Phần 171
– Khỉ khô… tôi nếu là như vậy, thì còn tới văn phòng của ông để làm gì đây chứ?
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Ai, lời này cũng không phải là tôi nói, đóng cửa lại đi…
Hà Phong nói.
Đinh Trường Sinh đóng kín cửa ngồi vào phía trên sofa.
– Không phải là ông nói, vậy ai nói?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Tôi muốn gặp cậu là vì chính là muốn đề tỉnh cho cậu đây, trong mắt của cậu không thể chỉ có một mình Lý bí thư, có vài phó bí đối với cậu thì không hài lòng, Lý bí thư đã sắp không còn công tác ở chỗ này, tuy rằng tôi không biết cấp trên suy nghĩ như thế nào vì sao cứ giữ Lý bí thư ở lại tỉnh kỷ ủy, trong khi vị trí mới đã định ra đến, trong khi phía dưới mấy vị phó bí thư đang chờ thượng vị, vậy nếu ngày nào đó Lý bí thư rời đi thì sẽ ra sao đây này?
Hà Phong nhỏ giọng hỏi.
Đinh Trường Sinh, nói:
– Tôi thì lại không suy nghĩ đến vấn để này, cảm ơn Hà chủ nhiệm nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ.
– Đừng chỉ là nhớ kỹ, lời này tôi có thể nói cho cậu biết, ngay tại buổi sáng hôm nay, tôi đi đến nhà vệ sinh ở trong toilet, đóng lấy cửa, có khả năng Tần phó bí thư không biết trong toilet có người, cho nên có nói vài câu về cậu, giống như là đang nói chuyện qua điện thoại với ai, tôi cũng không rõ ràng, nhưng có nhắc đến cậu Đinh Trường Sinh, ông ta nói hiện tại không quản được cậu, cậu bây giờ trong mắt chỉ có Lý bí thư, còn lại thì không nhìn đến ai, cậu nghe một chút trong lời này có hàm ý gì, có phải là rất có ý tứ?
Hà Phong hỏi.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:
– Đã hiểu, họ rất bất mãn với tôi, cảm ơn Hà chủ nhiệm chỉ điểm, chắc có thể tôi ra nước ngoài làm vài năm sinh ý, đầu óc cũng không còn có nhạy bén chuyển biến rồi.
– Được rồi, tôi biết đầu óc của cậu tốt vô cùng, cũng không muốn nói nhiều nữa, còn cậu đến đây có chuyện gì?
Hà Phong hỏi.
– À… không có việc gì… bởi vì tôi đoán trước ông muốn gặp tôi, cho nên tôi liền tới tìm ông, ha ha… chỉ đùa một chút, tại vì đi lộn qua tầng trệt, liền nhân tiện ghé thăm ông một chút.
Đinh Trường Sinh nói.
– Cảm ơn cậu, đúng rồi, cậu vừa mới đến, sẽ có rất nhiều thứ chưa có a, tôi nơi này có mấy hộp trà ngon, cầm lấy đi, qua không bao lâu, chỗ của cậu cũng sẽ có người mang đến tặng, đến lúc đó đừng quên lại quả qua lại a.
Hà Phong nói đùa.
Đinh Trường Sinh cũng không khách sáo, cầm lấy nói cảm ơn liền rời đi…
Đinh Trường Sinh vốn là đến muốn hỏi Hà Phong về tình huống vụ án Chu Bội Quân, nhưng khi nghe xong Hà Phong nói, hắn minh bạch một sự tình, cho dù là kỳ ngộ sinh ý cũng là thay đổi trong nháy mắt, làm gì mà có thời gian chơi trò đoán chữ, nhưng trong quan trường thì khác, chú ý nhất chính là suy đoán, cấp dưới đoán thượng cấp, đồng cấp đoán lẫn nhau, nếu đoán được coi như là ngươi có bản sự, nếu đoán không được, ngươi chờ đến khi lãnh đạo nhịn không được phải chỉ điểm cho ngươi, như vậy mà nói, thì tính hiệu quả đã kém rất nhiều.
Cho nên, Đinh Trường Sinh cảm thấy, chính mình tại phía trên thương trường thời gian quá dài, quả thật phải từ từ chuyển biến đầu óc mới được, nếu không thì sẽ bị thua thiệt.
Giống như là hôm nay, chính mình nếu nói về vụ án của Chu Bội Quân, dò hỏi Hà Phong lúc ấy vì sao Chu Bội Quân trốn thoát, dù là không phải là thực chất nghi ngờ Hà Phong, nhưng Hà Phong nhất định sẽ cho rằng Đinh Trường Sinh là đang nghi ngờ đến hắn, vô hình trung liền đem mình đắc tội với Hà Phong, dù là có thể đối với Hà Phong không thành vấn đề, nhưng vấn đề là tự làm chính mình vướng vào phức tạp.
