Phần 179
– Chuyện Tề Nhất Hàng qua đời cháu có biết, đó là sau khi trở về thì nghe nói, không phải là nói Tề Nhất Hàng bị tai nạn xe cộ chết sao? Nghe nói bên cục công an còn lập án, cũng là dựa theo tai nạn xe cộ mà lập án.
Đinh Trường Sinh nói.
– Đúng vậy, là do tôi khăng khăng nói lãnh đạo lập án như vậy, cậu nghĩ đi, chủ nhiệm phòng số ba của tỉnh kỷ ủy bị người khác bắn chết tại trong nhà, việc này nói ra có khả năng dẫn tới khủng hoảng rất lớn hay không? Hơn nữa, nếu vụ án này dựa theo lập án hung sát, bên cục công an trong thời gian ngắn không phá được án, thì áp lực của bọn họ sẽ rất lớn, dư luận xã hội đều đổ lên đầu chúng ta…
Lý Thiết Cương nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, Lý Thiết Cương lo lắng không phải không có đạo lý, nếu thật tuyên bố ra bên ngoài là người bị bắn chết tại trong nhà, chẳng những là cổ vũ phần tử phạm tội chuyện gì cũng dám làm, mà còn có thể trở ngại trong việc phá án và bắt giam.
– Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, không có tin tức, tên giết người này là lão thủ, hắn có năng lực phản trinh sát rất mạnh, hiện trường không có dấu tay cùng dấu chân, tất cả dấu vết đều bị xóa sạch có thể nói, đây là sát thủ nhà nghề, hôm nay cậu có nói trên đường đi bị người khác bắn, cho nên tôi đem cậu đến đây, Tề Nhất Hàng chính là một ví dụ, cậu phải cẩn thận, bọn họ càng là lợi hại, cũng đã nói lên mặt sau vụ án Chu Bội Quân này càng là che giấu rất nhiều sự việc mà chúng ta còn chưa biết.
Lý Thiết Cương nói.
– Cháu minh bạch, về vụ án Chu Bội Quân, cháu đã cùng cục trưởng Vạn Hòa Bình trao đổi qua, hỏi qua về lúc Chu Bội Quân trốn đi thì ai phụ trách trông giữ, ông ấy nói vụ án này cũng luôn luôn có chú ý, nhưng lại không có hiệu quả gì, chúng ta vẫn luôn cho rằng Chu Bội Quân bỏ chạy, nhưng là chạy vô tung vô ảnh, giống như người này tự nhiên biến mất vậy, điều này rất không khoa học, Vạn Hòa Bình nói cũng có khả năng Chu Bội Quân đã chết, cho nên tìm không thấy bất kỳ cái gì manh mối nào, nếu một người đã bỏ chạy đi rồi, ít nhất cũng có cái tin tức gì đó, dựa theo lời người theo dõi trong nhà của Chu Bội Quân, mấy năm nay không có người nào cùng người nhà Chu Bội Quân liên lạc qua.
Đinh Trường Sinh nói.
Nghe như vậy, Lý Thiết Cương lông mày càng nhăn lại…
– Chu Bội Quân bỏ chạy, đây là điều đã xác định, nhưng bây giờ lại đặt vấn đề có khả năng chết rồi, nhưng chết như thế nào? Sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy thi thể, bằng không chúng ta không có cách nào bàn giao, hơn nữa cậu nghĩ một chút, nếu như Chu Bội Quân đã chết rồi, cậu bây giờ đang tra vụ án này, bao gồm cả Tề Nhất Hàng trước đó đang tra vụ án này, vì sao lại còn có người đối với cậu và Tề Nhất Hàng gây bất lợi, điều này hợp lý sao?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Đúng vậy, Lý bí thư nói đúng, nhưng lúc cháu cùng Vạn Hòa Bình trao đổi về chuyện này, cháu vẫn chưa biết Tề Nhất Hàng bởi vụ án này mà bị giết, lúc đó cũng chưa có ai đối với cháu gây bất lợi, chỉ là bây giờ nhìn đến…
– Nhưng Vạn Hòa Bình chắc biết Tề Nhất Hàng bị bắn chết đấy.
Lý Thiết Cương nhắc nhở Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, liền minh bạch ý tứ Lý Thiết Cương, vì thế hỏi tiếp nói:
– Vậy Vạn Hòa Bình cũng biết Tề Nhất Hàng bởi vì vụ án này bị giết sao?
Lý Thiết Cương lắc đầu, nói:
– Điều này không thể đoán, nhưng lúc đó tuy rằng tôi hạ lệnh phong tỏa cái tin tức này, cậu cũng biết, cái loại tin tức như thế này, có khả năng hoàn toàn bị phong tỏa giấu kín được sao?
Đinh Trường Sinh gật đầu, bồi tiếp Lý Thiết Cương xuống núi, trong quá trình xuống núi, Đinh Trường Sinh nói:
– Lý bí thư, đối với Hà Phong, chú nhìn nhận như thế nào đây?
