Phần 158
– Em không nói, đâu có ai nói em câm, đi chuẩn bị cho chị một phòng trà, an tĩnh một chút, với nấu ít canh giải rượu.
Lương Khả Ý dặn dò nói.
– Chị săn sóc hắn như vậy, nhìn đến chú cuối cùng thì tảng đá nặng có thể buông xuống, ít nhất là cô con gái rượu không phải ở giá lúc về già a…
– Lương Băng, em nói thêm một câu nữa, chị liền đem miệng của em xé nát đấy.
Lương Khả Ý làm như muốn đánh nàng, Lương Băng sợ tới mức bỏ chạy mất…
– Đến gian phòng Trúc Đình đi, em đem trà đưa đến.
Lương Băng vừa chạy vừa nói.
Đinh Trường Sinh liền đem áo của mình cởi xuống lau chùi sạch sẽ, vừa mới nôn ra còn dính cả trên ống quần, hắn cầm lấy khăn tay cẩn thận qua lại lau thật lâu.
– Xin lỗi, để chị đợi lâu, đây là đâu vậy, em vừa mới còn nghe thấy có người cùng chị nói chuyện?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Lỗ tai còn thính lắm a, đây là quán trà của em gái họ, không vì kiếm tiền, chính là nàng một mình ở tại Bắc Kinh rỗi rãnh, đến Giang Đô mở quán để có thời gian chơi với chị, tuổi tác cũng tương đương với chị nên rất thân đấy…
Lương Khả Ý nói.
– Trúc Đình, tên cái gian phòng này rất trang nhã.
Đinh Trường Sinh nói.
Phòng trà thuần một sắc bài trí kiểu Trung Quốc, tranh tứ phương, bàn bát tiên, ghế ngồi lên lạnh lẽo một mảnh, cũng thật thoải mái, toàn bộ trong phòng đều thanh lịch.
– Vậy sao? Nếu vậy về sau em cứ đến thường xuyên chơi, Lương Băng sẽ không có tính tiền em đâu…
Lương Khả Ý cười cười, nói.
Đinh Trường Sinh không dám nhận lấy cái thịnh tình này, hắn biết Lương Khả Ý đem mình tới nơi này đến, dưới cái nhìn của mọi người bên trong quán trà một chút cũng không tránh né, nhất định là nàng có việc cùng muốn nói với mình, bằng không thì không có cấp bách như vậy.
Ngay lúc Lương Khả Ý muốn nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra, một mỹ nữ dáng người cao cao mặc sườn xám bưng lấy khay trà đi đến, Lương Khả Ý liếc nhìn nàng, vừa rồi mới giới thiệu với Đinh Trường Sinh đây là quán trà của em gái họ mở, lúc này cũng không tiện đem nàng đuổi ra ngoài.
– Em muốn uống trà theo cách nào?
Lương Khả Ý hỏi.
Lương Khả Ý vừa nói như vậy, Đinh Trường Sinh cũng nhìn về phía mỹ nữ sườn xám kia, lúc nàng vừa mới đi vào, Đinh Trường Sinh đã là quét liếc nhìn một cái, nàng có mặt trái xoan, một đôi con ngươi linh hoạt sinh động, mị lực bắn ra tứ phía, đôi môi đỏ mọng ướt át thuần thục tản lấy mê người, cái cổ trắng ngọc xinh đẹp trơn bóng, mượt mà bên dưới vai bờ vai thơm là đôi bầu vú cao ngất, hơi chút lộ ra ngoài bộ ngực sữa tuyết trắng, bầu vú no đủ rất tròn tạo ra ra một khe ngực thật sâu, hiển lộ rõ ràng người đàn bà diễm lệ thành thục tràn đầy phong vận vũ mị, chỉ là. Lương Khả Ý đang ở trước mặt hắn, hắn cũng không dám biểu hiện ánh mắt sắc lang, dù sao trong lòng thích cái đẹp mọi người đều có, mỹ nữ ai mà không thích nhìn chứ?
– Đương nhiên là phải nhìn biểu diễn trà đạo rồi, phải để cho lão bản tự thân xuất mã là hay nhất…
Lương Khả Ý trợn mắt nhìn nàng liếc nhìn một cái, nhìn về phía Đinh Trường Sinh, nói:
– Đây là Lương Băng em gái họ của chị, quán trà này là của nàng, còn đây là bằng hữu của chị, hắn tên Đinh Trường Sinh.
– Chào chị…
Lương Băng kéo dài lấy trường âm, tựa như là nhận thức hoặc là đã nghe nói qua Đinh Trường Sinh vậy…
– Vậy à… Các người muốn thưởng thức trà đạo Nhật Bản hay là Trung Quốc đây…
– Chúng ta cũng chẳng có muốn thưởng thức trà đạo gì cả, đến đây chính là uống chút trà, trao đổi chút chuyện, em có thể đi ra ngoài…
Lương Khả Ý thẳng thắn trục khách…
– Chị… đừng có tuyệt tình như vậy chứ, chị cứ yên tâm, cứ xem em như là một kẻ câm điếc, các người cứ đàm chuyện của các người, em cam đoan không lên tiếng, được chưa?
Lương Băng nói.