Cho nên, Đinh Trường Sinh có nhiều tâm nhãn, không có đem câu nói đã đến bờ môi nói ra.
Trở lại phòng làm việc của mình, Tôn Phỉ Phỉ đúng dịp thấy Đinh Trường Sinh ôm lấy mấy trà trà tiến đến, cười nói:
– Chủ nhiệm, biết chúng ta tăng ca vất vả, khao thưởng cho chúng ta sao?
– Đúng… đúng, trà này để cho mọi người nâng cao tinh thần, mọi người đã cực khổ, đúng rồi, tôi nhìn thấy phía sau cơ quan chúng ta có cái nhà hàng, chỗ đó đồ ăn như thế nào, trưa hôm nay tôi mời mọi người đi đến chỗ đó ăn cơm, chúng ta coi như là một đơn vị nhỏ, tồi mời mọi người, cũng là cảm ơn mọi người, chúng ta xem như là chính thức biết nhau…
Đinh Trường Sinh nói.
Bọn họ nghe xong lại tẻ ngắt không có nhảy cẫng hoan hô vui vẻ, Đinh Trường Sinh có chút ngoài ý muốn…
– Sao vậy? Không muốn đi, hay là chưa có thời gian?
Đinh Trường Sinh cởi áo khoác ra, hỏi.
– Không phải là thế này… chủ nhiệm, chỗ đó rất sang trọng, chúng ta là người kỷ ủy, kiêng kị nhất đúng là chuyện ăn uống mấy nơi như vậy, vạn nhất bị người khác tố cáo, chúng ta giải thích thế nào đây?
Triệu Lỵ nhỏ giọng giải thích.
– Mọi người suy nghĩ nhiều quá a, kỷ ủy kiêng kỵ ăn uống mấy nơi sang trọng? Đó là ăn uống mấy nơi sang trọng mà dùng tiên công, còn đây là tôi mời mọi người, tôi tự bỏ tiền túi cá nhân ra, thì sao, nếu mọi người cũng không dám đi thì quên đi…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ai nói chúng ta không dám đi, lão bản bỏ tiền túi mời khách, ai có thể quản được, tụi tôi đâu có điên, lão bản… mấy giờ đi, chúng ta chờ…
Tôn Phỉ Phỉ nói.
– Ừ… cứ như vậy đi, vì tránh cho tình huống như Triệu Lỵ nói, Tôn Phỉ Phỉ, đặt trước một gian phòng, chúng ta ăn uống tại bên trong phòng, như vậy tính tư mật cũng đỡ hơn một chút, không cần lo lắng gặp được người, mặt khác, lúc đi ra ngoài đừng có câu vai kết bè đi chúng một đám, xé lẻ ra đi, âm thầm đi, hiểu không? Úí trời… tiền của mình bỏ ra ăn một bữa cơm mà cũng phiền toái như vậy.
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
Trở lại phòng làm việc của mình, chỉ trong chốc lát Triệu Lỵ bưng một chén trà tiến đến, nhỏ giọng nói nói:
– Chủ nhiệm, tài liệu tôi đã làm xong, gửi qua hòm thư anh rồi.
– Cảm ơn, không còn chuyện của cô, đi ra ngoài d0i…
Đinh Trường Sinh nói.
Vừa mới uống ngụm trà, còn chưa có kịp đặt chén trà xuống, thì điện thoại vang lên, vừa nhìn là Vạn Hòa Bình gọi đến.
– Vạn cục, công việc xong rồi à?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ai ui, cuối cùng cũng đưa lãnh đạo quay trở về rồi, như thế nào, giữa trưa sắp xếp ăn uống ở đâu đi, tôi đón gió cho cậu a, vừa mới cùng Trọng bí thư nói về cậu đây, các người sớm đã gặp mặt rồi a?
Vạn Hòa Bình hỏi.
– Đúng thế, dù sao cũng là lãnh đạo cũ của tôi, tôi không đến gặp lãnh đạo cũ thì có được sao? Này… giữa trưa tôi cũng có mời nhóm mấy anh em trong bộ phận của tôi cũng ăn, như vậy đi, tại nhà hang phía sau tỉnh kỷ ủy, ông đến đây đi, chúng ta gặp nhau bên gian phòng riêng khác, tôi mời ông, có một số việc muốn thỉnh giáo ông…
Đinh Trường Sinh nói.
– Đừng… đừng, để tôi mời cậu a, cậu vừa mới đến nha môn… À… tôi quên cậu là đại lão bản, dù không còn buôn bán, nhưng tiền vẫn còn chứ a?
– Ha ha, tốt, đến lúc đó gặp rồi nói…
Đinh Trường Sinh nói.
– Tốt, đến lúc đó gặp, có thể tôi tới trễ một chút…
Vạn Hòa Bình cười nói.