Phần 191
Đinh Trường Sinh nghe vậy thì sửng sốt, hỏi:
– Trong thư tố cáo cô nói có chứng cứ, nhưng thư tố cáo gửi đi lại không có kèm theo chứng cứ gì, tôi nói cho cô biết, chỉ dựa vào lời cô nói như vậy, còn có một cái kia thì không phải là chứng cứ, nếu là như vậy chúng ta sẽ không có biện pháp điều tra Để Khôn Thành, dù nói thế nào, Để Khôn Thành cũng là cán bộ cấp tỉnh, không có chứng cứ mà tra chính người cùng trong cơ chế, đó là không hợp quy củ.
– Anh cho rằng tôi gọi anh tới đây là muốn dẫn anh đi viếng mồ mả sao, chứng cứ đâu, ở nơi nào, anh chỉ mới nói cái hứa hẹn, tôi liền đem chứng cứ giao cho anh, anh nói anh là người tỉnh kỷ ủy, anh nói anh có thể giúp tôi, rốt cuộc anh lấy cái gì cam đoan?
Nam Nhã Ninh hỏi.
Đinh Trường Sinh lần này không có cách nào khác, mình nói như thế nào thì nàng mới có thể tin tưởng mình đây này?
Nhưng vào lúc này, từ chân núi đang lên hai người, thẳng hướng đến phía bên này mà đến.
– Bọn họ là người luôn đang theo dõi tôi đấy, không ngờ tới bị bọn hắn theo dõi tới tận nơi này, Đinh chủ nhiệm, bọn hắn đến không phải là giết tôi, mà là đem tôi đưa đến bệnh viện tâm thần đấy, anh có biết bên trong bệnh viện tâm thần chưa? Đến đó, bọn hắn sẽ tiêm, hoặc là bắt tôi uống các loại thuốc an thần, xong rồi ngấm thuốc chính là đi ngủ, mà cứ đi ngủ thì cũng có thể làm cho người ngủ đến chết đấy…
Nam Nhã Ninh nói.
– Cô yên tâm, có tôi ở tại nơi này, bọn hắn không dám mang cô đi đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
Nam Nhã Ninh lắc đầu, nói:
– Anh là người từ bên ngoài đến đây, không phải là quan bản địa, anh không bảo vệ được tôi đâu, vừa rồi tôi lừa anh đấy, những chứng cứ kia không ở tại nơi này, mà tôi để tại nhà hàng xóm của em gái tôi…
– Vậy cô mang tôi đến đây…
– Chính là muốn cho anh biết, nơi này đang nằm một oan hồn, các người nếu thật có thể vì dân chúng mà làm ít chuyện, hãy đem oan khuất của em gái tôi khiếu nại lên cấp trên, tôi thì làm không tốt rồi, tôi đã gửi quá nhiều thư tố cáo, bị bọn hắn bắt đi bao nhiêu lần, trước kia tôi rất yêu thích mang tất chân màu da, nhưng hiện tại thì phải mang tất chân màu đen hoặc là quần dài, chân của tôi bị bọn hắn đánh máu ứ đọng nhiều chỗ, anh có muốn nhìn xem thử hay không?
Nói xong, Nam Nhã Ninh liền muốn duỗi tay vào trong váy cởi xuống tất chân, nhưng bị Đinh Trường Sinh ngăn lại.
Bởi vì lúc này hai tên kia đã đi tới, đến trước mặt Nam Nhã Ninh cùng Đinh Trường Sinh, nói:
– Nam Nhã Ninh, cô là người khả nghi trong vụ án trị an, theo chúng ta trở về hiệp trợ điều tra…
– Kẻ khả nghi vụ án nào? Đem thủ tục lấy ra xem…
Đinh Trường Sinh hút một điếu thuốc, giương mắt nhìn hai người này, nói.
– Bọn hắn không phải là cảnh sát.
Nam Nhã Ninh nói.
– Không phải là cảnh sát? Giả mạo cảnh sát phá án, ai cho các người lá gan như vậy? Tôi mới đi vài năm, Hồ Châu đã loạn thành như vậy sao?
Đinh Trường Sinh cau mày nói.
– Vị tiên sinh này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng việc này không quản được, đừng có gây trở ngại chúng ta làm việc, tôi cũng không biết anh là thần thánh phương nào, nhưng tại bên trong địa giới Hồ Châu này, nếu anh làm hỏng sự tình của chúng ta, thì chịu không nổi cái giá phải trả đâu…
Vừa nói tên này tay đưa vào trong túi, thật giống như là muốn lấy ra cái gì vậy, nhưng vẫn chưa có lấy ra, hung dữ uy hiếp nói.
– Tôi gây trở ngại các người làm việc? Các người không phải là cảnh sát hoặc nhân viên tư pháp chính phủ, thì đúng là du côn lưu manh rồi, ngày trước tại Hồ Châu có nhân vật hung ác rất nổi danh tên là Cát Hổ, các người có biết không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Hai tên này đúng là loại người lăn lộn ngoài xã hội, được người khác thuê hai mươi tư giờ nhìn chằm chằm vào Nam Nhã Ninh, xem nàng và ai tiếp xúc, đang làm gì, tùy thời hội báo cho thượng cấp, thượng cấp là ai, hiện tại cũng không biết.
