giả vờ làm cứng, bằng không tại trước mặt đàn bà nếu mềm xuống, so làm chuyện khi cái vật đó mềm xuống, còn khó làm hơn nhiều…
– Thật không? Không có sao?
– Thật không có… còn nếu như mà có, thì làm gì mà tối hôm qua em trên giường còn có thể lợi hại như vậy, chị nếu không phục, hay là bây giờ tìm một chỗ nào thử lại lần nữa, để cho chị ép khô em đến một giọt cuối cùng rồi hãy đi?
– Hứ… thôi đi, vậy Đường Tình Tình chắc em nhận thức chứ, em cũng đã gặp qua nàng rồi lúc mới đến Hồ Châu phải không?
Cố Hiểu Manh hỏi.
Đinh Trường Sinh thầm than không tốt, Đường Tình Tình bản đứng mình với cô của nàng, nha đầu kia thật đúng là không phân rõ trong ngoài a.
– Đúng vậy a… có gì không?
– Nàng nói với chị, mấy ngày nay em đến Hồ Châu, đều là ở tại nhà Đường Linh Linh cô của nàng, cô nam quả nữ, không cần nói là hài người trong sạch nhé…
Cố Hiểu Manh trợn mắt nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh còn muốn mạnh miệng, nhưng lúc này lại cứng rắn không được rồi.
– Đó cũng là hiểu lầm, em chỉ là ở nhờ mà thôi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Hiểu lầm, chị nhìn thấy em đã là con vịt đã đun sôi, cũng còn là mạnh miệng à? Em cho rằng chị sẽ tin em sao, bất quá không sao cả, chị không quan tâm, hiện tại chị chỉ quan tâm em tốt với chị hay là không tốt mà thôi, cũng không quan tâm em có bao nhiêu người đàn bà, chị cũng tin rằng những người đàn bà kia cũng không quan tâm đến em có bao nhiêu người, bọn họ cũng chỉ là để ý đến em đối với các nàng có tốt hay không, đúng không? Cho nên, em cứ yên tâm, cứ tự lo thân của em, chị không có làm chậm trễ việc của em, chỉ mong em có thể lúc nào có thời gian, nhớ tới chị là được rồi.
Cố Hiểu Manh nói xong, tay liền sờ hướng về phía chính giữa hai chân của hắn…
– Ai ai, đang lái xe, chị đừng có làm loạn…
Đinh Trường Sinh đem Cố Hiểu Manh đưa đến trạm xe, rồi quay đầu về lại nội thành, thời điểm quay xe nhìn thấy chiếc xe theo dõi mình, Đinh Trường Sinh kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay chào.
Đinh Trường Sinh một đường chạy nhanh đến cục cảnh sát thành phố, lúc tại trên đường cùng Lan Hiểu San liên hệ thì biết nàng đã quay trở về cục cảnh sát thành phố, cho nên chưa vội chạy đến bệnh viện.
– Xảy ra chuyện gì, không phải là đã nói hãy bảo vệ tốt cho nàng sao?
Đinh Trường Sinh nói.
Văn phòng chỉ có hai người bọn họ, Đinh Trường Sinh cũng không cần thiết lưu cái gì mặt mũi cho Lan Hiểu San, thẳng nói.
– Người của chị vẫn luôn nhìn chằm chằm, nào biết nửa đêm Nam Nhã Ninh đột nhiên mở cửa đi ra ngoài, người của chị đang ở bên lầu đối diện, cho nên khi nhìn thấy nàng mở cửa, cũng chạy từ trên lầu đối diện xuống dưới đến, nhưng lúc chạy đến hàng hiên, thì nhìn thấy đầu nàng đã bị người khác đập một cái, bước đầu phán định là cục gạch.
– Đây là giải thích, giám thị một người trọng yếu, mà cứ như vậy để cho bị người khác vỗ cục gạch vào đầu?
Đinh Trường Sinh bực bội nói.
Lan Hiểu San biết Đinh Trường Sinh đang tức giận, có thể không tức giận mới là lạ, hiện tại Nam Nhã Ninh là người trọng yếu nhất, chính xác nếu nàng xảy ra vấn đề, thì vụ án này lại không có đầu mối.
– Khi nào thì nàng mới có thể tỉnh lại?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Còn chưa nhất định, bác sĩ tối hôm qua tiến hành cấp cứu rồi, hôm nay chụp NMR, đầu có tụ huyết, não bị chấn động, cứ nôn mửa không thôi, hiện tại cái gì cũng ăn không trôi, ăn cái gì ói cái đó, đòi mạng nhất chính là bác sĩ nói nàng có khả năng bị di chứng.