Lương Khả Ý muốn nói tiếp cái gì, nhưng bị Đinh Trường Sinh ngăn lại, nói:
– Quên đi, cứ coi như là uống trà ôn chuyện, chị cứ nói, chị Lương Băng không rao bán chị đâu…
Đinh Trường Sinh lưu Lương Băng lại, là vì không muốn cùng với Lương Khả Ý ở cùng một chỗ, hắn lần này quay trở về là muốn làm chút chuyện, mặc dù là hắn có muốn đàn bà, nhưng không có khả năng tìm đến Lương Khả Ý, bởi vì Lương Khả Ý là ai chứ? Hắn ngay cả La Gia Nghi cũng còn không dám đụng vào, huống chi là Lương Khả Ý, chỉ cần là dính vào với nàng, chẳng những chính mình tại tỉnh Trung Nam sẽ làm không được bất cứ chuyện gì, đã vậy còn có thể phải bị buộc phải cùng nàng kết hôn, ngươi cho rằng chơi đùa với con gái của bí thư tỉnh ủy rồi sẽ quên đi sao? Không bị thiến cắt mới là lạ đấy…
Vì thế, suốt thời gian bên trong gian phòng, Lương Băng một lòng biểu diễn trà đạo, đối với Đinh Trường Sinh cùng Lương Khả Ý nói chuyện không chen vào nói, giống như là không quan tâm đến vậy…
– Đêm nay em uống nhiều rượu, uống nhiều thêm một chút trà để mau tỉnh, nói thật, trước khi đi đến cuộc gặp mặt vừa rồi, chị không biết Trọng Hải là có mời em, nếu biết có em thì có khả năng chị không đến đó…
Lương Khả Ý nói.
– Vì sao, em đâu có đắc tội với chị đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
– Đúng vậy, em không có đắc tội với chị, nhưng em có nhìn ra đêm nay, chị ngồi ở đó giống như là bức tượng hay không? Chị vẫn có thể uống rượu được, nhưng để biểu đạt bất mãn, chị không uống, chính là không cho Trọng Hải mặt mũi này, cái gì nha, còn muốn nhân cơ hội này đùa giỡn với chị sao?
Lương Khả Ý bất mãn nói nói.
Đinh Trường Sinh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ nàng nói có ý gì.
– Nói như thế, em có biết hiện tại phó chủ tịch đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh là ai không?
Lương Khả Ý hỏi.
– Chị nói Ngô Minh An?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đúng vậy, chị nghe nói Ngô Nhật Lam đi du lịch Âu châu rồi, nàng có đến gặp em không?
Lương Khả Ý hỏi.
Đinh Trường Sinh vội vàng lắc đầu, nói:
– Không có… nơi em ở không phải là quán trọ, nàng tìm em để làm gì?
Lương Khả Ý không tiếp tục cái đề tài Ngô Nhật Lam này, mà là nói:
– Bởi vì vấn đề Chu Bội Quân bỏ trốn đi, Ngô Minh An bị cho rằng phải chịu trách nhiệm chính, cho nên không còn làm bí thư thành phố Giang Đô nữa, bị điều đi làm phó chủ tịch đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh, đây cũng là một cái chức quan nhàn tản, đừng nói là phó chủ tịch, cho dủ là làm chủ tịch cũng không có chuyện gì để làm a, hàng năm chỉ gặp mặt một chút mà thôi, nhưng Ngô Minh An làm bí thư thành phố Giang Đô nhiều năm như vậy, từ lâu đã là có phe cánh vững chắc, Trọng Hải tuy rằng đến Giang Đô, làm phó bí thư cũng không tệ, nhưng nếu muốn khai triển công việc thì rất khó, khắp nơi đều là bị cản trở, nếu muốn bứt gốc người của Ngô Minh An, chuyện này có khả năng sao?
Đinh Trường Sinh không lên tiếng, hắn nghe Lương Khả Ý nói mà tự phân tích.
– Cho nên, Trọng Hải rất tức giận, không chỉ một lần đi đến nhà của chị để gặp cha chị càu nhàu, nhưng đó là do chính mình không có đủ bản sự, cho nên hắn đêm nay mời mọi người đến là có hàm ý, còn đem Trịnh Nhạc Thanh đến, ý đồ của hắn không thể che giấu được, hắn muốn nhân cơ hội điều tra vụ án Chu Bội Quân, mượn cây đao của kỷ ủy, loại bỏ cán bộ thành phố Giang Đô không nghe lời hắn, làm điều này so điều đi nhận công tác khác thì mạnh hơn nhiều, bởi vì những cán bộ này có mấy ai mà có cái mông sạch sẽ?
Lương Khả Ý nói.
– Trọng bí thư thật sự là nghĩ như vậy sao?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Chị chỉ là suy đoán, nhưng có thể khẳng định đúng vậy, thời điểm hắn nhắc tới Chu Bội Quân, thì chị biết ngay hắn có ý gì rồi, hắn muốn chị chuyển lời đến cha của chị là hắn muốn tại Giang Đô sẽ có hành động này, coi như là trước tiên chào hỏi với cha chị a…
Lương Khả Ý nói.
Đinh Trường Sinh nói:
– Có thể quanh co nhiều như vậy sao?
– Em nói đi, chị cùng Trọng Hải và cả em nữa, chúng ta có cộng đồng cùng nhau trải qua sự việc gì không? Không có, còn Trịnh Nhạc Thanh cũng là thuộc hạ của hắn, ngay cả em nữa, duy chỉ có một mình chị là người ngoài, đúng không?
Lương Khả Ý hỏi.