Lúc này hai tên nhìn lẫn nhau, bọn hắn làm sao không biết Cát Hổ trước kia hoành hành Hồ Châu, đó là nhân vật nổi danh lừng lẫy.
– Nhìn đến các người cũng biết đến Cát Hổ này, vậy thì tốt, tôi nói cho các người biết, Cát Hổ chính là bị tôi bắn bể đầu đấy, tôi là ai, các người trong lòng nắm chắc đi, cuốn xéo, tôi ở tại Hồ Châu mấy ngày này, không muốn nhìn thấy các người nữa, còn có, các người nếu còn dám đi theo nàng, thì các người cũng sẽ đi vào cái nơi đó đấy…
Đinh Trường Sinh nói.
Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Nhã Ninh, nói:
– Chúng ta đi.
Đinh Trường Sinh cùng Nam Nhã Ninh không quản đến hai người này nữa, xoay người rời đi, nhưng bất ngờ vừa mới đi mấy bước, mặt sau có tiếng người liền hô:
– Đứng lại, nếu không tao sẽ…
“Đoàng…”
Tiếng kêu là của một người, nhưng không nghĩ tới tên còn lại có chút nóng nảy, hắn còn chưa hô xong, thì tên kia tiếng súng đã vang lên, cũng may không phải là hướng về phía Đinh Trường Sinh cùng Nam Nhã Ninh, mà là hướng phía trên trời…
Đinh Trường Sinh cùng Nam Nhã Ninh giật mình, quay người lại đến, nhìn hướng về phía sau hai người.
– Bà mẹ nó, ai cho mày nổ súng, chỉ cần hù dọa là được rồi.
Tên vừa mới nói bực tức nói.
Không phải là lần đầu tiên Đinh Trường Sinh nghe qua súng nổ rồi, nhưng lần này đây, hắn là thật dọa bị nhảy dựng, nếu hai người này có liên quan đến vụ án Chu Bội Quân, vậy nhất định là từ phía sau lưng mình nổ súng bắn chết mình rồi, bởi vì chỉ cần mình chết đi, vụ án Chu Bội Quân khẳng định lại tiếp tục mắc cạn, đã chết một Tề Nhất Hàng, bây giờ lại chết thêm một Đinh Trường Sinh, vụ án này sẽ không còn người tiếp thủ, cho nên Đinh Trường Sinh thầm mắng mình đúng là quá sơ suất.
Tên nổ súng sau khi trấn áp Đinh Trường Sinh cùng Nam Nhã Ninh, cầm lấy súng, chỉ phía Đinh Trường Sinh, chậm rãi đi đến.
– Mày vừa nói rất là ngưu bức, dùng súng bắn chết Cát Hổ, con mẹ mày quá khoác lác a, mày là ai hả, mày làm như tao không biết Cát Hổ chết như thế nào sao?
Gia hỏa này không biết sống chết dùng dùng chỉ vào đầu Đinh Trường Sinh.
Nam Nhã Ninh ở phía sau lưng Đinh Trường Sinh bị dọa phát run, nàng hiện đang hối hận không nên tin tưởng vào Đinh Trường Sinh, hắn từ trên tỉnh xuống, nơi này là chỗ nào, là Hồ Châu, cường long khó ép địa đầu xà, vậy mà mình cứ ngu ngốc đem hắn mang đến nơi này, còn định đem chứng cứ giao cho hắn, chính mình thật sự là vì muốn báo thù nên đầu óc mê muội điên lên rồi…
– Đem súng của mày từ phía trên đầu tao lấy ra đi, tao phiền nhất là bị người khác cầm lấy súng chỉ lấy đầu, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không lấy ra, đừng trách tao không khách sáo…
Đinh Trường Sinh cố nhịn cơn tức giận nói.
– Ai u, mày nói làm tao sợ quá, khoan hãy nói, cái miệng mày cứng rắn, để tao cho mày biết thế nào là mạnh miệng…
Nói còn chưa dứt lời, gia hỏa kia đã giơ báng súng lên hướng về phía miệng của Đinh Trường Sinh đánh tới, rất rõ ràng không nổ súng bắn chết ngươi, thì cũng phải đánh ngươi một chút, để cho ngươi biết nơi này ai mới là người cầm cương…
Nhưng hắn không nghĩ tới hắn vừa mới giơ tay lên, đã bị Đinh Trường Sinh chụp lại, sau đó giật tay cầm súng hắn, quay về hường tên đồng bọn kia, trong lúc hắn còn chưa kịp kêu, tiếng súng vang lên, vừa vặn bắn trúng phía trên bả vai tên kia.
Nam Nhã Ninh nghe được súng vang lên, cho là trong thời điểm Đinh Trường Sinh cùng tên kia tranh đoạt, lúc súng nổ thì nàng cho rằng Đinh Trường Sinh đã bị bắn trúng rồi…