Lan Hiểu San nói.
Đinh Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hỏi:
– Di chứng? Cái gì di chứng?
– Mất trí nhớ, có khả năng vết thương làm mất đi trí nhớ, về phần tới trình độ nào, hiện tại còn chưa biết.
Lan Hiểu San nói.
– Mất trí nhớ? Con bà nó…
Đinh Trường Sinh chửi tục, nếu Nam Nhã Ninh này mất trí nhớ, thì vụ án Để Khôn Thành nhất định là sẽ tra không được, cho nên Đinh Trường Sinh căm tức đến đâu là có thể nghĩ.
– Em bây giờ cấp bách cũng không được gì, em nghĩ lại đi, nàng hẹn em đến nghĩa trang công cộng, lúc đó nàng nói với em cài gì, em có còn nhớ không? Cho nên việc nàng mất trí nhớ cũng đừng lo, chúng ta có thể tiếp tục hướng theo cách mà nàng đã nói với em mà tra, em suy nghĩ thật kỹ thử xem…
Lan Hiểu San nhắc nhở.
Đinh Trường Sinh nhớ lại, không có đầu mối nào, đột nhiên, hắn nhớ đến thời điểm lúc hai tên kia sắp tới bắt nàng, Nam Nhã Ninh nói những chứng cứ kia đều nằm tại nhà hàng xóm của em gái nàng, lúc ấy tình huống tương đối nhanh cấp bách, cho nên Đinh Trường Sinh cũng không có hỏi em gái nàng ở nơi nào, đây là một tin tức trọng yếu, nếu có thể tìm được những chứng cứ kia, mặc dù là Nam Nhã Ninh hiện tại có mất trí nhớ, cũng có thể đem vụ án này tra được.
Đinh Trường Sinh đi đến trước mặt Lan Hiểu San, muốn vòng tay ôm lấy Lan Hiểu San, làm nàng bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau…
– Này… này… đây là văn phòng đơn vị, em đừng có hồ nháo…
Đinh Trường Sinh mỉm cười, duỗi tay ôm lấy nàng, ôm vào trong ngực, Lan Hiểu San tuy rằng muốn giãy giụa, nhưng cái mùi vị quen thuộc trên người của Đinh Trường Sinh làm nàng có chút không biết làm sao, đây chẳng phải là cái mùi mà mình ngày nhớ đêm mong sao?
– Em không biết mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, em chỉ muốn hỏi chị một câu, em còn có thể tín nhiệm chị được không?
Đinh Trường Sinh kỳ quái là không có động thủ động cước sờ soạng trên thân của nàng, mà là tại bên tai nàng hỏi một câu như vậy.
– Em có ý tứ gì, em nếu không tin chị thì bây giờ còn có thể tín ai, em làm sao vậy?
Lan Hiểu San thấy lạ hỏi.
– Không có gì, em chợt nhớ tới đến, Nam Nhã Ninh từng nói cho em biết, những chứng cứ kia nàng giấu ở tại nhà hàng xóm của em gái nàng, em thì cũng không thể đi đến trong nhà người ta tìm kiếm, cho nên, chị tìm vài người tin cậy, đi đến nhà hàng xóm của em gái nàng tìm xem, em biết, bây giờ chị đối với cục cảnh sát cũng không phải là hoàn toàn nắm chặt, đúng không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, hiện tại rất gian nan, tiểu nhân thì ngáng giữa đường, lãnh đạo nào mà không muốn thủ hạ của mình nghe lời? Cho nên, hắn hiện tại xem chị không vừa mắt cũng là bình thường, hơn nữa ghê tởm nhất chính là, hắn cư nhiên còn đối với chị ám chỉ, ngầm bảo chị làm tình phụ của hắn, thật sự là uổng chị lâu nay vẫn luôn thực kính trọng hắn, nhìn đến cái sự tình loại này một khi đã mở ra thì không thể vãn hồi rồi, đúng không?
Lan Hiểu San hỏi.
Đinh Trường Sinh nghe vậy, buông lỏng ra nàng, hỏi:
– Chị mới nói cái gì? Ai đối với chị ám chỉ vậy?
– Còn có thể là ai, tại Hồ Châu này, còn có ai có thể quyết định được vận mệnh của chị chứ?
Lan Hiểu San cười khổ nói.