Phần 164
– Đúng vậy không, nếu thật tốt như vậy, như vậy xe này tôi sẽ không có luyến tiếc bị phá biến thành xe cũ nữa…
Nói xong, hướng Trần Nhị Đản đưa tay ra.
Trần Nhị Đản đem chìa khóa đưa cho hắn, Đỗ Sơn Khôi đóng kỹ cửa xe, trong xe còn có một cổ mùi thơm xe mới, liền nổ máy chuyển động, ngay cả bắt chuyện cũng không nói thêm nữa, liền lái xe rời đi.
Trần Nhị Đản nói không sai, chiếc xe này xác thực không có gì là chói mắt gây chú ý, nhìn qua cao lắm chính là một chiếc Audi a6l cũ nát mà thôi.
Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Đinh Trường Sinh đi ra khỏi cửa cổng, nhìn thấy đang ngừng tại bên cạnh đường là một chiếc xe Audi, có Đỗ Sơn Khôi đang mở ra cửa kính ra hút thuốc, nhìn thấy Đinh Trường Sinh, liền vẫy tay, cũng không có xuống xe.
– Xe này tạm được chứ?
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
– Ừ… cũng bình thường a…
Đinh Trường Sinh nói.
Đỗ Sơn Khôi đem quyển sổ đưa cho Đinh Trường Sinh, nói:
– Tôi tìm được người đàn bà này rồi, nàng hiện tại đang ở tại hoa viên Tử Vi số 19, lầu 4, phòng 502, chỉ sống một mình với một đứa bé, đứa bé thì khoảng tám giờ sáng được đưa đến nhà trẻ gần với nhà nàng, cha không biết là ai, tạm thời cứ như vậy, sau khi đưa đứa bé đi học, nàng liền đi làm.
– Điện thoại ảnh chụp của nàng tôi phát cho cậu, kiểm tra lại có đúng người đàn bà này hay không vậy?
Đỗ Sơn Khôi nói.
Đinh Trường Sinh mở ra điện thoại, nhìn nhìn, nói:
– Đúng rồi, chính là người đàn bà này, những người bên kỷ ủy điều tra như thế nào, thư ký Chu Bội Quân một nhân vật trọng yếu như vậy, chỉ có một tờ ghi chép dò hỏi, tất các các câu trả lời của nàng đều là không biết, như vậy làm sao được?
– Nếu không, cậu cũng đem tôi đưa đến kỷ ủy làm đi…
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, nói:
– Làm việc không thể không có khoanh tròn, nhưng cũng không thể khắp nơi khoanh tròn, hiện tại bên trong cơ chế, không phải là không có người tài giỏi làm việc, tôi không muốn đem anh kéo đến trong cái khoanh tròn này, huống hồ có một số việc, vẫn là ở bên ngoài cái khoanh tròn làm việc cũng tương đối thuận tiện hơn, giống như là tình huống việc anh điều tra đây này…
– Thật ra thì tôi cũng chịu không nổi khuôn sáo bên trong đó đâu.
Đỗ Sơn Khôi nói.
Đinh Trường Sinh vừa mới đến văn phòng, Triệu Lỵ tiến đến nói:
– Lý bí thư đã trở về, muốn anh đi xem đi phòng làm việc của ông ấy, ngoài ra tài liệu mà anh muốn tôi đã gửi đến hòm thư của anh rồi…
– Tốt, cảm ơn cô đã vất vả, tối hôm qua làm thêm giờ à?
– Nào chỉ là tăng ca, còn cả đêm không ngủ, tối hôm qua cũng không trở về nhà, ở lại tại nơi này tra hồ sơ, viết tài liệu, bận rộn suốt đêm.
Triệu Lỵ nói.
– Được rồi… nơi này hết chuyện của cô rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai tới làm là được, có việc gì tôi sẽ tìm những người khác, hôm nay tôi cũng trước nhìn những tài liệu này rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh nói xong đi đến phòng làm việc của Lý Thiết Cương.
Bởi vì tại cùng tầng trệt, nên qua lại thật dễ dàng, Đinh Trường Sinh đến cửa, thì thấy Lý Thiết Cương đang gọi điện thoại, đang do dự có nên vào hay không, thì Lý Thiết Cương phát hiện Đinh Trường Sinh, ngoắc bảo hắn đi vào, chỉ vào ghế dựa nói hắn cứ ngồi xuống trước.