Lý Thiết Cương rất cảnh giác, nghe vậy nhìn về phía Đinh Trường Sinh, hỏi:
– Cậu muốn nói cái gì, đã nói thì đừng quanh co lòng vòng.
– Không có gì, cháu cảm giác lần này trở về Hà Phong đối với cháu rất tốt, hơn nữa còn lộ ra cho cháu biết tin đồn, mấy ngày hôm trước có nói, bảo cháu đừng có để trong mắt chỉ có mình Lý bí thư, đối với những lãnh đạo khác cũng phải chiếu cố đến, còn nói là Tần phó bí thư nói là cháu chỉ dưới một người mà trên vạn người, ngoại trừ Lý bí thư ra, cháu không để bất luận kẻ nào trong mắt…
Đinh Trường Sinh cười nói.
Lý Thiết Cương nghe vậy sửng sốt, nói:
– Lão Tần lại nói như vậy à?
– Vâng… cho nên cháu đã bắt đầu cụp đuôi, miễn cho ngày nào đó Lý bí thư rời đi, thì bọn họ sẽ làm khó dễ với cháu…
Đinh Trường Sinh cười nói.
Lý Thiết Cương đứng vững bước, đối với Đinh Trường Sinh nói:
– Chuyện tôi đi, đó là nhất định rồi, nhưng không phải là hiện tại bây giờ, tôi muốn cậu quay trở về để làm cho tốt vụ án này, sau khi phá vụ án này rồi, cậu muốn đi đâu, tôi sẽ đi gặp bí thư tỉnh Lương Văn Tường trao đổi vẫn có thể được, nếu cậu muốn đi đến tỉnh khác, tôi cũng có thể giúp cậu phối hợp, bí thư tỉnh ủy của các tỉnh khác cũng có khả năng cho tôi mặt mũi, như thế nào… lời hứa hẹn này này của tôi có thể được chứ? Cho nên, cậu không cần phải lo đến những người khác nghĩ như thế nào về cậu, theo vụ án này làm hoàn thành cho tôi, nhiệm vụ của cậu tại kỷ ủy tỉnh cũng sẽ hoàn thành, như thế nào đây?
– Cũng có nghĩ là cháu không cần một mực đứng chân ở kỷ ủy tỉnh, đúng không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cậu muốn đi đâu cũng được, không muốn làm quan cũng có thể trở về làm lại việc buôn bán, tôi để cho cậu chọn lựa sự tự do khá lớn a.
Lý Thiết Cương nói.
– Cháu được thả tay ra như vậy, có phải là sau khi Tề Nhất Hàng chết đi, Lý bí thư đã tính toán cân nhắc kéo cháu trở về?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Lý Thiết Cương đứng lại, nhìn chân núi dày đặc bia mộ, thở một hơi, nói:
– Cậu đã mấy lần hỏi tôi về vấn đề của Hà Phong, tôi khó mà nói, bởi vì tôi không có chứng cứ, sau khi Chu Bội Quân chạy thoát, tôi cũng hoài nghi tới Hà Phong, nhưng từ đầu tới đuôi hình như hắn không có liên quan gì đến, cho nên cũng không giải quyết được gì, hơn nữa hắn cũng là người mà tôi đưa lên, nếu tôi hoài nghi hắn, điều này cũng không thích hợp, tôi biết nội bộ kỷ ủy tỉnh có vấn đề, nên cậu giúp tôi lưu ý đến một chút, vụ án này cùng nội tình kỷ ủy tỉnh chúng ta có quan hệ hay không, nếu có bao lớn quan hệ, là ai liên lụy đến trong này, cậu hãy tra ra rõ ràng cho tôi, điều tra không rõ, tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Tốt, cháu đã biết, chuyện này và vụ án Chu Bội Quân cùng một chỗ điều tra, hiện tại cháu chuẩn bị đem những người nghi ngờ liên quan đến vụ án này thẩm vấn chuyển lên sở công an tỉnh rồi, đương nhiên cháu sẽ nhìn chằm chằm vào, Lưu Chấn Đông là người cháu tín nhiệm, dưới tay hắn đều là người trẻ tuổi, không có quan hệ sâu rộng với mấy người kia, cho nên cháu thấy so với sử dụng các điều tra viên có kinh nghiệm khác thì bọn họ có hữu dụng an toàn hơn…
– Được… vấn đề này tôi đồng ý, vụ án này, cậu tự mình làm chủ là được, chỉ cần mỗi ngày đem tiến triển vụ án này hướng ta thông báo một tiếng…
Lý Thiết Cương nói.
– Vâng… vì an toàn, giữa cháu và Lý bí thư cũng phải chuẩn bị về thông tin liên lạc, đây có hai cái điện thoại, sim số chỉ có cháu và Lý bí thư biết được, chúng ta về sau dùng điện thoại này trao đổi, cháu đã nhờ người tại bên trong điện thoại mã hóa phần mềm chống nghe lén rồi, đối thủ của chúng ta rất cường đại, cũng rất hung hăng, cho nên, toàn bộ phải cẩn thận…
Đinh Trường Sinh nói.