– Tốt lắm, cứ như vậy đi, tôi còn có việc.
Nói xong liền cúp điện thoại.
– Bí thư tìm tôi có việc à?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đã quen ở đây chưa?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Đã quen rồi, chỉ là đi làm hơi sớm hơn một chút.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Chưa đâu, Kỷ ủy tăng ca cũng là việc thường xuyên nữa đấy, nghe nói cậu bắt đầu điều tra vụ án của Chu Bội Quân?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Vâng, cháu mới xem qua hồ sơ tài liệu có liên quan đến Chu Bội Quân, nhìn xem có cái gì để mà đột phá miệng không?
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… có ý định gì chưa?
– Đã có… Chu Bội Quân cho dù lợi hại đến đâu, cũng phải có người giúp nàng làm việc, rất nhiều việc không thể nào chỉ có một mình nàng mà hoàn thành, hơn nữa Chu Bội Quân trốn đi rất vội vàng, phải nói là do La Minh Giang đột nhiên gặp chuyện không may, chứ nếu không thì nàng sẽ không trốn nhanh như vậy đâu, cho nên, cháu cảm thấy tại quốc nội nhất định nàng sẽ còn có việc chưa có làm xong, đối với cháu thì trong thời gian nàng nàng làm lãnh đạo, các đối tượng cùng nàng có quan hệ tương đối chặt chẽ sẽ trở thành chú ý trọng điểm, bây giờ cháu chuẩn bị xuống tay theo từ trên người của thư ký Chu Bội Quân trước, có thể là có tác dụng…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ, đó là một ý định… như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu điều động qua vài người, tạo thành tổ chuyên án về vụ án của Chu Bội Quân, nếu có cái gì tiến triển thì lập tức hướng tôi hội báo.
Lý Thiết Cương nói.
– Vâng… đúng rồi, hãy giao cho cháu mấy người trẻ tuổi, nếu chưa kết hôn là tốt nhất, chứ nếu có gia đình trong tỉnh thì cũng dễ bị phân tâm trong công việc.
Đinh Trường Sinh cường điệu nói.
– Ừ… không thành vấn đề, cậu sẽ là tổ trưởng tổ chuyên án có toàn quyền phụ trách vụ án này, nếu có vấn đề gì thì cứ tìm tôi, tôi muốn vụ án này mau chóng có đột phá, trải qua thời gian dài như vậy, Chu Bội Quân ở đâu cũng không biết, vấn đề này chẳng phải là có vẻ chúng ta vô năng sao?
Lý Thiết Cương nhíu mày nói.
– Viện kiểm sát cùng sở cảnh sát tỉnh bên đó, bọn họ không có liên quan đến vụ án này sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cũng có liên quan đấy, bên kiểm sát tỉnh cùng sở văn phòng tỉnh cậu đều có thể tiếp xúc, trong tay của bọn họ có khả năng có tư liệu tường tận hơn so với chúng ta, nhưng nếu muốn biết điều này, thì cậu cần phải đi đến phối hợp, kỷ ủy chúng ta thì cậu phụ trách, đi tìm bên viện kiểm sát tỉnh cùng văn phòng công an tỉnh xem có tin tức tốt gì hay không?
Lý Thiết Cương nói.
– Vâng cháu đã biết, sẽ lập tức đi liên hệ.
– Này… chờ chút, Trường Sinh, bởi vì những kẻ phạm tôi chạy trốn ra nước ngoài cơ bản đều không bắt được nên không có bị trừng phạt, vì thế hiện tại quốc gia quyết tâm muốn sử dụng hết hết khả năng đem những người này bắt quay trở về, bằng không mà nói, sẽ còn có càng nhiều người bỏ trốn đi ra ngoài, mục đích quốc gia rất rõ ràng, chính là để chế trụ áp chế những người có tư tâm tham nhũng vi phạm ở trong nước phải e dè, vì thế chính là bắt những người này trở về, chạy đến đâu đều phải nắm trở về…
Lý Thiết Cương vung tay lên, khí phách nói.